Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tiếng đã qua.

Lão Thái con mắt đỏ bừng từ bên trong hang động đi ra bên ngoài, cẩn thận đem từng tảng đá xếp lại, sau đó vội vả chạy ra ngoài.

Một mạch chạy đi, tim đập nhanh liên hồi, bỡi những thứ mà đêm nay hắn phát hiện được đủ cho hắn không bình tĩnh được.

“ Tốt quá, đợi ngày mai, đám nhãi ranh này trở về hang động, ta xử lý thằng kia nữa là xong, lần này Thiên Phu Trưởng sẽ là của ta” Lão Thái hưng phấn nói.

Một đường cẩn thận bám theo, hắn rốt cuộc phát hiện ra cái gả biến mất mấy ngày nay lại ẩn sâu trong thông đạo. Hơn nữa hắn còn biết được ở dưới này số lượng Huyết Thạch chất lớn đến dọa người.

Đủ để cho hắn nổi lòng tham giết người chiếm công, nhưng hắn biết rõ được nặng nhe, chỉ cẩn hắn xông lên e rằng bị 7 người kia đánh bại.

Hơn nữa, một khi sự việc bị lộ ra, có khi những kẻ này đem chuyện này bẩm báo lên Lý Tịnh đại nhân. Hắn không có quả ngon để ăn, có khi còn để đám nhãi ranh này được hời.

Ngu ngốc như vậy hành vi hắn tất nhiên sẽ không làm rồi. Mà hành động thông minh sáng suốt nhất đó là đợi ngày mai đám tiểu quỷ kia trở về tiếp tục đào Huyết Thạch, hắn một lần nữa mò đến cái hang kia.

Chỉ cần khéo léo xử lý tên kia, sau đó đem toàn bộ Huyết Thạch trong kho dời đi, bẩm báo lên Lý Tịnh đại nhân xong. Công lao lớn như vậy hắn tất nhiên sẽ thu được cái chức Thiên Phu Trưởng rồi.

Về phần xử lý gả kia, đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, tại trong các hang động đào đá trừ Huyết Thạch ra còn có nhiều loại khoáng thạch khác, trong đó có những loại chứa độc.

Một khi 1 với 1 hắn có vũ khí trên tay lại có độc dược không tin không giết được hắn, về phần thi thể chỉ việc đem chuyển sang cái hang đỏ khác vứt, sau đó xử lý hoặc trực tiếp đem chôn là được rồi.

“ Bọn nhãi ranh, cảm ơn các ngươi” Lão Thái cười nói.

Việc cấp bách bây giờ đó là chuẩn bị cho kế hoạch sắp đến, buộc không để lộ sai sót.

Di chuyển tầm hai mươi phút Lão Thái liền phát hiện không đúng, đám nô lệ ngủ trên các hành lang liền không còn, kinh ngạc nói : “ cái bọn này đâu mất rồi?”

Lẽ thường mà nói cái đám nô lệ này vốn phải ngủ mới đúng, bởi giờ này còn chưa đến giờ làm. Nhưng bây giờ không thấy một ai cả, sự việc bất thường tất không phải là chuyện bình thường rồi.

Lão Thái di chuyển một hồi liền biết được cái đám nô lệ này đi đâu, bọn họ đều tập trung một chổ cả.

Trên đài cao, Lý Tịnh gương mặt lạnh lùng, đứng nhìn từng cái nô lệ đang đi đến cái sân rộng phía dưới, mà cách bên hắn là hai gả Bách Phu Trưởng đang quỳ rạp run lẩy bẩy, ánh mắt hắn nheo lại khi thấy được một cái thân ảnh chạy lại mình.

“ Bắt hắn lên đây?” Lý Tịnh nộ hỏa quát.

Ngay lập tức đám binh sĩ ở bên dưới, gần với lão Thái rút ra binh khí trực tiếp đem hắn vây lại.

“ Ực!” Lão Thái nuốt một ngụm nước bọt, gian nan nói : “ là ta, lão Thái! Bách Phu Trưởng đây? Các vị có nhầm lẫn chăng?”

“ Ồn ào!” một tên ở mặt có vết sẹo lớn chữ X trên trán, gương mặt bặm trợn, quát.

Lão Thái không dám phản kháng lẫn chống đỡ, rất nhanh bị hai tên quân sĩ tóm lấy bả vai áp giải đi xuyên qua hàng nô lệ, rồi đi lên thang lầu chổ của Lý Tịnh.

“ Rốt cuộc là chuyện gì?” Lão Thái thầm hô lên, trong lòng không rõ chuyện gì xảy ra.

Na Tra ở bên gần nghịch dao, nói : “ cái tên này tối nay lại không thấy đâu, lại mất trộm đồ, phụ thân hắn là tên lấy trộm đó”

Lý Tịnh nghe con trai mình nói, gương mặt hòa hoãn.

“ Oan uổng! đại nhân tiểu nhân có vạn cái lá gan cũng không dám trộm đồ” Lão Thái trên đường áp tải, hăn từ đám nô lệ xì xào cũng nghe được một hai, giờ lại từ miệng thiếu chủ Na Tra nói ra, hắn liền cơ linh nói trước.

Nhìn quỳ rạp dầu dán dưới sàn tên kia, Lý Tịnh đương nhiên rõ hắn không có cái lá gan làm chuyện ngu ngốc đó được. Hỏi : “ đêm nay ngươi đả đi đâu.?”

Lão Thái liền đáp : “ hồi Lý Tịnh đại nhân, tiểu nhân đêm nay phát hiện một toán thuộc hạ có hành vi lén lút, lòng sinh nghi cho nên theo dõi chúng. Thuộc hạ thật không rõ, không có lá gan trộm đồ của thiếu gia? Đại nhân minh xét”

“ Ồ!!” Lý Tịnh bất ngờ thốt lên, hỏi : “ thuộc hạ ngươi hành vi bất chính, nói thử”

“ Nói mau! Vì ngươi mà ta bị mất ngủ đấy” Na Tra bất mãn nói.

Lão Thái đáp : “ mấy ngày trước tiểu nhân thu một nhóm tân nô lệ, trong đó có một tên đã 5 ngày nay biến mất. Theo thuộc hạ dò la thì hắn đi vào địa đạo có treo thẻ đỏ mà biến mất. Ban đầu thuộc hạ tin rằng hắn chết, nhưng đêm nay lại phát hiện ra không đúng, y vẫn còn sống.”

Ở bên cạnh quỳ rạp run rẩy hai tên Bách Phu Trưởng như bắt được cọng rơm cứu mạng, liền nói : “ Lý Tịnh đại nhân, có thể là mấy cái tên này trộm đi Huyết Thạch trong kho của tiểu nhân”

“ Trộm Huyết Thạch... lẽ nào!” Lão Thái đại nào như thiên lôi oanh kích.

Dựa vào hiện trường lẫn nhữn thứ hắn nghe được, bằng trí thông minh của mình hắn có thể hiểu ra được nguồn cơn hết thảy. Trong đêm này Huyết Thạch mà những Bách Phu Trưởng từ các tổ đội nô lệ thu lấy tập trung một chổ đả bị kẻ khác lấy đi.

Khi phát hiện chuyện này cho nên mới kinh động đến Lý Tịnh đại nhân. Mà hắn bị bắt chính là đối tượng tình nghi nhất, bởi hắn là Bách Phu Trưởng tinh thông đường đi nước bước lẫn chổ cất giấu kho Huyết Thạch của các Bách Phu Trưởng khác.

Nô lệ không có cái lá gan này, mà hắn lại có đủ quyền lợi. Khi trộm cướp xảy ra hắn lại không có mặt khi tập kết. Cho nên Lý Tịnh đại nhân mới nghi ngờ hắn.

“ Bọn nhãi ranh này” Lão Thái thầm mắng, mồ hôi lấm tấm tuôn ra.

Cái đống Huyết Thạch to lớn mà hắn thấy dưới huyệt động kia, hắn còn cho đây là cơ hội cho hắn lên chức Thiên Phu Trưởng, vạn lần không ngờ cái đám nhãi ranh kia lại to gan trộm đi Huyết Thạch từ những chổ của hai tên đồng cấp của hắn.

“ Trộm Huyết Thạch, đại nhân có một tin tiểu nhân có một tin tức vốn định cùng đại nhân bẩm báo” Lão Thái nhanh chóng quyết đoán khai ra những thứ hắn thấy.

“ Nói” Lý Tịnh hứng thú hỏi.

Lão Thái đáp : “ Tiểu nhân một đường bám theo, phát hiện ra trừ cái tên thuộc hạ tưởng chết kia, còn có số lượng lớn Huyết Thạch tích trữ, ước tính bằng ba tháng khai thác của thuộc hạ”

Hai tên Bách Phu Trưởng nghe được mừng rơi nước mắt, đồng thanh : “ Đại nhân! Xin minh xét”

Lý Tịnh nghiêm mặt xuống, nói : “ một số lượng lớn như vậy Huyết Thạch, bọn chúng lấy được bằng cách nào đây?”

Na Tra bất mãn, nói : “ đi săn bọn chúng là được mà, phụ thân nhanh lên, con buồn ngủ rồi!”

“ Được, đươc bảo bối” Lý Tịnh gương mặt thay đổi thành cưng chiều dổ dành nhi tử bảo bối của mình, rồi quay sang sắc lạnh nhìn lão Thái : “ ngươi dẫn đường đến chổ bọn chúng”

“ Vâng ạ!” Lão Thái vội đáp.

Na Tra nhảy cẳng vui mừng : “ đi săn thôi”

Có lão Thái chỉ đường, Lý Tịnh mang theo quân sĩ một đường đi đến cái hang động mà bọn họ cần đến.

“ Giỏi lắm” Lý Tịnh thanh âm có mấy phần giận dữ khi thấy phía trước cảnh vật, quả như lời tên kia nói có một cái hang động thâm sâu ở phía sau.

Lão Thái lấy lòng nịnh nọt : “ Lý Tịnh đại nhân! Cái hang động này rất dài, hơn nữa càng đi xuống là càng sâu”

“ Cái hang động lớn như vậy, một người làm sao có thể đào được, nhìn giống như là tự nhiên mà thành” Lý Tịnh con mắt hiện lên hàn quang lạnh lẽo, ánh mắt quan sát lấy hang động vách.

Bằng hắn nhãn quang có thể thấy được toàn bộ những vách đá này hoàn toàn không có nhân công sửa đúc lên.

Huyệt động tầng đáy, sáu người Vũ Canh hoàn toàn không biết rằng Lý Tịnh lại dẫn người đến lùng bắt bọn họ.

Cho đến khi khoảng cách càng gần, tiếng bước chân trùng điệp vang vào tai mới để bọn họ nhận ra được.

“ Không xong!” A Kim gương mặt tái mét không còn giọt máu, khi hắn vừa chạy ra thám thính liền thấy được Lý Tịnh mang theo một nhóm đông đảo quân sĩ đi vào.

“ Chuyện này! Là thế nào? bọn họ làm sao phát hiện được” Khương Thượng cũng chú ý đến, nhất thời không rõ vì sao đám người này có thể phát hiện ra.

“ Là tên khốn kia, chúng ta bị hắn phát hiện, là lão Thái” Lưu Si nhìn ra được đi bên cạnh Lý Tịnh là lão Thái liền nói.

“ Bình tĩnh” Vũ Canh vội hô lên.

Bạch Thái gương mặt cũng tràn đầy lo lắng, nhưng khi nghĩ đến một người toàn bộ lo lắng liền biến mất, nhỏ giọng nói : “ các ngươi ở yên đây, để ta thông báo ca ca”

“ Gia gia, tỉnh dậy mau” Vũ Canh chạy đến gần ông ngoại mình tay lắc lư, từ khi nói cho ông ngoại mình cái huyệt động bên trong, hai ông cháu địa điểm tu luyện cũng chuyển sang nơi này.

Mà hiện giờ Phục Hy như người say bất tỉnh một dạng, say mèm men rượu mặc cho Vũ Canh kêu gọi thế nào đều không tỉnh dậy được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK