Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở bên ngoài, Vệ Trang đã dừng lại, mặt đất dưới chân hắn là các căn mủi tên cắm xuống mặt đất, còn vươn vấn hỏa diễm bốc cháy. Đôi mắt lay động, tuy không có mắt từ sau nhưng võ giả ngũ quan linh mẫn, hắn phát giác ra một luồng sát khí phía sau mình.

“ Keng!! Keng!! Tư tư tư tư..!!”

Theo Vệ Trang xoay người, cầm Sa Xỉ huy đến trước, trực tiếp va chạm với một căn mủi tên đang bốc hỏa. Mủi tên làm bằng thanh đồng kim loại, lại bị lưới kiếm Sa Xỉ dễ dàng cắt làm đôi. Không những thế còn đem căn mủi tên cắt làm đôi.

Căn mủi tên bị xẻ làm đôi, quỹ đạo vốn có cũng bị bẻ lệch đi. Cuối cùng cả hai cắm xuống mặt đất gần đó, một nữa thân tên không ngừng vũ động.

Chính ngay lúc này, một ngọn hỏa diễm tán lạc bay đến thùng dầu gỗ. Song ngọn hỏa diễm này còn chưa có cơ hội bám lên, trong ngắn ngủi chi gian Vệ Trang lại nâng Sa Xỉ vung ngược về sau, trực tiếp đem sống kiếm đở lấy ngọn hỏa diễm rơi xuống.

“ Vù!!!”

Theo Vệ Trang một kiếm quét ra, trong người nội lực thoát ly như cơn gió mạnh thổi qua, trực tiếp đem hỏa diễm đang cháy dang dở trên những căn mủi tên dập tắt.

Ở bên này, Cái Nhiếp sau khi mượn hai bên vách cầu thang làm điểm tựa tung người lên đá rơi tên cầm cung bắn mình, thành công có mặt tại tầng trên. Hắn liền phát hiện được còn thêm một nhóm năm người khác.

Bốn gả nam tử trung niên trường kiếm nơi tay, lấy một cái lão già tuổi tầm năm hoặc sáu chục tuổi làm trung tâm. Hoàn toàn khác biệc với những người kia, lão già mặc trên người y phục hoa quý, nhìn sơ qua là biết người có địa vị.

“Mau!” Lão giả nháy mắt chính là kêu to lên khi thấy được Cái Nhiếp xuất hiện trên tầng lâu, đem tay chỉ về y ra lệnh cho bốn gả nam tử xung quanh bảo vệ mình.

Nhìn bốn tên kia lao đến, Cái Nhiếp cẩn thận quan sát một hai, sau đó tung một cước đem tên đến mình trước tiên đá văng đi. Cước thu về, nghiêng người tay phải vươn ra chộp lấy cổ tay của tên nam tử thứ hai cầm kiếm đâm đến, dùng lực vặn cổ tay khiến hắn trường kiếm rơi xuống.

“Hừ!” Cái Nhiếp hừ lạnh một tiếng, khẽ nghiêng đầu nhìn hai tên còn lại đang chạy đến, chân phải lại vươn ra một cước đáp ngay bụng một tên chạy đến.

Dưới cước lực của hắn trực tiếp đem tên kia đá văng, không chỉ vậy còn tông ngả tên phía sau chạy đến.

Giải quyết xong bốn tên, Cái Nhiếp thân hình nhanh chóng lướt đến lão già đang quỳ ngồi trước bàn kia. Trong ánh mắt kinh hoảng của hắn, một chân hung hăng đá vào người khiến lão giả trực tiếp phá vở cửa sổ gỗ, bị đá xuống dưới.

Lão giả hung hăng té sấp mặt đất, đau đớn truyền lại đại não bên trong. Hắn chậm rãi đứng lên, liền ở hắn có điều hành động thời điểm, bên tai nghe được một tiếng xé gió.

Vệ Trang đã đi tới trước người hắn, trong tay Sa Xỉ kiếm trực chỉ ở hắn yết hầu.

Cái Nhiếp cũng đã xuất hiện ở bên cạnh sư đệ mình, hay tay ôm kiếm mà đứng, hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn nhìn cái kia lão già.

Sắc lẻm binh khí từ người phía trước uy hiếp tính mạng, gương mặt sợ hãi thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất. Hắn khôi phục bình tĩnh, gương mặt cũng nghiêm lại nhìn thiếu niên ở gần mình, lạnh nhạt nói : “ ra tay đi, đám chó săn của Tần quốc”

Nghe được câu này, sư huynh đệ hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó Vệ Trang mở miệng hỏi : “ ông cho rằng, chúng ta là người của Tần quốc?”

Lão giả cười lạnh nói: “chẵng lẽ không phải sao?”

Vệ Trang châm chọc cười cười, “Sư ca, xem ra, tuy đề bài của chúng ta thú vị, nhưng cũng ngốc lắm”

Nghe được lời này, kia lão giả sắc mặt cũng là có chút biến hóa, chỉ thấy hắn ánh mắt nhìn nhìn Cái Nhiếp cùng Vệ Trang, bên tai lại nghe đến các thanh âm khác nhau, tầm mắt lại đảo một cái liền phát hiện người của mình tấn công hai người này lại không một ai bị thương cả, từng người ôm lấy thương thế gian nan đứng dậy.

Vệ Trang lại nói, phủ nhận lời của lão già phía trước : “ Nếu đúng là vậy, thì giờ bọn họ đã là cái xác chết rồi”

Lão giả cẩn thận phân tích, nếu như là đám người ngoài thôn chỉ e những người ở đây và mình đã bị giết rồi, cất lời dò hỏi : “ rốt cuộc các ngươi là ai?”

Vệ Trang thu lại Sa Xỉ vào vỏ, ôm kiếm vào ngực, hỏi ngược lại : “ cho ta một lý do không giết ông đi?”

“ Lý do?” Lão già lẩm bẩm, ánh mắt thoáng qua tinh mang, lại nhìn đám người ôm vết thương tiến lại mình, hắn phất tay ra lệnh : “Các ngươi đều đi xuống đi.”

“Là, tộc trưởng!” Thấy thế, những cái đó thôn dân đưa mắt nhìn nhau sau đó gật gật đầu, sau đó mỗi người đều là tránh ra.

Lão già lên tiếng : “ mời hai vị theo lão phu một chuyến, nghe lý do của ta”

Nhìn lão già kia nói xong xoay người bước đi, Cái Nhiếp cùng Vệ Trang cũng nối gót theo sau.

“ Có lẽ các vị đã thấy tấm bia đá bị cắt ở ngoài thôn trang rồi” Lão già vừa đi vừa nói, chậm rãi dẫn hai người này đến trung tâm của thôn, cho đến khi dừng lại, nói : “ đây chính là nữa còn lại, xin mời xem ”

Xuất hiện ngay tại ngả tư đường, hiển lộ rõ trước mắt Cái Nhiếp và Vệ Trang đúng là tấm bia đá đả bị đoạn phần trên ở ngoài thôn.

Tấm bia đá dựng đứng, một phần bia đá ngậm sâu vào nền đất, mặt đường xung quanh nứt nẻ thành những cái khe nhỏ. Tựa như nó được ném từ trên cao xuống vậy, này không phải trọng điểm, trọng điểm là, ở cái này đoạn bia một mặt , còn có khắc rất nhiều văn tự, một vài văn tự còn nhiễm máu tươi.

Cái Nhiếp quan sát một chút, hỏi : “ đây là tên của tất các các người trong thôn?”

“ Đúng vậy” lão già thừa nhận, nói : “ ta là tộc trưởng ở đây, Ngụy Dung”

Vệ Trang nhẹ giọng nói : “thú vị”

Ngụy Dung lại nói : “ kể từ lúc vụ án thứ nhất xảy ra, bia đá đã được chuyển tới đây, còn trên bia thì được khắc những cái tên này”

Cái Nhiếp đến gần bia đá, ngón trỏ và giữa tay phải vươn ra quệt lấy vệt đỏ trên bia đá, đem đến gần mặt mình, huyết tanh mùi vị để hắn biết thứ dính trên tay mình lẫn bia đá trên là gì, nói : “ máu người?”

Trên bia đá chỉ một ít văn tự có vết máu bôi lên, không quá khó đoán, Vệ Trang và Cái Nhiếp có thể nghĩ ra được. Phàm là những cái tên bị máu bôi lên, hẳn chính là mục tiêu của kẻ thích sát. Những kẻ này hẳn đả bị mất mạng rồi.

Ngụy Dung giải đáp : “ Hung thủ ban đêm lén xuất nhập, chỉ vì giết người. Sau đó bôi lên tên người chết”

Cái Nhiếp lại hỏi : “ Toàn bộ người trong thôn, đều là ở danh sách giết chóc của hắn?”

“ Ukm!” Ngụy Dung nhắm mắt gật gù trả lời.

“ Không có mục đích khác, chỉ vì giết người. Làm như vậy chỉ có hai lý do” Một bên im lặng quan sát, Vệ Trang nhàn nhạt nói.

Cái Nhiếp hiểu sư đệ mình muốn nói gì, tiếp lời : “ một là gây khủng hoảng, khiến con người sợ hãi”

“ Còn lại là huyết hải thâm thù” Vệ Trang đem mắt nhìn về Ngụy Dung, hỏi : “ gặp phải nguy hiểm như vậy, tại sao lại không trốn đi?”

Ngụy Dung cười nhạt tự giễu, nói : “ không ai sống mà ra khỏi cửa thôn được đâu”

Cái Nhiếp quan sát văn tự trên bia đá, nói : “ chữ trên bia đá đều được viết bằng kiếm. Có thể thấy người dùng kiếm công lực thâm hậu”

“ Có thể là giống yêu pháp hơn là kiếm pháp” Ngụy Dung tiếp lời.

“ Kiếm pháp được hình dung làm yêu pháp, ta đây cũng muốn diện kiến thử” Vệ Trang tràn đầy hứng thú, ánh mắt lại nhìn về bên cạnh mình Sa Xỉ, trong lòng có chút mong đợi gặp gỡ gã kiếm khách kia.

“ Yêu pháp như thế nào?” Cái Nhiếp dò hỏi.

Ngụy Dung đáp : “ một người của ta thấy y xuất hiện, bóng người còn cách xa 10 trượng (1 trượng = 3,33 m) nhưng thôn dân đả bị giết chết”

Vệ Trang cùng Cái Nhiếp mày nhíu lại, 10 trượng khoảng cách giết người cả hai cũng có thể làm được. Dù sau những người trong thôn trang này võ công không có bao nhiêu, kiến thức có hạn đồn là yêu pháp cũng không phải không thể.

Cái Nhiếp lên tiếng : “ Ta muốn xem thử trên người nạn nhân thương tích”

Mỗi một thanh kiếm đều để lại vết thương bất đồng cho nạn nhân. Cái Nhiếp là muốn từ những kẻ chết xem lấy thương tích, dựa vào đó mà phân tích suy luận xem thử là kẻ nào làm ra.

“ Mời!!” Ngụy Dung đối với việc này không một chút phản cảm, ngược lại còn vui mừng đồng ý đây.

Hơn ai hết hắn rõ ràng gã sát nhân kia có bao nhiêu đáng sợ. Cho dù người trong thôn cùng lên một lượt cũng không đủ cho y giết. Nếu không phải đối phương muốn chế tạo khủng hoảng, cho hắn cảm nhận được sợ hãi, thì với bản lĩnh của gả kia hắn cùng toàn bộ người trong thôn đả sớm chết.

Bây giờ, sự xuất hiện của hai gã thiếu niên kiếm khách cho hắn thấy được bất ngờ. Nếu như mượn tay của hai tên này trừ giết tên kia thì càng hay. Nếu không được thì mượn hai gã này trì hoãn thời gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK