Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không phải thanh vũ khí của hắn không phải bình thường chất liệu, lại có nội lực quán chú vào bên trong đó. Chỉ sợ đã từ lâu dưới Phong thuộc tính gia trì, giống như những thanh vũ khí kia cắt đứt đôi rồi.

“ Cứ thế này không ổn” Cơ Vô Dạ thầm hô, hắn cũng phát hiện ra được càng giao đấu mình bất lợi càng rõ rệt ra, khí lực đối phương vượt trội hơn mình, thanh chiến đao của mình mỗi một lần va chạm đều bị hư hao đi.

“ Cái gì!!” Cơ Vô Dạ đồng tử co rút, đại não kinh hô một tiếng, đập vào mắt hắn hiện giờ đó là một tay của Đế Thiên An, ở lòng bàn tay đang ngưng tụ một quả tím sắc rít gào lôi điện, tản ra khiếp người lực lượng.

Nếu như hắn trúng đòn, khỏi nói Cơ Vô Dạ cũng biết bản thân liền bị rơi vào tình cảnh hiểm nguy.

“ Không được ngạnh kháng!” Cơ Vô Dạ nhìnquả cầu lao đến, hắn lập tức quyết đoán, bàn chân dẫm một cái nhảy lùi về sau, lựa chọn tránh né đi mà không có đón đở.

“ Ầm!!!!!”

Bạo tạc vang lên ngay sau đó, kèm theo đó là những quân Hàn xấu xổ nằm trong phạm vi công kích, trực tiếp bỏ mạng đương tràng.

Mặt đất bị cày xới, trong không khí nóng bức cùng khói bụi hình thành một cơn phong bạo gió quét ra tứ phía.

“ Bắn tên!!” Cơ Vô Dạ cũng hít một ngụm khí lạnh khi nhìn vị trí của mình vừa đứng, bàn tay siết chặt thanh chiến đao của mình, ánh mắt tràn đầy căm giận nhìn về cái thân ảnh, quát lớn : “ bắn tên! Cho ta bắn tên!!”

Binh sĩ mang theo cung nỏ tại các lầu nhà, nghe được tiếng quát lớn của đại tướng quân Cơ Vô Dạ từ trong rung động hoang mang hồi thần, nhắm chuẩn vào vị trí của Đế Thiên Anbên dưới, đồng loạt bóp cò nỏ, hàng trăm mủi tên sắc lạnh lao đến vun vút.

“Xoẹt Xoẹt Xoẹt!!”

Đối mặt với lít nhít mủi tên như cơn mưa vũ từ bốn phương tám hướng trút xuống, Đế Thiên An nâng kiếm lên huy chém, từng đạo từng đạo kiếm khí bắn ra đem mủi tên phá hủy, tốc độ múa kiếm của hắn quá nhanh, để lại từng đạo tàn ảnh trong không trung.

“ Tiếp tục bắn!!” Cơ Vô Dạ rít lên tức giận, nhìn thân ảnh kia vẫn lông tóc vô hại dưới mưa tên trút xuống.

Đám nỏ thủ thuần thục lắp tên cài cung và bóp cò, lại thêm một đợt mưa tên trút đến.

Tên còn chưa đến, Đế Thiên An lại nângVấn Thiên kiếm lên ngang ngực, khí thế kéo lên một chém lại ra.

“ Xuy!!!”

Kiếm khí như uông ánh trăng, bộc phát thanh quang tại không trung như sóng nước từ mọi hướng quét.

“ Ầm ầm ầm!!”

Các đầu mủi tên va chạm với đường kiếm khí bị vở nát, không chỉ thế các căn kiến trúc trong phạm vi trăm mét, đều bị kiếm khí phá vở, để lại tiếng nổ vang dội.

“ Cơ Vô Dạ! hôm nay bản vương chơi chán! Chỉ giết từng này người, về cáo tri cho Hàn An lần sau ta sẽ đến gặp hắn” Đế Thiên An dẫm chân phóng vút về một mái lâu, lớn tiếng cất lời.

Cơ Vô Dạ làm sao chịu để cho Đế Thiên An rời đi, quát lớn: “ Cản hắn lại!”

Nhưng tốc độ của Đế Thiên An quá mau, mặc cho các cung nỏ thủ bắn áp chế vẫn không bắn thương hắn được, hơn nữa hắn còn giết ngược những nỏ thủ này.

Đế Thiên An liên tục di chuyển qua các nóc nhà rời đi, còn không quên làm thịt luôn các quân Hàn có mặt ở gần mình. Một đường di chuyển ra cổng thành phương hướng, để lại quân Hàn một mực truy đuổi theo sau.

“ Truy!” Cơ Vô Dạ ngút trời phẫn hận quát lớn một tiếng.

Dám binh sĩ ở gần nhận mệnh mà theo, nâng hết sức lực của mình đuổi theo phương hướng của kẻ hung đồ kia.

Có điều kết quả để cho bọn họ lẫn Cơ Vô Dạ không cách nào thừa nhận được. Y lại trước mắt bọn họ hung hăng càn quấy giết người, rồi rời đi mà không thể đuổi kịp.

Chỉ để lại cơn địa chấn trong thành Tân Trịnh.

Thời gian qua đi, đêm tối đã xuống, Hàn vương cung chính điện.

“ Phanh!!” Hàn An gương mặt tràn đầy giận giữ, bàn tay đập lên cái ghế mình đang ngồi, đứng bật dậy, nộ giọng : “ chỉ một người lại có thể ở trước mắt bao nhiêu binh sĩ Đại Hàn ta rời đi! Nặc Năng Bình ngươi giải thích chuyện này như thế nào?”

Tại ngay đô thành của hắn, lại ở ban ngày xông phào phủ đệ của bào đệ hắn ngang nhiên giết người. Đế Thiên An lớn mật chỉ bằng sức một người lại có thể từ đại quân Hàn quốc vây bắt rời đi.

Kết quả như vậy, Hàn An có thể thừa nhận được sao?

Đây là một chuyện không thể chấp nhận được. Hàn quốc không phải là trò cười cho thiên hạ ư?

“ Thần vô năng xin bệ hạ trách phạt” Cơ Vô Dạlập tức quỳ xuống chủ động nhận tội, cho dù không muốn nhưng tội thất trách này hắn không thể không gánh.

Trước chủ động nhận tội, sau Cơ Vô Dạ cũng không quên kiếm thêm lý do bào toàn cho mình : “ là tội thần chủ quan, binh sĩ Đại Hàn ta anh dũng thiện chiến quen trên chiến trường phát huy.”

“Đế Thiên An tinh thông Vu thuật. Y đến Tân Trịnh là mưu đồ làm loạn, thần to gan suy đoán y còn có đồng bọn ẩn nấp trong thành, tội thần to gan muốn giăng lưới bắt một lần trừ hậu hoạn. Cho nên mới to gan để cho y chạy khỏi. Mời quân thượng xử phạt”

“Crac” Hàn An bàn tay siết chặt hết cở, khớp xương kêu lên thanh âm nhỏ, gương mặt hắn trầm xuống, lạnh giọng băng lảnh : “ Đế Thiên An ”

Hắn dùng Bách Việt làm giá mà lấy được quân công ngồi lên vương vị thái tử vững chắc, rồi mới có địa vị chí cao vô thượng Hàn quốc hôm nay.

Bội tín thất ước ngấm ngầm bồi dưỡng phản loạn ở Bách Việt, một khi chuyện này lộ ra ánh sáng hắn khi đó quân vương mặc dù vẫn giữ được, nhưng danh vọng xuống thấp hơn bao giờ hết.

Đối với một quân vương đối với khống chế vương quyền như hắn, tuyệt không muốn kết quả này, hắn sẽ không cho phép đoạn quá khứ Bách Việt lộ mà hắn chôn dấu lộ ra ánh sáng, cho thế nhân thiên hạ biết được.

Nhưng Bách Việt không có diệt vong, mà hắn cũng không phải là kẻ được lợi. Tại Bách Việt có một kẻ, một kẻ mà thời gian này hắn ăn không ngon ngủ không yên. Chính là kẻ to gan bằng trời, làm ra náo loạn hôm nay.

“ Làm sao sẽ! hắn làm sao lại đến nơi này!” Hàn An bàn tay siết chặt, ngưng trọng cùng lo lắng mà nói : “ sứ thần không phải đã đi Bách Việt rồi sao?”

Mặc dù đạt được hoàng vị, nhưng mối uy hiếp của Đế Thiên An cho Hàn An quá lớn, hai mươi vạn quân bị y khu trục. Lại thêm sở hữu vũ khí đáng sợ, Hàn quốc lại có nợ với Bách Việt, hắn làm sao mà không lo lắng cho được.

Ngay khi Bách Việt về tay Đế Thiên An, Hàn quốc liền cho sứ thần đi đến Bách Việt giao hảo. Muốn đem hai nước quan hệ đánh tốt một chút.

“Chuyện này! Bách Việt là xứ man di, Việt vương có lẽ ngầm chấp thuận, trong tối có lẽ xuất binh thần tốc” Cơ Vô Dạ trầm mặc, sau đó đưa ra chủ kiến của mình.

Nghe được Hàn An biến sắc kinh hô : “Cái gì!!”

Chợt, từ bên ngoài vọng lại thanh âm xao động, truyền đến tai của hai người bên trong, làm cho Hàn An cùng Cơ Vô Dạ chú ý.

“ Là chuyện gì xảy ra?” Hàn An ngữ khí có phần táo bạo quát.

Ở bên ngoài một tên quân sĩ vội vả chạy vào, cúi người đầu sát mặt đất, nói : “ bẩm Vương thượng, có thích khách dạ nhập hoàng cung, phóng hóa thiêu đốt cung điện”

“ Lớn mật!!” Hàn An như núi lửa phun trào bộc phát giận dữ.

Con chết, bào đệ bị giết vương thúc bị sát, mầm họa có thể ảnh hướng hắn địa vị danh vọng lại còn sống, bây giờ ngay tại hoàng cung của mình lại bị thích khách dạ nhập phóng hỏa, cơn giận của hắn bị đẩy đến đỉnh điểm.

Cơ Vô Dạ lập tức đứng dậy,chắp tay nói : “ bệ hạ, vương cung trong đêm hiện hỏa hoạn, thần cho là đồng đảng của Đế Thiên An làm ra, hòng muốn nhân rối loạn làm chuyện phạm thượng, vì an toàn mong bệ hạ khuất thân rời đi, khi đó hạ thần mới có thể toàn lực vây bắt”

“ Làm” Hàn An quát, phất ống tay áo từ trên đại điện rời đi, không phải đi ra mà là đi ra phía sau đại điện, nơi đó có sẵn một gian phòng lớn khác.

Theo nội thị ( thái giám) đem tay vặn lấy một cái đồ trang sức bằng ngọc chạm trổ hình rồng, một tràng cơ quan phát ra, cái tủ bài trí cao lớn nứt ra một gian mật thất, Hàn An cất bước vào bên trong cùng với một đám quân sĩ hộ giá.

“ Bách Việt Đế Thiên An!!!” Cơ Vô Dạ nhìn Hàn vương rời đi, liền xoay người bước nhanh ra khỏi điện các, ánh mắt thấy được trong đêm ánh lửa bập bùng ở một tòa điện các, gằn lên từng chữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK