Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Lôi Phiến thu lại quang mang cũng lắng xuống.

“ Mạnh quá” Vương Ngữ Yên thầm kinh, một quạt kia sở ra thủ đoạn lại vượt quá nàng nhận biết võ học.

Giang Ngọc Yến một bên say mê nhìn, nam tử này thực lực mạnh mẽ thân phận thần bí, từ khi nàng bị y đem đi nhận thức thêm không ít nhân vật lợi hại, bây giờ nhìn y nhẹ nhỏm giải quyết đám người kia mà không tốn hơi sức, trong lòng đối với y lại thêm ngưỡng mộ.

“ Đạo Thánh huynh thật lợi hại” Đoàn Dự nhìn Thiên Trạch đại triển thần uy tán thưởng.

Thiên Trạch không nói phất tay, trực tiếp đem Đoàn Dự cùng Vương Ngữ Yên cách không mang đi.

Khi trở về rừng cây hạnh, song không còn người nào, thế là lại mang người men theo vết tích trở về Vô Tích thành.

Được vài dặm, bỗng thấy bên vệ đường có một cây tùng treo xác người lủng lẳng, nhìn y phục thì ra một tên võ sĩ Tây Hạ. Đi thêm mấy trượng nữa, lại thấy bên sườn đồi hai võ sĩ Tây Hạ nằm lăn lóc, máu trên vết thương còn chưa khô, xem ra chết cũng chưa lâu.

“Ồ, đằng kia có ai tới kìa?” Giang Ngọc Yến trên cao nhìn thấy người kêu lên.

Trên đường lớn có hai người cưỡi ngựa song song chạy đến, một người áo đỏ, một người áo xanh, chính là hai cô A Châu, A Bích, Phong Ba Ác, Bao Bất Đồng.

Thiên Trạch mang người đáp xuống.

Đoàn Dự mừng quá kêu to: “A Châu cô nương, A Bích cô nương, các cô thoát hiểm rồi ư? Hay lắm! Hay lắm!”.

Hai nữ nghe thanh âm nhìn thấy ai liền vui mừng.

A Châu nói: “Vương cô nương, Đoàn công tử, Đạo Thánh huynh! cô nương”

Vương Ngữ Yên hỏi: “Các ngươi làm sao mà thoát được? làm sao giải độc được?”

A Châu cười, đáp: “ Là Kiều bang chủ cứu chúng ta cùng giải độc, thuốc giải khó ngửi muốn chết được, chắc cô nương cũng phải ngửi rồi.”

“ Là Kiều bang chủ” Giang Ngọc Yến thốt nhẹ.

Vương Ngữ Yên lắc đầu đáp: “Không phải, Đạo Thánh trợ giúp ta không phải ngửi”

“ Cô nương thật may mắn! cái mùi thuốc đó thật là kinh tởm” A Bích nhớ lại giải dược mà muốn buồn nôn

“ Kiều Phong ư?” Thiên Trạch nhẹ giọng.

A Châu trả lời: “Đúng thế. Tiểu nữ và A Bích, Phong tứ ca, Bao tam ca trúng độc không nhúc nhích được, bị bọn Tây Hạ trói lại vứt lên yên ngựa cùng với cả bọn Cái Bang. Đi được một quãng trời đổ mưa to, cả bọn phải tản ra tìm chỗ trú mưa. Bọn tiểu nữ bị mấy tên Tây Hạ dẫn vào trú tại một tòa lương đình, tạnh mưa mới ra đi. Lúc đó, phía sau có một người đạp không chạy đến, chính là Kiều bang chủ. Y thấy bọn tiếu nữ bị bắt giữ rất đỗi ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thì A Bích đã kêu cứu. Bọn võ sĩ Tây Hạ nghe thấy đại danh Kiều bang chủ, lập tức rút binh khí xúm lại vây đánh. Kết quả là có tên thì bị treo lên cây tùng, có tên chết nơi sườn núi, có tên lại lọt xuống sông.”

Vương Ngữ Yên cười, hỏi: “Việc vừa mới xảy ra phải không?”

A Châu đáp: “Đúng thế! Tiểu nữ nhờ Kiều bang chủ tìm trên người bọn man tử Tây Hạ xem có giải dược không. Chàng lục trong xác bọn võ sĩ Tây Hạ tìm được một cái bình sứ nhỏ, thối cực kỳ.”

Thiên Trạch hỏi : “ Kiều Phong đâu rồi?”

A Châu đáp: “Kiều bang chủ nghe tin bọn Cái Bang trúng độc bị bắt hết thì nóng nảy vô cùng, hốt hoảng đi ngay, bảo là phải cứu bọn họ.”

Đoàn Dự thở dài than rằng: “Đại ca ta thật là người nghĩa khí thâm trọng vô cùng!”

A Châu nói: “Người của Cái Bang chẳng biết phân biệt tốt xấu, một vị bang chủ như thế mà đem đuổi đi, bây giờ mình làm mình chịu thật là đáng kiếp. Tiểu nữ thấy vị đại ca đó thật là độ lượng, thà để kẻ khác phụ mình chứ nhất định không chịu phụ ai.”

Thiên Trạch cắt ngang trò chuyện : “ được rồi, nếu Mộ Dung gia các ngươi đã tụ họp chúng ta liền phân tách đi”

A Bích lúc này thăm hỏi: “Vương cô nương, bây giờ chúng mình đi đâu?”

Vương Ngữ Yên đáp: “ Chúng ta không có liên quan gì đến Cái Bang, chi bằng đến Chu quốc tìm biểu ca đi.”

A Châu, A Bích, Phong Ba Ác, Bao Bất Đồng quan tâm nhất là Mộ Dung Công tử, nghe Ngữ Yên nói vậy đều vỗ tay khen phải.

“ Chu quốc! hắn đến đó làm gì?” Thiên Trạch hứng thú hỏi.

Vương Ngữ Yên đáp : “ biểu ca đến Chu quốc tham dự Công Thủ chi chiến 10 năm một lần của Mộ phái”

Đây chính là lý do vì sao mà mấy thang nay trên giang hồ đất Sở nhiều kẻ chết trên chính võ công của mình, Cô Tô Mộ Dung vẫn không có động tĩnh gì, chính là vì chuyện 10 năm một lần ở Chu quốc mà đến.

“ 10 năm một lần, lẽ nào là đại mộ Cốc Tử” Thiên Trạch suy ngẫm, dựa vào ý ức nguyên chủ để hắn nghĩ ngay đến chuyện này.

“ Là” A Bích, A Châu đáp.

Đoàn Dự trong lòng chua xót nhưng cố làm ra vẻ thản nhiên nói: “Tại hạ vốn ngưỡng mộ Mộ Dung công tử lắm, lại là Kỳ Mộ Cốc Tử nổi danh thiên hạ cũng muốn kiến thức, hiện nay không có việc gì làm, đi theo các cô đến đó một chuyến cũng hay.”

Thiên Trạch nói : “ nếu đệ đã có lòng như vậy thì ta cũng không cưỡng ép đệ theo cùng”

“ Đạo Thánh huynh” Đoàn Dự vội kêu lên, chờ phát hiện thì đã muộn, vị kia đã khinh thân vào trời cao như chim chóc đằng không mà đi.

Giang Ngọc Yến nhìn cảnh vật thay đổi, nhỏ giọng : “ Thiên Trạch đại ca, muội không có chút võ công nào, Chu quốc đường xa, huynh đem theo muội sẽ chậm trể chuyện của huynh đó”

Thiên Trạch nói : “ không sao, có mỹ nhân bên cạnh so với không có mỹ nhân thì ý tứ hơn nhiều. Hơn nữa ta đem nàng đi, bỏ lại thì làm sao giờ, ta cũng không nỡ để cái như hoa như ngọc ở lại, không khéo ta nhớ thương mất”

Giang Ngọc Yến mặt đỏ lợi hại, cúi đầu tay nắm vạt áo vân vê : “ Thiên Trạch đại ca, huynh đừng trêu chọc muội nữa”

“ Vương cô nương, y là dùng khinh công gì?” Phong Ba Ác nhìn Thiên Trạch như bắn vọt lên trời cao mấy ngàn mét rồi đột ngột chuyển hướng, khiếp sợ dò hỏi.

Vương Ngữ Yên lắc đầu, Thiên Trạch bày ra võ công nàng chưa từng thấy qua lần nào, hỏi lấy Đoàn Dự : “ Đoàn công tử, Đạo Thánh là bằng hữu của huynh, không biết huynh có biết y võ công không?”

Đoàn Dự lúng túng nói : “ đêm qua ta với đại ca chỉ mới kết bái cùng quen biết huynh ấy, huynh ấy võ công gì ta cũng không rõ”

Thiên Trạch một đường phi hành rời đi không để ý đám ngươi dưới, tự thoại : “Cốc Tử Mộ 10 năm hẹn sắp đến, không chỉ có Công Thủ hai phái mà còn các nước nhẳm vào”

“ Lệnh Phá Mộ của Cốc Tử Mộ có thể mở ra kho báu núi Côn Lôn, các nước lớn đều muốn lấy về tay cho mình. Thật không biết có khác gì với trước kia hay không?”

“Lại nói theo ký ức cũ của ta, Mộ Vương Thành tổ sư trợ giúp Lý Tư xây dựng Tần Thủy Hoang Lăng mới phong làm Mộ Vương, đến thế giới này thay đổi, trải qua ngàn năm Thủ Mộ phái trở thành thế lực lớn mạnh tại trung nguyên”

Tại ký ức trước khi chuyển sinh cùng với bản thể trải nghiệm, Mộ Vương Thành đến từ một cái thế giới anime hắn xem : Mộ Vương Chi Vương. Tổ sư Mộ phái xây dựng Tần Thủy Hoàng lăng mà được phong làm Mộ vương. Nhưng tại cái thế giới này lại đi một cái ngã rẻ khác.

Năm Thương Trụ thứ 12, Lạc Võ Tử phụng lệnh xây dựng lăng Đế Ất.

Được Đại Thương chi chủ Đế Tân phong làm Mộ vương, dựng lên Mộ Vương Thành.

Mộ Vương Thành cai quản lăng sự cho hoàng thất nhà Thương.

Sau khi Võ Cương liên kết 800 chư hầu binh phát Triều Ca phạt Thương Trụ, Đại Chu trở thành trung nguyên chi chủ.

Mộ Vương Thành được trọng dụng không chỉ lo việc cai quản lăng tẩm tông thất, còn cả lăng tẩm trong thiên hạ. Từ đây danh vọng Mộ phái như mặt trời ban trưa.

Lạc Võ Tử sinh tiền thân truyền chín đệ tử, dựng lên chín tòa đại mộ được tôn là Mộ Vương Chi Vương, được xưng ngàn năm không trộm, muôn đời không phá.

Lạc Võ Tử lúc lâm chung đả truyền vị Mộ vương cho đại đệ tử Mộ Dung Hưu, xưng là Thủ Mộ phái ( phái bảo vệ mộ).

Bất mãn với quyết định truyền vị cho Mộ Dung Hưu, lẽ ra vị trí Mộ Vương phải thuộc người họ Lạc. Con cháu Lạc gia vì tranh đoạt lại vị Mộ vương, xây dựng tổ đường ở Lạc gia, tự lập nên Công mộ phái ( phái tấn công mộ).

Hai phái Công Thủ ước định lấy chín tòa Mộ Vương Chi Vương làm chiến trường, mộ làm thành, Lệnh Phá Mộ làm mấu chốt.

Gần ngàn năm trôi qua, hai đại môn phái công thủ giữ lẫn nhau, Công mộ vẫn chưa lấy ra được một tòa Phá Mộ Lệnh nào, Mộ Vương vẫn do Mộ Dung thị nắm giữ.

Cùng với đó, Đại Chu cũng suy yếu không còn hiệu lệnh chư hầu như trước, nước Chu quốc lực suy kiệt.

Chu Noãn Vương đánh lên kia chín tòa Mộ Vương Chi Vương tài bảo, nhưng vì quy cũ của Lạc Võ Tử để lại. Đương nhiệm Mộ vương Mộ Dung Nghị không đồng ý với việc phá hư quy cũ của tổ tiên để lại, từ bên trong mộ địa lấy ra tài bảo cung cấp cho thiên tử.

Mộ Dung Hiển con thứ hai của Mộ Dung Nghị âm thầm lén lút, lợi dụng quyền thế của gia tộc Vong Xuyên một trong bốn đại gia tộc của Thủ Mộ phái. Chiêu mộ nhân sĩ võ lâm trộm cắp tài bảo trong các mộ, đem tài bảo cung cấp cho Chu thiên tử, còn định lấy ra kho báu núi Côn Lôn.

Nhưng sự việc vở lở khi Công mộ phái chưởng môn Lạc Thiên Thành kịp thời ngăn chặn, sự việc phát giác Mộ Dung Hiển thí cha đoạt vị còn ép cả huynh đệ mình tuẫn tang theo cùng.

Nhận thấy kho báu núi Côn Luân vô cùng nguy hiểm khi Mộ Dung Hiển kế vị trở thành Mộ vương đời thứ 23 của Mộ vương thành, sư đệ của Lạc Thiên Thành là Mộ Quỷ Tử một mình xông vào Cốc Tử mộ, ngôi kỳ mộ đứng đầu Mộ Vương Thành, được chôn sâu dưới lòng đất.

Trong cơn tuyệt vọng Mộ Quỷ Tử đã tự khóa cửa mộ, cùng với Lệnh Phá Mộ, chìa khóa kho báu núi Côn Lôn cùng nhau đóng bụi trong Cốc Tử mộ. Để lại lời nhắn 10 năm sau người của Công mộ phái lần nữa đến mở khóa Kỳ Lân, đoạt lấy Phá Mộ lệnh.

10 năm ước định lại đến, thời điểm công phá Cốc Tử mộ sắp kề cận.

Trong lúc nhất thời, từ giang hồ đến triều đình gió nổi mây phun, sát khí tứ phía đều hướng về Cốc Tử mộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK