Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại qua thêm một tiếng, cuộc trò chuyện của Thiên Minh bốn người bị phá vỡ, Mặc gia các thống lĩnh đến chổ hắn mời ra trò chuyện.

Thiên Minh biết là chuyện gì, là Cừ Tử ngôi vị này liền đi theo.

“ Trải qua chúng ta thương nghị! Chúng ta quyết định cử hành tiếp tục Thiên Chí lần trước dang dở” Ban đại sư nói.

Thiên Minh nói : “ ta năm nay chưa đủ 16, theo Đại Việt luật pháp không chịu tội, các ngươi đẩy ta lên làm Cừ Tử, tha hồ làm bậy, ta cho dù có bị bắt cùng lắm thì quản thúc mà thôi. Ta không có nhân mạch trong Mặc gia, nói cái gì cũng phải xem sắc mặt của các ngươi, lời nói không giá trị. Chỉ là một cái Cừ Tử trên danh nghĩa, là tấm mộc bài dựng lên cho các ngươi điều khiển. Hiện giờ đứng trước nguy cơ sống còn, các ngươi hẳn muốn giữ ta cùng Cái đại thúc lại?”

“ Khục khục khục” Ban đại sư, Từ phu tử đám người ho khan, hiển nhiên mấy lời này của Thiên Minh để bọn họ xấu hổ.

Bản ý bọn họ là muốn đem Cừ Tử ngôi vị bỏ xuống, trải qua sự việc Thiên Trạch bọn họ cảm thấy để Thiên Minh đeo gánh nặng của Mặc gia là một chuyện hổ thẹn. Thành ra muốn cử lại Thiên Chí, còn lại thống lĩnh lấy phiếu từ chối mà thông qua.

“ Tiểu tử, ngươi xem Mặc gia chúng ta là hạng người đó ư?” Đại Thiết Chùy tính khí táo bạo chất vấn.

“ Bọn các ngươi lấy danh nghĩa Mặc gia để làm bậy, đừng cho ta là ta nhỏ không biết gì, mở miệng thì Phi công Kiêm ái. Còn đi chế tạo phản loạn, đem Thanh Long đi khủng bố giết người còn nói nhân nghĩa, bọn đạo đức giả. Hừ! ta mới không đần độn như trước bị các ngươi lợi dụng đâu!” Thiên Minh xem thường nói, hắn không còn như trước kia u u mê mê một bộ.

Cao Tiệm Ly nói : “ Thiên Minh! Chúng ta không có ý định lợi dụng con, chúng ta đã thương nghị, Cừ Tử ngôi vị này, con có thể nhường lại cho người khác”

Tuyết Nữ lúc này cũng thở dài nói : “ Thiên Minh! Trước khi ký ức khôi phục, con cũng chung đụng với chúng ta một thời gian, lẽ nào những người con biết đều là xấu xa cả ư?”

“... “ Thiên Minh trầm mặc lại.

Cái Nhiếp cũng lên tiếng : “ Thiên Minh, bệ hạ từng nói một câu, cùng một sự việc đúng ở mặt này sai ở mặt kia. Giữa đúng và sai không có ranh giới nhất định”

Thiên Minh im lặng nghe lấy, suy nghĩ.

“ Ngươi không muốn làm Cừ Tử vậy đưa ngôi vị đó đây cho ta đi”

Từ sau mà đến, một đạo thanh âm vang lên.

“ Như Sương!” Thiên Minh bất ngờ nhìn, không những hắn mà toàn bộ những người khác cũng đưa mắt nhìn.

“ Con...” Tuyết Nữ lo lắng lại không biết nói gì cả.

Thiên Minh nói : “ cô bị đần à!”

Như Sương cướp đến gần cho hắn một quyền, nói : “ dám nói ta đần à!”

“ Ai u! cái đồ bạo lực này!” Thiên Minh ôm đầu ngồi xổm, tức mắng.

Như Sương đắc ý nói : “ biết chị đây lợi hại chưa?”

“ Hừ” Thiên Minh hừ một tiếng.

Như Sương nói : “ ngươi đưa Cừ Tử này cho ta đi?”

“ Mặc gia thuyền sắp chìm rồi, trên đời này không một ai có thể chống cự được sát ý của cha đâu. Dù có miễn tử kim bài đi nữa, sau này quay về Đế thành, cô đừng hòng tranh Đế Hoàng đâu?” Thiên Minh nhắc nhở.

Như Sương nói : “ ta thèm vào”

“ Con muốn làm Cừ Tử ư?” Tuyết Nữ sâu kín nói, nàng không có can ngăn cũng không có ủng hộ, nàng lúc này nhớ đến lời Thiên Trạch nói, cha mẹ cho con gái sinh mệnh nhưng sống thế nào là nó lựa chọn, Như Sương đã có chủ kiến của mình, hơn nữa nàng cũng biết nó lựa chọn mục đích.

“ Con lớn lên ở Mặc gia! nhiều năm như vậy cũng có tình cảm. Từ thời Lục Chỉ Hắc Hiệp Cừ Tử đã làm sai, Mặc gia không thể cứ sai tiếp được nữa. Chính tay hủy hoại mảnh đất của tổ sư gia hướng đến, con nghĩ so với bất cứ ai Mặc gia khi biết được càng thêm thống khổ” Như Sương chậm rãi nói ra.

Mặc gia đám thống lĩnh bồi hồi.

“ Cảm tạ công chúa trượng nghĩa! Nhưng họa là do chúng ta làm sai mà ra. Mong công chúa nghĩ lại” Ban đại sư nói, để Như Sương làm Cừ Tử là một lựa chọn tốt, nhưng lão cũng không muốn đem trách nhiệm cùng hậu quả của Mặc gia gây ra đặt lên vai Như Sương.

“ Công chúa muốn dùng thân phận Long tử cứu nguy cho Mặc gia ư?” Cái Nhiếp vạch trần ý đồ của Như Sương.

“ Ông ta từ nhỏ đã không nuôi ta, hừ! ta muốn làm gì ông ta không quản được. Hơn nữa ta còn có Miễn Tử Kim Bài sợ gì chứ!” Như Sương nói : “ khi ta quay về Đế thành, bọn Long tử kia còn dám phách lối không? Hừ! bản công chúa đem Mặc gia đi lầm đường kéo về. Hừ! ai qua được bản công chúa”

Thiên Minh nhìn một chút, mắng : “ đồ đần! ngươi đần như vậy ta mới không giao Cừ Tử cho ngươi đâu”

Như Sương cười rộ lên từ túi gấm lấy ra một vật, nói : “ ngươi không cho cũng phải cho! Không cho ta đánh ngươi!đánh đến khi nào ngươi giao ra. Kẻ nào dám chống đối bản công chúa, bản công chúa dùng phiến này đánh hết”

Nói xong thần lực bập bùng, Lôi Phong Phiến mở ra.

Cây quạt vốn đã xinh đẹp, giờ này mở ra có thần lực gia trì lại thêm xinh đẹp, vẻ đẹp đó còn ẩn chưa nguy hiểm cùng cực.

“ Ầm! Ầm!Ầm”

Phong lôi cuồn cuộn, theo Như Sương quạt một cái ra chổ trống, phong lôi bắn ra tàn phá xung quanh, đem cây cối trong vùng núi này đánh ngã.

“ Ực!” Như Sương nuốt một ngụm nước bọt sợ hãi, nàng lần đầu dùng cây quạt này, càng không biết uy lực mạnh yếu thế nào, thả vào cơ hồ chín phần thần lực trong người, nhìn một mảng gần hai mươi trượng rừng cây bị tàn phá cũng sợ run lên.

Mà chổ đứng của đám người cũng bị liên lụy, cây cối đổ xuống cả bọn vội vả dời đi.

“ Này... này quá lợi hại đi!” Hạng Vũ bị động tĩnh kinh động há miệng nhìn đống đổ gãy cây rừng kia.

“ Đồ đần! ngươi muốn chôn chúng ta à” Thiên Minh thở hùng hục, mắng lấy.

Như Sương ngượng, cho hắn một quyền.

“ Phong Lôi Phiến! một phiến hiện phong lôi! Một trong những thanh binh khí đáng sợ nhất” TừPhu Tử nhìn cây quạt xinh đẹp kia trên tay Như Sương mà cảm thán.

“ Ta nghe qua cây quạt này, nó rất ghê gớm đấy” Đạo Chích sờ cằm nói.

Cái Nhiếp nói : “ Nó là một trong những vũ khí tùy thân của bệ hạ, khi ngài còn tung hoành thiên hạ lấy Phiến Tiên chi danh, khi chấp chưởng Đại Việt tại chiến trường Nam Cương, từng dùng phiến này xẻ dọc vạn dặm đồi núi, mở ra tuyến đường huyết mạch xuyên qua Thập Vạn Đại Sơn, từ Bách Việt có thể thuận lợi đên Nam Cương, Dạ Lang, Điền Việt, Âu Việt”

Thiên Minh ngữ khí tràn đầy hâm mộ cùng đố kỵ : “ thần lực của ngươi là Lôi Điện lại tương đồng với Phong Lôi Phiến, đúng là hổ thêm cánh mà! Chả trách cha lại yên tâm để ngươi lại đây mà không sợ, hừ chỉ một quạt thôi đã chết hết cả rồi!”

“ Hừ! đưa ta một cây quạt rồi chạy đi! nếu không phải ông ta năn nỉ ta, ta mới thèm lấy ư? ta trước nay thích quạt ư?” Như Sương ngạo kiều nói.

Thiên Minh nhìn được tiện nghi còn khoe, nói : “ vậy ngươi thích gì?”

“ Kiếm! ta thích kiếm” Như Sương nghĩ một đằng nói một nẻo, thật ra nàng khi thấy Phong Lôi Phiến thì đã mê tít đi.

Thiên Minh từ trong túi gấm lấy ra cả thảy mười thanh kiếm, cầm một thanh xinh đẹp kiếm đưa lên rút vỏ : “ngươi không phải ưa thích kiếm sao? đổi cho ta”

Như Sương nhăn nhó, nói : “ mấy thanh kiếm nát cũng đòi đổi đồ tốt”

“Mười thanh này là bảo bối đấy, đây là ta xin xỏ các Đế Phi cùng trao đổi các Long tử khác có được đấy. Mỗi thanh đều là pháp bảo cả đấy” Thiên Minh nói chổ bất phàm.

Như Sương nói : “ không đổi, trừ khi ngươi đưa hết cả tài bảo ra cho ta”

“Hừ! còn nói ta tham lam, có cô mới tham lam đấy! Thích còn chảnh!” Thiên Minh nhỏ giọng lầu bầu.

Như Sương ngượng, trừng con mắt lớn nhìn : “ muốn ăn đòn”

“Hừ” Thiên Minh thu lại đồ của mình : “ chỉ biết dùng man lực là giỏi”

Như Sương dời đi đề tài của mình : “ đem Cừ Tử truyền cho ta!”

“ Ngươi nghĩ kỹ chưa?”Thiên Minh một bộ ông cụ non nói.

“ Nói nhiều” Như Sương giơ lên quả đấm nói.

Thiên Minh nói : “ đưa cho ngươi cũng được, nhưng dựa vào cái gì chứ! ta bây giờ là Cừ Tử của Mặc gia có thể hiệu lệnh Mặc gia đệ tử, là chưởng môn một phái. Đưa cho ngươi quá thua thiệt rồi! Trừ phi...”

Như Sương biết cái tên gian manh này muốn đồ tốt, từ trong túi trữ vật lấy ra bình hồ lô trước kia cướp lại, ném cho hắn : “ không phải là muốn thứ này ư? cho ngươi”

Thiên Minh đem hồ lô thu lấy, ho khan một cái lấy ra bảo tọa của mình, cả người ngồi lên đó, rồi đưa mắt nhìn đám người : “ngươi nếu đã nài nỉ bản Cừ Tử như vậy, xét thấy ngươi thành tâm, ta từ bi chấp thuận”

Như Sương nhìn hắn mà muốn hung hăn đánh một trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK