Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mươi phút sau.

Đế Cung trong.

Một nhóm người di chuyển trên đường đá, ai nấy vừa đi vừa quan sát, tốc độ không nhanh không chậm.

Ở đây có vài người đã đặt chân vào nơi này, nhưng lần này đi vào trong cung đã biến hóa rất lớn không như trước, mà kẻ lần đầu đến thì không tài nào cưỡng nổi đem mắt quan sát cảnh vật xung quanh.

Chỉ trừ một cái người không quan sát, bởi y mù, y gọi Hoa Mãn Lâu.

Cao Á Nam đối với Nhân Hiệp có giao tình cho nên đối với Tống Điềm Nhi thỉnh cầu cũng đáp ứng, lấy nàng thân phận hiện giờ dễ dàng mang người vào trong Đế Cung, một đường thẳng đến điện Thăng Long.

Điện trong vẫn sáng, người vẫn còn tại, Thiên Trạch chính ở trong đó xử lý tấu chương.

Cửa lớn không người đẩy chậm rãi mở ra, từ ngoài có thể nhìn thấy rõ bên trong kiến trúc xa hoa, và dễ thấy nhất một cái bảo tọa bằng ngọc nằm ở cuối điện trên bục cao.

Tại đó một cái thân ảnh đang phê duyệt tấu chương trước bàn ngọc.

Cao Á Nam mang người vào.

Cả bọn đi vào trong.

“ Nàng không phải muốn về Hoa Sơn à, làm sao lại nhanh trở về thế?” Thiên Trạch hỏi nhưng ánh mắt không có rời ra khỏi quyển trục trước mắt.

“ Gặp được bạn cũ, thiếp thiếu người ta ân tình cho nên mới hoàn lại” Cao Á Nam nói

Thiên Trạch hứng thú hỏi : “ ân tình gì thế?”

Cao Á Nam nói : “ Rượu cùng thức ăn”

Thiên Trạch không nói tiếp tục phê duyệt tấu chương : “ nếu là bạn cũ nàng nên dẫn người tiếp đãi mới đúng, chạy đến chổ ta xử lý tấu chương làm gì chứ. Lẽ nào nàng có ý để bạn cũ nàng thay ta xử lý tấu chương à”

Cao Á Nam nói : “ thiếp dẫn người đến, quyết định thế nào do bệ hạ”

“ Nàng cũng không chịu trách nhiệm đi” Thiên Trạch tiếp tục hỏi

Cao Á Nam nói : “ có ư? so với chàng còn kém rất nhiều”

Thiên Trạch dừng lại bút, đưa mắt nhìn xuống.

Đám người thấy thế lập tức cúi đầu thi lễ báo danh của mình, riêng bốn huynh muội Tống thị thì quỳ bái hành đại lễ.

Tống Sư Đạo nói : “ Sư Đạo biết rõ giữa Tống thị và Đại Việt có ân oán hiềm khích, Tống thị nguyện dâng ra khế đất cùng tài sản cả tộc bồi lại lỗi lầm gây ra. Nguyện hổ trợ cho dân chúng Bách Việt trên đất Bắc Ly, khẩn xin Việt Đế giơ cao đánh khẻ”

Tống thị ba cái nữ tử cùng hô : “ khẩn xin Việt Đế giơ cao đánh khẻ cho Tống thị cơ hội để sửa sai”

“ Năm xưa Bắc Ly cùng Hàn Sở diệt Bách Việt, nếu ta không cường thế quay lại, ai giơ cao đánh khẽ cho tộc ta đây?” Thiên Trạch lạnh nhạt nói.

Tống Điềm Nhi ánh mắt đỏ hồng nói : “ Tống gia theo lệnh vương mà công đánh Bách Việt, ai vì chủ nấy trên chiến trường sát phạt, cổ kim đến nay đều thế cả. Nhưng Tống thị ít ra so với Hàn và Sở còn tốt hơn, chúng tôi tuy đoạt đất bài xích người Việt nhưng cũng hổ trợ rất nhiều cho bọn họ định cư”

Lời nàng nói cũng không sai, so với Sở quốc và Hàn quốc thì vùng đất mà Tống thị chiếm giữ, Tống thị thực thi chính sách có phần ôn hòa hơn hai nước kia. Một số nơi Tống thị còn sửa sang đường sá tái thiết lại cuộc sống, còn vỗ về dân chúng.... chỉ là thủ đoạn vổ về trấn an dân chúng bình thường nước Việt để tránh bạo động.

“Vậy trẫm phải cảm tạ Tống thị các ngươi rồi” Thiên Trạch đổi giọng nói.

Tống thị bốn người cùng hô : “ không dám”

Cao Á Nam nói vào : “ Tống thị cùng Đại Việt có ân oán, Tống Khuyết hai lần làm bệ hạ giận. Nhưng mà nghĩ lại chuyện đó cũng là thường tình thế gian, nếu là thiếp, thiếp cũng làm giống y. Bây giờ Tống thị chỉ cầu an nguy, bệ hạ nếu tha được thì bỏ qua cho bọn họ một nước.”

Thiên Trạch nói : “ Tống thị cho nàng chổ tốt gì để nàng thuyết khách vậy?”

Cao Á Nam nói : “ không phải Tống thị mà là Điềm Nhi, thiếp ăn đồ của muội ấy không thể không trả, hơn nữa lần trước bệ hạ trêu ghẹo bọn thiếp muội ấy cũng sở động, nhưng bệ hạ xem bây giờ muội ấy tiều tụy như thế đều do bệ hạ cả, bây giờ người ta khổ sở cầu xin như thế rồi bệ hạ....”

Tống Điềm Nhi thân hình có chút run lên.

“Ta biết bệ hạ là cái ân oán phân minh người, Tống thị nợ Đại Việt nhất định phải trả, nhưng mà người nợ Điềm Nhi cũng phải trả chứ. Hai lần trên thuyền gặp gỡ, người thưởng rượu dùng món ăn đều là Điềm Nhi chính tay làm đó” Lý Hồng Tụ ở ngoài quan sát thấy đế vương cũng không giận dữ gì, mở lời thêm vào : “ ngài đối với thiên hạ nữ tử thương tiếc, làm sao không thêm một cái chứ”

Thiên Trạch gõ gỏ tay trên bàn, trầm mặc.

Đám người thấy hắn không nói cũng yên lặng chờ đợi đáp án.

Chừng ba phút, Thiên Trạch nói : “ mà thôi, chút rượu thịt kia cũng nên trả.”

Chỉ thấy một luồng bàng bạc lực lượng từ người Thiên Trạch sở ra, một cái ấn ký nhanh hiện trên mi tâm hắn.

Bao phủ Thiên Trạch bừng sáng lên kim quang, một tòa pháp trận hiện ra.

Ngàn dặm chi xa hơn, Trấn Nam Vương Phủ chìm trong sát lục.

Triệu Cao mang theo La Võng Lục Kiếm Nô cùng thủ hạ đang cùng Tống thị chi chiến chưa có dấu hiệu dừng lại, thương vong của hai bên đã hiện ra.

Đột ngột, bầu trời kim quang bạo phát, trong đêm lại như ban ngày ánh sáng màu vàng chiếu xuống bao phủ khắp nơi trong Trấn Nam Vương Phủ.

“ Grao!!”

Long khiếu trong đêm, chấn kinh vạn thú trong thành cùng khiến chiến trường trong Tống thị Sơn Thành bị chững lại.

“ Trẫm chấp thuận thành ý của Tống gia, từ nay đất Lĩnh Nam thuộc về Bách Việt, hủy bỏ hết thảy luật lệ quy cũ của Bắc Ly. Đình chỉ mọi hoạt động diệt sát Tống thị.”

Thanh âm của Thiên Trạch vang vọng khắp cả trời đêm lan khắp nơi.

“ Cẩn tuân bệ hạ chi lệnh” Triệu Cao đang cùng dồn Tống Khuyết vào hiểm cảnh nhìn thấy vị kia hiện ra dừng động thủ, cung kính cúi đầu thi lễ.

“ Cẩn tuân bệ hạ chi lệnh” La Võng các thành viên lẫn thế lực tham dự vào tiêu diệt Tống thị cũng nhao nhao hô lên.

Không ai dám nghi ngờ, bởi động tĩnh lớn thế kia chỉ có một người có thể làm ra được, càng không ai dám vuốt râu rồng của y.

Thiên Trạch không quản để ý đám người thu lại Sát Na Môn trận pháp.

“Kia chính là Việt Đế”

“ Y bỏ qua cho chúng ta rồi”

“ Tống gia được sống rồi”

“ Thật tiếc quá, Tống thị chỉ xém một

“ Tống thị cúi đầu rồi”

“ Nói mò, không cúi thì chờ diệt tộc ư?”

“ Đế Long Hoàng đó ư?”

Thiên Trạch rời đi, dị tượng bắt đầu chậm tán, kim sắc thu về nhưng vô số người nghị luận không ngớt.

Mà Thăng Long Điện trong, cả đám người sững sờ, bọn họ ở nơi này lại thông qua trận pháp kia, tựa như tấm gương một dạng thấy được hình ảnh ở Tống Thị Sơn Thành, mặc dù biết Việt Đế thần thông quãng đại nhưng trong sát na có thể qua lại ngàn dặm để cho ai nấy kinh sợ.

Nhất là Tống thị bốn người, nếu không phải Việt Đế khai ân, Tống gia chỉ sợ bị diệt tộc trong đêm nay.

“ Chỉ một lần này, trẫm sẽ không nhân từ lần thứ 2.” Thiên Trạch nhìn xuống bốn cái người kia lạnh nhạt nói.

“ Cảm tạ Việt Đế nhân từ khai ân” Tống Sư Đạo run run giọng lại dập đầu quỳ bái, dù hắn biết rõ Tống thị hôm nay hẳn thương vong không nhỏ, nhưng so với diệt tộc mà nói đã là may mắn lắm rồi.

Ba cái nữ tử khác cũng làm theo.

“ Trẫm đã cho nàng mặt mủi, ái phi có thể đưa người đi được rồi” Thiên Trạch hướng Cao Á Nam chậm nói, lời dứt lại bắt đầu phê duyệt tấu chương.

Đám người đã rõ hắn trục khách, ai nấy cũng vội thi lễ rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK