Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thắng lặng người một hồi không biết như thế nào cho phải, từ nhỏ đến lớn hắn chính là sinh hoạt ở Nông Gia đây, lần này hàm oan khiến hắn phẩn hận, nhưng hắn không thể chịu nổi oan khuất này : "Nông gia ta đã không thể ở, Trần Thắng danh tự này, sau đó cũng không thể dùng lại. Từ nay về sau, ta tên Thắng Thất. Làm về Nông Gia thời điểm, đem chân chính thu hồi Trần Thắng tên."

Ngừng một hồi thanh âm có phần tức giận nói : “ Những cái kia hãm hại ta, có một ngày ta sẽ đem bọn họ giết sạch”

Chu Gia lay lay đầu, "Địch tối ta sáng đệ không thể dễ dàng manh động, không thể để lộ thân phận được, nếu không lão ca cũng không thể cứu đệ"

"Ta biết." Trần Thắng gật gật đầu nếu bây giờ hắn lộ ra phong thanh chính là chịu đến Nông Gia truy sát, hắn có mạnh đi nữa đối mặt lục đại đường chủ vây công cũng mơ mà rời khỏi, hơn nữa cũng đừng mong rửa lấy oan ức. Đại não lâm vào mê man khi không biết tiếp theo phải tính toán thế nào.

Chu Gia biết Trần Thắng suy nghĩ, trời đất bao la không biết đi đến hướng nào, chậm rãi nói : “Trần Thắng lão đệ, đệ có biết Bách Việt đệ nhị hiền giả"

Trần Thắng nghe được ánh mắt có chút sáng lên, liền nói : “ Thanh Y Lâu trang chủ, công tử Thiên Hùng”

"Không sai, chính là người này." Chu Gia cười nói : “ Hắn có quan hệ sâu xa với Nông Gia, cho dù Hiệp Khôi cũng lấy lễ đối đãi, hơn nữa Thanh Y Lâu thế lực mạnh mẽ hiện giờ đã không thua kém gì Nông Gia, đệ đến nơi này là lựa chọn hợp lý nhất”

Trần Thắng mày nhíu lại có chút nghi hoặc, Thanh Y Lâu hắn biết nhưng nói thực lực không kém gì Nông Gia hắn không mấy tin tưởng lắm, dù sao Nông Gia truyền thừa mấy ngàn năm đây.

Chu Gia liền giải thích cho hắn : “ Đệ không biết, Lữ Bất Vi thế lực đã bị một tay Thiên Hùng Quân cùng Doanh Chính hợp công diệt lấy, trong thời gian này Thanh Y Lâu bành trướng mạnh mẽ. Không chỉ thế, thế lực của thái hậu Triệu Cơ cũng đã rời vào tay y.Tần Vương và Hàn Vương đều có ân tình với hắn, chưa kể phía sau hắn là Bách Việt đệ nói hắn có mạnh không”

“Ahh” Trần Thắng cũng nhịn không được kinh hô lên,theo như lời của Chu Gia mà nói không mạnh mà quá mạnh đi, đại não xoay chuyển nói : “ Vậy để ta đi tìm hắn”

Chu Gia mỉm cười chỉ tay về thanh cự kiếm hắc sắc to lớn phía trước nói : “ Người này lòng dung thiên hạ, nhân nghĩa vô song Bách Việt lại cách nơi này khá xa, đệ đến đó một thời gian chờ đợi thời cơ”

"Cự Khuyết" Trần Thắng nhìn thanh hắc kiếm to lớn này, đi đến chộp lấy nặng gần mấy trăm cân trọng lượng lại bị hắn dễ dàng nhắc lên.

Cự Khuyết, thân kiếm rộng lớn vô cùng, trầm trọng dị thường, phổ thông người căn bản không cách nào sử dụng, chỉ có Trần Thắng loại này tráng hán, phương có thể tùy ý huy vũ, một kiếm chém xuống, long trời lở đất, uy lực kinh người.

Đây là một trong năm thanh kiếm nổi danh của Âu Dã Tử, hiện tại được Tướng Kiếm Sư người nước Sở là Phong Hồ Tử liệt vào bên trong Kiếm Phổ 300 danh kiếm đứng ở hàng chót, đứng ở hàng thấp như vậy là vì quá nặng nề thế gian khó ai có thể nhấc lên được.

Cho nên là thứ gân gà không một kiếm khách nào dùng lấy, thử hỏi đền cầm cũng không nổi thì đánh mẹ gì chứ.

Cự Khuyết lại vươn tay bắt lấy một vò rượu từ Chu Gia ném đến, thấy hắn tấm mặt nạ biểu cảm vui vẻ, trên tay còn một vò rượu khác, cũng không nói nhìu lập tức uống lấy.

Vò rượu này không phải là bình thường rượu là một chén rượu độc, Nông Gia người một thân bách độc bất xâm cho nên rượu uống không phải là bình thường rượu mà là rượu độc, mặc dù là độc rượu nhưng cũng là luyện công tài liệu chỉ cần vận lên nội lực hóa giải độc tửu cũng là một phương thức luyện công.

Nông Gia rượu độc thu gom niên đại càng dài độc tính dược thảo thậm chí vượt qua trăm năm độc tính, rồi đem nhưỡng ra rượu độc.

Đệ tử Nông Gia phục dụng luyện hóa đem chúng hóa thành nội lực, một thân bách độc bất xâm cũng từ đây mà ra, thường xuyên làm quen với độc tính làm cho cơ thể sinh ra kháng tính.

Hai tuần sau, Tề quốc cảnh nội.

Trên đường mòn hẻo vắng một cơn cuồng phong từ kéo dài như thuyền rẻ sóng mà đi, tốc độ vô cùng nhanh chóng. Cuồng phong là do chính sự di chuyển quá nhanh làm cho không khí bị đẩy dạt ra mà thành.

« Là hắn » Đế Thiên An trên chiếc xế yêu thả lại tốc độ của mình, khi hắn thấy được hơn một cây số phía trước một thân ảnh nam tử to lớn, cắm một thanh đại kiếm to lớn chặn đường.

Khoảng cách dù xa nhưng với bá đạo nhãn đồng hắn có thể thấy rõ được dung mạo của kẻ chặng đường mình, có phần bất ngờ là người chặng đường hắn chính là sau này hắc kiếm sỉ có thể cùng Quỷ Cốc song kiếm so đấu, Nông Gia Thắng Thất.

« Đây là Cự Khuyết » Cho đến khi tốc độ đả giảm, dừng lại trước người đối phương để lại một cơn gió nhẹ thổi ra xung quanh, cười hỏi.

Gần một mét rưởi cự kiếm hắc sắc, trên đó khắc lấy hoa văn lẫn văn tự Việt quốc chính là Âu Dã Tử năm thanh nổi danh danh kiếm cùng với Thuần Quân, Ngư Trường, Trạm Lô, Thắng Tà nổi danh uy lực bá đạo tuyệt luôn, nhưng hiếm có người có thể sử dụng được nó, lực bá ngàn cân Cự Khuyết chí tôn.

Thắng Thất ánh mắt quan sát tuấn lãng nam nhân, đối với chiếc cơ quan xe kỳ lạ của y hắn cũng nhanh dời đi. Dù sao từ Chu Gia hắn cũng đã thu được lộ tuyến của nam nhân này cũng như những chuyện của đối phương gần đây.

Từ đó chọn lấy con đường này mà chặn đường, gật đầu đem Cự Khuyết cắm ở dưới đất nhổ lên, nói: "Thắng Thất ngượng mộ công tử tên tuổi, đặc biệc đến muốn thử sức"

Đế Thiên An gật đầu nói tiếp : « Ngươi muốn thử gì, là cầm kỳ thi họa hay võ lực »

« Võ lực » Lời vừa dứt Thắng Thất dẫm chân nâng lấy Cự Khuyết lao đến một kiếm bổ xuống Đế Thiên An.

« Bành » Chỉ thấy một tay Đế Thiên An vươn ra bắt lấy đem ngăn chặn, mặt đất dưới chân cũng bị lún xuống một tầng.

Thắng Thất đồng tử cũng mở lớn từ trước đến nay còn chưa ai dám ngạnh sanh tiếp một kiếm của hắn đây, mặc dù vừa rồi hắn có lưu lực nhưng Cự Khuyết thể trọng từ trên giáng xuống không phải là bình thường đón đở được.

Ngay lập tức thu lấy cự kiếm thân hình xoay ngang một kiếm chém mạnh ra, để lại trong không khí một đường quang ảnh.

Hắn vừa động Đế Thiên An liền động theo, ngay khi mũi kiếm hoành ngang thân hình hắn di chuyển một tay chạm lên thân kiếm, một cước ngay lập tức tung ra.

« Bành » Vang dội thanh âm vang lên, thân hình Thắng Thất bị lui về sau mấy bước vừa rồi bản thân hắn không ngờ một cước của đối phương lại có uy lực như vậy, nếu không hắn nhanh tâm ứng đổi thúc dục nội lực chống lại cũng đã thụ thương, cánh tay lúc này cũng đã tê dại lấy, về phần Cự Khuyết đả nằm dưới đất tay kia là xích xắc quấn lấy.

« Vù » Cự Khuyết lần nữa thu về, rồi tay hắn xoay chuyển vù vù gió lốc xoay quanh vang dội rồi nhanh như thiểm điện phóng về Đế Thiên An trên ngọn cây kia mà đến, ngay sau đó thân ảnh búng người đuổi theo.

« Hả » Thắng Thất có chút kinh hô lên khi thấy từ người Đế Thiên An hàn khí nồng đậm khuếch tán, rồi bằng mắt thường thấy được ngưng tụ thành như dây leo một dạng quấn lấy Cự Khuyết, rồi cấp tốc hóa thành băng tinh « Ầm » một tiếng vang dội Cự Khuyết cắm vào một tấm tường băng rộng lớn bị giữ chặt ở đó.

Còn chưa để cho hắn thu hồi binh khí thân hình Đế Thiên An đả đạp lên xích xắc mà đến, thân ảnh đả nhanh tiếp cận Trần Thắng.

« Bành » Một thanh âm vang dội vang lên, thân hình Trần Thắng hung hăn bị ép rơi xuống mặt đất, khi bị một quyền của Đế Thiên An ép lui xuống. Hay tay vươn ra các ngón tay liên tiếp bắn ra các đạo chỉ lực đến người hắn.

« Ngươi hiện tại không phải là đối thủ của ta » Bên tai nghe đến thanh âm của y trong lòng rung động vô cùng, khi nhìn trên tay phải mình xích xắc hàn khí truyền lại lạnh buốt cảm giác, đối phương quá mạnh đây là hắn cảm nhận được.

Hơn nữa đối phương đả lưu thủ, bản thân mình bại không phải là do hắn kém mà lọt vào tính toán của hắn.

Cự Khuyết bị tách đi khiến hắn mất đi một nữa chiến lực, khi giao tranh ỷ vào man lực của mình lại bị một quyền quái lực cho chấn lui khiến cho khí huyết nhộn nhạo, tiếp đến đối phương lại phóng thích chỉ lực khiến hắn bất ngờ lên rồi bị trúng.

« Crac » Đế Thiên An đi xuống bên cạnh Thắng Thất giải huyệt cho hắn xong, một tay nắm lấy xiềng xích rút mạnh đem Cự Khuyết thu lại.

« Thật nặng » Đế Thiên An nhịn không được hô lên khi cầm trong tay Cự Khuyết, đây là thanh vũ khí nặng nhất mà hắn từng cầm qua trong số đám vũ khí.

« Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công, dĩ lực phá xảo » Đế Thiên Ankhẽ nói, phô thiên cái địa kiếm khí phóng thích như thái sơn áp xuống không thể cản đở, sau đó theo tay hắn thoát ly phóng thẳng về một bên vách núi.

« Ầm ầm ầm ầm » Đinh tai thanh âm vang lên chỉ thấy vô số tảng đá bị đánh rớt xuống, mà vách núi bên trên cũng bị đánh lỏm vào một mảng lớn bụi mù không ngừng bốc lên.

« Vù vù vù » Cự Khuyết xé gió thanh âm lần nữa rơi vào tay Đế Thiên An, theo tay hắn xoay một vòng để lại trong không khí quang mang màu đỏ rồi « phập » bén nhọn kiếm găm vào mặt đất.

" Dĩ lực phá xảo mặc cho ngươi chiêu pháp hàng vạn, một kiếm ra vạn pháp hủy " Đế Thiên Anchậm rãi lên tiếng.

Mà lúc này Trần Thắng đại não nhìn về một màn phát sinh vừa rồi lâm vào trầm tư, trong đầu vẫn vang lên thanh âm của Đế Thiên An : « Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công, dĩ lực phá xảo » Chỉ đơn giản 12 từ nhưng lại rung động không thôi, đây là kiếm đạo mà hắn theo đuổi đây.

Một hồi trầm tư qua đi, Thắng Thất nhanh chóng trấn định lại chắp tay thi lễ « Thắng Thất đa tạ công tử chỉ điểm, trước có thất lễ mong công tử lượng thứ »

Đế Thiên An gật đầu rồi nói : « Ngươi đến nơi này không chỉ là thử sức như vậy thôi chứ »

Thắng Thất nghe được liền nói : « Thắng Thất là muốn gia nhập Thanh Y Lâu »

« Được » Đế Thiên An gật đầu, Thắng Thất tự đưa đến cửa một thân thực lực không kém đây, hắn đang thiếu nhân thủ chậm rãi xoay người : « đi thôi »

Thắng Thất nhìn Đế Thiên An đồng ý mà không hỏi nguyên nhân trong lòng cũng có một chút động dung lấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK