Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch lại cho y đứng lên.

Lý Tịnh tạ ơn sau đó đứng về vị trí bên cạnh Mông Ngao.

Thiên Trạch dò hỏi : “ Mông lão tướng quân, việc huấn luyện binh sĩ thế nào rồi? có gặp phải khó khăn gì hay không?”

Mông Ngao nghe xong vội đáp : “ hồi bệ hạ, công cuộc huấn luyện binh sĩ không có khó khăn gì cả, các tân binh còn đang hội nhập quân lệnh mới, chỉ chờ nửa năm là có thể thành thục theo quân lệnh”

Thiên Trạch hỏi : “ Còn Lý Tịnh?”

Lý Tịnh cung kính đáp : “ hồi bệ hạ không có vấn đề, dưới trướng thần binh sĩ đã làm quen được.”

Thiên Trạch hỏi : “ Phía của Tiểu Trọng?”

Khấu Trọng đáp : “ chổ của nhi thần có thể hành quân đánh giặc được rồi”

Thiên Trạch gật đầu, nói :“ Trẫm có việc muốn bàn, thành ra mới đêm khuya gọi đến, ba vị không trách chứ?”

“ Thần không dám, vị bệ hạ phân ưu là trách nhiệm của thần” Triệu Cao, Mông Ngao cùng nói, đùa bọn họ là thần tử nào dám oán trách quân vương triệu kiến.

Thiên Trạch gật đầu hướng Mông Ngao nói : “Mông tướng quân! hiện giờ quân lính dưới trướng khanh có bao nhiêu rồi?”

“ Hồi bệ hạ, thần chiêu mộ binh sĩ cộng với bộ hạ cũ được 4 vạn người” Mông Ngao thành thật đáp.

“ Có thể hành quân đánh giặc bao nhiêu?” Thiên Trạch hỏi

Mông Ngao đáp : “ hồi ba ngàn”

“ Là bộ hạ của khanh ư?” Thiên Trạch không chút bất mãn nói, bởi Mông Ngao chỉ mới đến Đại Việt nương nhờ tiếp nhận quân đội từ số 0 tròn trỉnh, lại thêm Thiên Trạch lấy quân đội hành quân hiện đại đem vào, Mông Ngao thích ứng rồi điều giáo tân binh cũng cần phải có thời gian.

Mông Ngao đáp : “ là”

“Có câu thực chiến mới là chiến trường tốt nhất, chỉ có đi qua huyết tanh tẩy lễ mới đúc ra được binh sĩ chân chính” Thiên Trạch nói.

Mông Ngao, Lý Tịnh, Khấu Trọng gật đầu vô cùng tán đồng với lời này.

“ Triệu Cao!” Thiên Trạch nói

Triệu Cao đáp : “ thần tại”

“ Đi chọn một tên nhân sĩ Sở quốc nào thuộc thế lực đắc tội trẫm trảo về Thăng Long, lấy trẫm chi lệnh phong hắn làm sứ thầnĐại Việt đến Hàn quốc, trẫm muốn hắn chết tại đất Hàn” Thiên Trạch lạnh nhạt nói.

Hàn Phi đám người biến sắc.

Đám người Tiêu Phong giờ này đã rõ Thiên Trạch triệu kiến Mông Ngao, Triệu Cao đến làm gì, chính là muốn phạt Hàn.

“ Thần tuân lệnh” Triệu Cao chắp tay thi lễ.

“ Lấy trẫm làm tiên phong, lấy La Võng làm mủi nhọn lập tức phát động ám sát diện rộng toàn bộ quan viên trên đất Hàn, Mông Ngao làm đại soái thống lĩnh, Lý Tịnh Khấu Trọng làm phó, lập tức trong đêm dẫn quân đến Hàn biên giới.”

Thiên Trạch lúc này đứng dậy sát phạt nói : “gởi tin cho Dạ Mộ Ám Hà cùng các thế lực giang hồ nước Hàn, món nợ bọn chúng nợ trẫm có bỏ qua hay không phải xem bọn chúng có biết nắm bắt hay không?”

“ Thần tuân lệnh” Mông Ngao, Lý Tịnh, Khấu Trọng bốn người quỳ lễ.

Đại Việt hiện giờ quân đội chưa đến 60 vạn quân, trong đó Khấu Trọng 20 vạn, Lý Tịnh 30 vạn và Mông Ngao 4 vạn. Nhưng có Thiên Trạch làm tiên phong lại là chuyện hoàn toàn khác.

Thiên Trạch đã đồ diệt ngàn vạn nhân lực, lại thêm La Võng hiệp trợ ám sát, có thành trì nào chống đở được?.

Chưa kể Hàn quốc hiện giờ còn đang cùng Tần quốc chi chiến, thêm Đại Việt phía nam cường công liền lâm nguy, Dạ Mộ cùng cá thế lực giang hồ sợ hãi Việt Đế có thể từ bỏ Hàn quốc, nước Hàn liền vong.

“ Ngươi.... ngươi.... không thể như thế....” Hồng Liên mặt trắng bệch khi nghe được việc kia, nàng không nghĩ Thiên Trạch lại không có buông tha cho Hàn quốc.

Đám người nhìn mà im lặng, trong lòng đối với cái ngây thơ công chúa này mà lắc đầu than thở.

Hàn quốc tuy là Thập Nhị Hùng vàĐại Việt là nước man di, nhưng thời thế đã thay đổi sau khi tro tàn lại cháy. Hàn quốc giờ đã phụ thuộc vàoĐại Việt, Hàn vương bị giết và đổi mới đềudo Đại Việt chi chủ làm ra.

Hồng Liên là công chúa một nước thân phận tuy cao nhưng đứng trước Việt Đế mà nói thì không tính là gì, nàng từ khi vào mặc dù hành lễ, nhưng vẽ mặt không thích cũng bày ra ai cũng thấy được, bây giờ lại chuyện thông hôn hiển nhiên chọc giận.

Lấy y bây giờ thân phận cùng thực lực, cần một cái công chúa Hàn quốc ư? Lại thêm Việt Đế dã tâm không nhỏ, y miệng thì tha cho Hàn quốc nhưng thật ư? chỉ sợ bòn rút hết Hàn quốc tài nguyên sau đóĐại Việt lớn mạnh thì phát binh.

Vừa hay có cái cớ này muốn trừ diệt Hàn quốc, không thì đào thêm Hàn quốc tài nguyên nữa, đây là Hàn quốc tự tìm đường khổ cho mình.

“ Năm lần bảy lượt khiêu khích Bản Đế, các ngươi nghĩ các ngươi là ai? Bản Đế cần các ngươi hòa thân ư? muốn định hôn liền định hôn muốn từ hôn là từ hôn, một đám kiến hôi cũng dám khiêu khích Bản Đế, cút” Thiên Trạch lạnh giọng khu trục.

Hàn Phi quỳ xuống cúi đầu xin : “ xin Việt Đế bớt giận, Hàn Phi không có ý định khiêu khích Việt Đế, chỉ là một cái ca ca nghĩ cho muội muội, nếu có đắc tội xin Việt Đế trừng phạt, nguyện không oán thán”

“ Đại ca! hay là....” Đoàn Dự muốn mở miệng.

Tiêu Phong lay đầu tỏ ý ngăn cản.

“ Thật là, không khí còn đang vui vẻ, chỉ một chút đã đi đâu mất rồi, Tử Nữ đã sớm nói với Cửu công tử rồi, huynh ấy lại không nghe cứ cho rằng Việt Đế đối với nữ nhân thương tiếc một mực tin vào điều đó, vốn chuyện này Hàn vương đã định ra, hơn nữa công chúa hòa thân là chuyện bình thường trước nay, Việt Đế lần trước đã bỏ qua một lần rồi, mối thù hận giữa Hàn Việt khó khăn lắm mới an xuống, ngài lại cứ thích chọc ngài ấy, không biết là ngài ấy đối với Hàn vương trước đây rất phản cảm ư?”

Tử Nữ thấy tình hình không đúng, cất lời xen vào, một mặt trách cứ Hàn Phi một mặt lại đem chuyện quốc gia đại sự này từ từ xếp xuống, lại hướng Lộng Ngọc bên kia quăng ánh mắt cầu cứu.

“Hức! hức” Hồng Liên đã khóc nhưng nàng kìm lại, hai tay siết chặt, nàng không muốn kết quả xảy ra chuyện này.

Lộng Ngọc cũng thấy được tỷ tỷ mình ánh mắt, cắn môi một cái : “ bệ hạ....”

Đám nữ cũng không lên tiếng, yên lặng quan kháng.

“ Hừ!” Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng lại ngồi xuống : “ Triệu Cao chuyển sứ thần sang Hàn thành Sở, chờ đại hôn qua đi Mông Ngao; Lý Tịnh, Khấu Trọng theo trẫm lãnh binh phạt Sở, đồng thời Tống gia trên dưới giám sát chặt chẽ, phối hợp với Vô Hoa triển khai nhân thủ kiểm soát toàn bộ vùng Lĩnh Nam. Những thế lực chống đối cự diệt thẳng tay.”

“ Thần lĩnh mệnh” Triệu Cao, Mông Ngao chắp tay thi lễ, đối với việc bệ hạ đổi ý định phận làm thần tử nghe là được.

“ Cảm tạ Đế ân” Hàn Phi cung kính đáp, mặc dù quốc nạn qua đi nhưng mà Hàn quốc nguy cơ vẫn còn đó.

“ Lưu Sa có thể đi” Thiên Trạch nói.

Triệu Cao, Mông Ngao cung kính thi lễ rồi cáo lui, còn cả Cái Nhiếp.

Lưu Sa thành viên cũng đã nghe rõ lệnh trục khách, chỉ có thể rời đi.

“ Cuộc vui lại bị ta phá hỏng, có tiếp tục thêm nữa cũng không còn vui vẻ như trước, đợi đêm khác lại trò chuyện” Thiên Trạch lại nói.

“ Là” Tiêu Phong,Đoàn Dự, A Châu, Khấu Trọng,Từ Tử Lăng cũng rõ ràng, ở lại cũng không vui như trước, rời về chổ mình có khi lại tự tại, thế là từng người thi lễ rời khỏi Long Cung.

“Nhị đệ, làm sao đệ có phiền nhiễu?” bước trên hành lang trôi nổi, Tiêu Phong nhìn nhị đệ rầu rĩ hỏi.

Đoàn Dự nói : “Đại ca! đệ chỉ là nghĩ qua đại hôn, bệ hạ chỉnh đốn binh mã phạt Sở, sẽ có bao nhiêu kẻ phải chết mà thương cảm”

Tiêu Phong nói : “ nhị đệ thấy Đại Việt bộ máy thế nào?”

Đoàn Dự nói : “ rất tốt, rất tiến bộ”

Tiêu Phong nói : “ nếu nhưĐại Việt mở rộng lên, bệ hạ đánh hạ Sở quốc quy nạp nước Sở vào Đại Việt, mặc dù là có nhiều người phải chết nhưng sẽ có bao nhiêu người được hưởng lợi đây?”

Đoàn Dự trầm tư suy ngẫm.

Tiêu Phong vỗ vỗ vai : “ đại ca không hiểu nhiều đạo lý bằng đệ, chỉ biết rằng cái đất nước của bệ hạ rất tốt. Chưa có nước nào như hiện nay có thể mang cho dân chúng lợi ích nhiều như vậy. Bệ hạ sát lục đúng là khiến người kinh sợ. Nhưng nếu như sát lục này mở ra một cái thái bình thịnh thế hàng trăm năm. Đại ca cũng nguyện làm thanh đao sắc bén nhất cho bệ hạ”

Đoàn Dự yên lặng suy ngẫm lấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK