Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám binh sĩ mang theo thương tích trên người rời đi, Công Thâu Cừu nhìn thấy Vệ Trang xuất hiện vui mừng nói : “ Quá tốt rồi, cuối cùng Vệ Trang đại nhân cũng đã ra tay rồi, chỉ có ngài mới là khắc tinh của Cái Nhiếp”

Cái Nhiếp ngưng trọng nhìn Vệ Trang xuất hiện, từ khi ở Tân Trịnh một trận gần hơn chục năm trôi qua đây là lần thứ hai hắn gặp lại Vệ Trang, bản lĩnh sư đệ mình hắn đương nhiên biết rõ không hề thua kém mình, quay sang nhìn Thiên Minh nói : “ Thiên Minh, con hãy tìm cơ hội rời khỏi”

Vệ Trang dịch ra tầm mắt nhìn về nấp phía sau thùng gỗ đang chuẩn bị chạy trốn Thiên Minh, nói "Đây chính là đứa bé mà ngươi bất chấp phản bội đế quốc, cũng phải tìm thấy nó sao?"

Vệ Trang lúc này tâm trạng không tốt cho lắm, từ sau khi chọn lấy nước Hàn cùng với Hàn Phi tranh bá thiên hạ, để rồi thất bại chuyển sang cùng Bách Việt đầu quân. Ở nơi này hắn thấy được sức mạnh của Bách Việt so với quân Tần vượt trội.

Vốn còn định chờ mong một hồi trên chiến trường phạt Tần đây, cuối cùng khi nghe Cái Nhiếp phản bội nước Tần để hắn thất vọng không thôi, từ bỏ Quỷ Cốc chỉ vì một đứa bé phía trước làm hắn không hiểu được Cái Nhiếp.

Cái Nhiếp cũng không trả lời, tay nâng lên Uyên Hồng ngưng trọng lên ánh mắt vừa liếc qua nhìn thấy Thiên Minh rời đi, liền trở tay một kiếm vung ra khi mà Vệ Trang đả mang theo Sa Xỉ công đến.

“ Keng keng keng tư tư tư tư” liên miên chói tai kim loại hoa lửa không ngừng vang ra, trong chớp mắt Sa Xỉ và Uyên Hồng cuốn vào nhau công kích. đầy trời quang ảnh một lam một vàng hiện ra.

Quỷ Cốc Tung Hoành mỗi một đời chỉ có hai người lại sinh tử giao chiến đối địch lẫn nhau, đây là số mệnh của mỗi đời Quỷ Cốc đệ tử mà kiếm trên tay hai người đồng dạng như vậy.

Sa Xỉ chính là cha của Từ Phu Tử chế tạo mà thành còn thanh Uyên Hồng trên tay của Cái Nhiếp chính là Tàn Hồng do Từ Phu Nhân chế tạo mà ra, cả hai tuy là vợ chồng nhưng lại gây gỗ xích mích với nhau, mâu thuẫn chống đối với nhau.

Lúc này Vệ Trang khí thế đại thịnh trên tay Sa Xỉ thể hiện ra Ngang Tứ Phương kiếm chiêu không dứt, tuy chỉ có một chiêu nhưng thiên biến vạn hóa quỹ tích mỗi lần phát ra đều so với lần trước trên không trung Sa Xỉ vẻ ra kiếm quang.

Cái Nhiếp cũng không kém cánh Trường Hồng Quán Nhật thi triển cuốn lấy Ngang Tứ Phương một ngang một dọc không ngừng công kích.

Vệ Trang lẫn Cái Nhiếp đồng dạng như các đời Quỷ Cốc khác tu luyện lấy kiếm thuật do đời đầu tiên Quỷ Cốc Tử để lại.Lấy đạo của thiên địa mà chia thành tung kiếm và hoành kiếm. Quỷ cốc thuật, tung hoành kiếm pháp.

Hoành kiếm công với mà tính, để cầu kỳ lợi, là vì bãi; túng kiếm công với thế, để cầu kỳ thật, là vì hạp. Tách nhập người, Thiên Địa Chi Đạo. Bãi là mở, hạp là đóng, một Âm một Dương. Tách nhập người, tung hoành đạo.

Tung Hoành chi kiếm một ngang một dọc không ngừng giao chiến, kiếm khí tản ra đem những kiến trúc xung quanh tàn phá đi.Hiện giờ nơi này chỉ còn mỗi sư huynh đệ hai người giao chiến.

Chỉ thấy lúc này Vệ Trang thân hình ở không trung trên tay Sa Xỉ hoàng ngang mạnh mẽ một kiếm nhanh như thiểm điện hướng về Cái Nhiếp mà đến, nhưng lần nữa Cái Nhiếp lại ngăn chặn được Uyên Hồng mũi kiếm tế thẳng lên trời chặn lấy một kiếm này, đồng thời mượn lực đạo của Vệ Trang thân ảnh bay về phía sau thân ảnh đáp lên xà nhà.

“ Tạm biệt nhé,Tiểu Trang ” Cái Nhiếp lạnh nhạt nói xong, thân ảnh đả nhanh chóng dẫm lên xà nhà phi thân ra ngoài rời đi, Thiên Minh đả thuận lợi chạy trốn hắn cũng không nhất thiết cùng với Vệ Trang đại chiến.

Bên ngoài đường phố lú này đã không còn bóng người, khi mà Tần quân đuổi bắt Thiên Minh làm cho đám người dân sợ hãi liền trốn ở trong nhà. Mà Thiên Minh cũng từ gian phòng bên trong chạy ra ngoài bị một đám Tần quân phát hiện .

“ Tướng quân, tên nhóc kia ở đó kia” Người hét lên chính là phó tướng mặt chuột của Thủy Quả tướng quân, cùng với boss nhà mình mang theo gần chục tên thuộc hạ chạy lại Thiên Minh phương hướng.

“ Nó đã hết đường trốn rồi” Thủy Quả lên tiếng, âm thanh vui mừng trong đó hiển lộ ra, béo núc ních thân hình chạy nhanh đến nhưng tốc độ lại không có chậm chút nào so với đám quân sĩ bên cạnh, hét lớn : “ bắt lấy nó”

Thiên Minh nhìn đám người đuổi đến, trái phải ngó một hồi liền thấy dưới chân mình là các sạp hàng trái cây đổ vở, liền bắt lấy một quả táo ném về đám người Thủy Quả.

“ Hưm” Thủy Quả thân ảnh né qua một quả chuối được ném đến, giơ tay phải lên chặn lấy thuộc hạ khi thấy Thiên Minh hay tay đang ra sức khiên một quả dưa hấu lên, thân ảnh lung la lung lay rồi ném đến nhưng chỉ có thể lăn lốc trên mặt đất đến chân hắn.

“ ha ha ha ha ha” “ he he he he he” Đám binh sĩ lẫn tướng quân này thấy một màn như vậy cười lớn một tràng vui vẻ.

Chỉ thấy Thiên Minh một chân quét qua đem đá một quả dưa bở màu vàng hướng về Thủy Quả mà đến, lúc này Thủy Quả trên tay rút ra bội kiếm nhanh chóng huy tay quả dưa bở dưới tay hắn nhanh chóng bị lọt vỏ, đồng thời còn bị cắt đi thành từng miếng rơi tuống thân kiếm, đắc ý hất hàm nhìn về thân ảnh Thiên Minh.

Nhìn thấy một quả trái cây khác hướng về mình ném đến, trở tay đem mấy miếng dưa vứt xuống cổ tay linh động, mũi kiếm hướng về trái cây điểm lấy. Dưới lực đạo khóng chế của hắn trái táo này nhanh chóng xoay tròn, lớp vỏ bị bóc ra. Ngón tay vươn ra lắc nhẹ tỏ ý cho Thiên Minh không hề gì, chú em mày còn kém lắm.

"A!" Thiên Minh cả kinh miệng há to, nhưng nó cũng không có chịu thua lấy hết sức mình đem bắt lấy những sọt trái cây gần đó ném về phía Thủy Quả, cái gì nho tím, chuối tiêu, táo hay dưa hấu không ngừng ném đến.

“ Hây da” Nhìn về đầy trời mưa trái cây, Thủy Quả tung người lên không trung trên tay kiếm mình vươn ra không ngừng cắt gọt lấy đám trái cây này, chỉ qua vài đạo hô hấp thân ảnh đả trở laị vị trí cũ.

Đồng thời những trái cây trên bâu trời đều bị hắn cắt đôi không có một trái nào là nguyên vẹn cả, nhanh chóng rơi xuống mặt đất.

“ Tướng quân múa kiếm quá đẹp” Đám quân lính nhìn một màn này lên tiếng cổ vũ

“ Bộp bộp bộp” phó tướng của hắn không ngừng vỗ tay, vuốt mông ngựa nói : “ hảo kiếm quả thực là hảo kiếm”

Thủy Quả hưởng thụ hỉnh mủi từ đám thuộc hạ khen ngợi, ánh mắt thu hồi nhìn về phía trước Thiên Minh, liền biến sắc khi mà thân ảnh của Thiên Minh đả không thấy, lập tức quát lớn : “ Người đâu, mau tìm nó cho ta”

“ Tên tướng quân kia thật thú vị” Hồng Liên đứng trên nóc nhà nhìn thấy một màn này, cười nói.

“ Đi thôi” Đế Thiên An lên tiếng, nhìn một màn chém hoa quả phiên bản thật thế này trong lòng hắn cũng muốn cười lên. Thân ảnh nhanh chóng hướng về một phương hướng, nơi mà Thiên Minh vừa được Thiếu Vũ cứu đi.

Mà lúc này Thiên Minh đặt mông ngồi dưới đất nhìn Thiếu Vũ nói : “ Vừa nãy may nhờ có ngươi giúp, cảm ơn nhé”

Thiếu Vũ nhìn Thiên Minh hứng thú nói : “Rốt cuộc ngươilà ai thế? làm sao bị nhiều Tần binh đuổi băt như vậy?"

"Ta làm sao biết, bọn chúng đuổi bắt thì ta chạy thôi" Thiên Minh đem hai tay giang ra trả lời, đối với việc mình bị một đám người đuổi bắt khến hắn không hiểu được.

"Này tiểu tử, ngươi đã từng nghe nói về Binh Ma Thần thời viễn cổ chưa?" Thiếu Vũ lại nghĩ tới một chuyện, mở miệng hỏi.

"Viễn cổ Binh Ma Thần?" Thiên Minh ánh mắt lay động suy ngẫm nói “ Trước nay chưa từng nghe Lữ lão bá nói đến"

Thấy Thiên Minh không biết, Thiếu Vũ rồi hướng Thiên Minh trong lời nói Lữ lão bá cảm nổi lên hứng thú : “ Lữ lão bá là ai?”

"Lữ lão bá đối với ta rất tốt, thường xuyên chăm sóc ta, còn dạy ta cơ quan thuật. Vật này là do người dạy ta làm đó"Nói xong, hắn còn vung lên trong tay một cái ống đồng, như nhớ lấy chuyện gì nói : “ eh, sao ta phải cho ngươi biết”

"Không nói cũng được, ngươi cũng đừng hối hận đó " Thiếu Vũ cười nói.

"Hối hận, còn lâu nhé" Thiên Minh nói xong liền đứng lên : “ ta còn có việc quan trọng, phải đi trước đây”

"Đi thong thả, không tiễn rồi!" Thiếu Vũ liền đáp lời.

Thiên Minh đạp lên nhanh chân đi về phía trước, nhưng đi được vài bước, đột nhiên, hắn sờ sờ ngực, nhất thời cuống lên. Khi phát hiện ra trong ngực mình quả cầu mà Lữ lão đưa cho không thấy.

Đang lúc này, Thiếu Vũ mở miệng , "Thứ ngươi đang tìm, có phải vật này chăng?"

Thiên Minh nhìn quả cầu khắc hoa văn kỳ lạ, trong nháy mắt Thiên Minh liền nghĩ tới Lữ lão bá, nhất thời hắn cuống lên, liền vội vàng nói: "ê, của ta đó nhanh trả lại ta"

Thiếu Vũ nhìn Thiên Minh lao đến lách người qua đồng thời ngón tay đặt lên quả cầu xoay tròn nó,cười nói : “Cho ngươi có thể, nhưng ngươi phải nói cho ta đây là vật gì?"

Thiên Minh rất tức giận, ý đồ cướp được cái này trứng , nhưng đáng tiếc thân thủ của hắn chung quy không có Thiếu Vũ lợi hại, đoạt nửa ngày cũng không từ tay Thiếu Vũ đoạt được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK