Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thê tử của Thiên hắn biết, mẫu thân của Thập Hình không phải cái tên Bạch Long, mà Bạch Long chính là Thiên Hậu của Tử long Thái Cực, chuyện này trên dưới Thần tộc đều biết cả.

Đột nhiên gả này lại nói Thiên sở dĩ tụ tập Huyết Thạch là vì chữa trị Bạch Long, chuyện này làm sao không để hắn bất ngờ cho được.

“ Có khi nào hắn đang lừa bịp ta hay không?” Phục Hy thầm nghĩ, ánh mắt dò xét nhìn Đế Thiên An.

Đế Thiên An cười cười nói : “ yên tâm, ta đối với ông cháu ông chả có hứng thú”

Phục Hy quan sát một hồi, nói : “ già rồi, nghĩ nhiều, cậu trai trẻ đúng là có bản lãnh”

Vuốt râu mình, Phục Hy lại nói : “ lấy bản lãnh của cậu, làm gì lại ở cái chốn này chứ?”

Đế Thiên An đương nhiên biết y muốn thăm dò mình, đáp : “ chuyện này có liên quan đến ông ư?”

Phục Hy gương mặt tươi cười, trả lời : “ là lão phu đường đột, đúng là không có liên quan, chỉ qua là hiếu kỳ mà thôi”

Đế Thiên An cười cười, đem viên Huyết Thạch hấp thụ, rồi nói : “ đi đi, đứa cháu trai của ông còn ẩn nấp ngoài kia đấy.”

“ Vậy thì lão lui trước vậy” Phục Hy nghe y trục khách, liền cũng không nán lại, thân hình nhanh chóng di chuyển ra ngoài hang.

Tại cửa hang, chính là Vũ Canh đang ẩn nấp nghe trộm lấy trò chuyện, đêm nay hắn không tài nào ngủ được.

Một bên Bạch Thái khó mà đối mặt, cộng thêm cái vị thần bí nam tử kia biết rõ lai lịch của hắn, hắn muốn rõ hơn về người này nhưng lại không có nhiều thời gian. Giờ ngủ lại thích hợp nhất không ai làm phiền.

Nhưng khi đuổi đến hang động hắn lại phát hiện ra còn một người khác, chính là cái lão già vẫn hay dòm trộm hắn để cho hắn chú ý.

Có điều Vũ Canh nào biết được, toàn bộ hành động của hắn cả hai người đều biết cả, nhưng không ai ngăn chặn, để cho hắn một bên nghe lén.

Phục Hy gương mặt tươi cười, tay vươn ra tóm lấy cái cổ của Vũ Canh, xách như xách gà vậy, thân ảnh thấp thoáng đả mang theo cháu trai mình rời đi khỏi hang động, tìm một cái địa phương tương đối kín kẻ trò chuyện.

“ Cái lão già này là ông ngoại ta ư? nếu là thật hẳn không có nguy hiểm gì” Vũ Canh trong đầu thầm hô, không có phát ra bất cứ thanh âm gì, quyết định đánh cược lấy.

Bắc Sơn hầm mỏ một nơi.

Vũ Canh bị thả nằm dưới mặt đất, dùng 1 con mắt còn sót lại nhìn cái lão già to lớn, diện mục cho người cảm nhận mấy phần hung ác, hỏi : “ ông thật là ông ngoại của ta, ông cũng là Thần ư?”

“ Ha ha ha” Phục Hy cười lên một tràng, tiếng cười có mấy phần giễu cợt : “ Thần ư? lâu rồi không nghe ai gọi ta như thế. Ta không phải Thần! không ta đã từng là Thần, nhưng bây giờ không phải nữa, ha ha”

Phục Hy chồm người đến trước bắt lấy tay Vũ Canh, nói : “ mùi vị thần nguyên trên người con ta nhớ rất rõ, vì cô ấy là bảo bối ta thương nhất, nữ nhi mà ta thương yêu nhất, con đúng là cháu ngoại của Phục Hy ta”

“Ông ngoại” Vũ Canh thốt lên.

Một cái ông ngoại chưa từng gặp gỡ lại xuất hiện tại hầm ngục nô lệ, tại một cái thân xác khác không phải của mình, cũng để cho Vũ Canh nghi ngờ thật hư.

Nhưng hắn tin tưởng kẻ trước mặt là ông ngoại mình, bởi cái gả nam tử bí ẩn Đế Thiên An kia có thể nhìn thấu được thân phận của hắn. Mà hắn nghe trong cuộc trò chuyện, lão già phía trước chính là ông ngoại mình.

Nếu như y muốn hại mình đả ra tay từ lâu, cho nên hắn nguyện đánh cược 1 ván.

Phục Hy hai tay bắt lấy cổ tay trái Vũ Canh sau đó nhắc hắn lên cao, nói : “ nô lệ kiếp sống cảm thấy thế nào? ngươi muốn cả đời cũng làm nô lệ sao? mỗi ngày cũng vì chủ nhân mà ngoan ngoãn dốc sức làm việc, ăn cơm, đi ngủ, làm việc. Chợp mắt một cái là qua đời!”

Không cho Vũ Canh trả lời, y lại nói : “ nghe vậy cũng tốt lắm chứ! Hầu hết con người trên thế gian đều như thế hết, họ cũng không có gì bất mãn. Làm nô lệ cũng không có ì bất mãn, ha ha”

“ Hay là ngươi muốn ra ngoài, hay là ngươi muốn phản bội… Hey, giống như phụ thân ngươi sao? Chuyện này phải dùng sinh mạng để đánh đổi đó. Ngươi có muốn không? trả lời mau đi?”

Vũ Canh thần sắc do dự, nhất thời chưa biết trả lời thế nào, hắn tất nhiên không muốn làm nô lệ nhưng một khi phản bội chính là trả giá bằng mạng sống.

Phục Hy lại nói : “Phụ mẫu ngươi chết thê thảm quá, bản thân ngươi cũng chết qua 1 lần, oán hận không? oán hận tộc Thần đả giết hết gia quyến ngươi chứ? Trả lời ta?”

“ Ngươi có muốn báo thù tộc Thần không? Hay là ngươi muốn làm rùa rụt cổ, không đếm xỉa đến trốn ở một nơi mà qua hết cả đời?”

Bị khích lấy Vũ Canh không chịu được, lớn tiếng : “ muốn, ta muốn báo thù”

“ Nói thêm lần nữa đi, ngươi muốn gì?” Phục Hy hỏi.

Vũ Canh lớn giọng : “ ta không muốn làm nô lệ, ta phải báo thù tộc Thần, ta muốn ra ngoài”

“ Tốt! có chí khí ông ngoại sẻ giúp con hoàn thành tâm nguyện này. Vì chúng ta có cùng con đường” Phục Hy nói xong vận lên thần lực trong người truyền qua người cháu trai mình thông qua cánh tay trái.

“ Đây là Hộ Thân Chú Văn rất hi hữu, đến cả con gái ta cũng không biết. Ta tặng cho con đó”

Bên tai nghe lấy ông ngoại mình, lại chính bản thân cảm nhận được một cái nóng bỏng chi khí truyền vào tay mình, cũng để cho Vũ Canh không nhịn được mà hét một tiếng.

“ Hãy từ từ mà phát huy năng lực của nó, ông ngoại trong một tháng tới sẽ dạy cho con một vài thứ để con có thể bảo vệ bản thân”

“ Xèo xèo”

Mu bàn tay trái của Vũ Canh hiện lên một cái văn tự, tại đó trên phát ra nóng bức nhiệt lượng tản ra.

Cánh tay như bị lửa đốt, cực kỳ khó chịu, khi Vũ Canh được thả rơi xuống mặt đất. liền theo quán tính đem cánh tay đó tụ quyền đập xuống mặt đất.

Mặt đất ngay dưới tay lún xuống một đoạn vở nát.

“ Hết đau rồi” Vũ Canh cảm nhận cơn đau không còn kêu lên.

Phục Hy nói : “ thời gian tới, cứ mỗi đêm ông ngoại sẽ đến tìm con”

“ Vâng” Vũ Canh mừng rõ nói, chỉ cần thông qua ông ngoại dạy dổ, khi đó hắn sẻ mạnh mẽ lên, rồi rời khỏi cái nơi chết tiệc này.

“ Ông ngoại, cái tên Đế Thiên An đó là ai vậy?” Vũ Canh sức nhớ đến một người, hỏi

Phục Hy mày chau lại, gương mặt trầm ngâm một hồi, nói : “ ta cũng không biết y là ai? nhưng nhìn như y đối với con không có ác ý, hơn nữa mục đích của y dường như là Huyết Thạch, Vũ Canh con làm sao cùng y?”

Vũ Canh nói : “ khi con được đưa đến Bắc Sơn, tỉnh dậy thì nghe đám người nói, hắn được quân Chu tìm thấy trên đường, y một mực hôn mê, chỉ vừa tỉnh lại không lâu”

Phục Hy trầm mặc xuống, thầm nghĩ : “ xem ra là y cố ý, lẽ nào là mục đích của y là ta ư? nhưng trên người y không có Thần tộc khí tức.”

Thời gian lại trôi qua, hai ông cháu tề tụ trong đêm, lần đầu tiên gặp gỡ có rất nhiều chuyện mà nói lấy, mãi cho đến khi bình minh chỉ vừa mới hé dạng liền dừng lại.

“ Bonggg!!!”

Tiếng chuông lại ngân vang trong hang động, báo hiệu giờ làm việc đã đến.

Khi lần nữa đám người Khương Thượng đặt chân vào hang động, ai nấy đều cũng mở to mắt lên mà nhìn, bởi cái hang động của bọn họ so với trước càng thêm sâu và rộng, đáng nói là bụng ai cũng reo hò lên.

Bởi một cái bàn thức ăn có mặt trong cái căn hầm này, không phải là thức ăn dành cho đám nô lệ bên ngoài, đồ ăn ẩm mốc chỉ có cơm trắng, mà trên một cái tảng đá kia đều là từng tảng thịt lớn chín thơm.

Sáu người đều nuốt một ngụm nước bọt, cái bụng réo lên liên hồi, nhìn Đế Thiên An đang ăn lấy thức ăn trên bàn, gần hắn là đống xương cốt dồn một chổ.

“ Đồ ăn, đồ ăn” A Thạch nước miếng chảy dải ra, là kẻ lao lên trước tiên, nhưng không có lổ mãng đoạt lấy thức ăn, nhìn gả nam tử đang nhàn nhã ăn lấy thức ăn, khẩn cầu nói : “ Đại ca, cho đệ một miếng được không”

Ngay khi “ ukm” một tiếng vang lên, A Thạch sét đánh đem tay bắt lấy một tảng thịt nướng ngấu nghiến ăn lấy.

“Thịt, làm sao lại có thịt được” Vũ Canh nghi hoặc, nhưng cơn đói kéo đến hắn cũng mặt dày đi đến trước, học theo A Thạch nói : “ Đế Thiên An đại ca, cho đệ một ít thức ăn được không?”

“ Tùy tiện” Đế Thiên An nhìn Bạch Thái, nói : “ muội lại đây, ăn một chút đi”

“ Đế Thiên An” đám người nghe Vũ Canh nói, thầm hô lên.

Bạch Thái cũng sớm đói bụng, thức ăn phía trước cũng để cho nàng thèm thuồng, đi đến gần nói : “ cảm tạ”

“ Đại ca, ngươi tên là Đế Thiên An ư?” A Kim mân mê lại gần dò hỏi.

Lưu Si nhanh nhẩu nói : “ Thật lợi hại, đại ca ngươi làm sao tìm được thịt ăn vậy, tiểu đệ xin một miếng nhé”

Đế Thiên An một bên chậm rãi ăn lấy cái đùi heo rừng đả nướng chín, đây là đêm qua hắn đi ra ngoài rà soát trong rừng rồi tóm một đầu heo làm chiến lợi phẩm.

Với bản lãnh của hắn qua mắt cái đám thủ hạ canh giữ chỉ là hít vào thở ra mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK