Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Quan phong, Thượng Quan hoa. Thương Sơn tuyết, Nhị Hải nguyệt.

Từng có một truyền thuyết về Hạ Quan phong: Ngày xửa ngày xưa trên Thương Sơn một con bạch hồ đã biến thành mỹ nữ tới nhân gian, nảy sinh tình cảm với một vị thư sinh Bạch tộc.

Có một ngày, tiên sinh của thư sinh kia phát hiện chuyện của hai người bọn họ, tức giận cầm nghiên mực đánh vị thư sinh kia ngã vào trong biển.

Vì cứu người yêu của mình, bạch hồ chạy tới Nam Hải tìm Quan Âm Bồ Tát cầu cứu. Quan Âm Bồ Tát cho nàng sáu bình đựng gió, dặn nàng trên đường không thể nói chuyện càng không được kêu la.

Thế nhưng do nóng lòng cứu người bạch hồ vội vàng đi đường, khi đi qua cầu sơ ý vấp ngã một cái, kêu một tiếng “ai da’, kết quả trong sáu bình đựng gió có năm bình bỏ chạy.

Từ đó trở đi, Hạ Quan lúc nào cũng có gió lớn. Nhưng thực ra đây chỉ do Hạ Quan thành nằm ở cửa núi, nằm tại nơi ra vào sơn cốc giữa Thương Sơn và Ai Lao sơn, cho nên quanh năm có gió lớn, đặc biệt là mùa đông và mùa xuân gió càng mạnh.

Nhưng khi Tư Không Thiên Lạc quát lên câu “Gió ngừng’ kia, tất cả gió trên con đường như lập tức ngưng lại.

Tư Không Thiên Lạc lại quát lên một tiếng: “Nổi gió!”

Cơn gió khắp đường như chỉ trong chớp mắt đã bay tới xoay quanh trường thương của cô, mũi thương vang lên tiếng gió rít. Một thương đâm ra không còn là đòn đánh sắc bén bình thường kia nữa mà là một đòn cuốn theo cuồng phong trên đường.

Đối mặt với cuồng phong khắp đường này, Thiên Trạch vẫn như trước nhàn nhã bước đi, bất quá lần này thay đổi, thân hình hắn như ảo ảnh dời hình một dạng tránh đi cuồng phong công kích, tàn ảnh hiện ra rồi tan biến khi bị cuồng phong quét đến.

Vừa né đi một thương, hắn tay trái vươn ra đem mủi thương nắm lấy sau đó dùng lực giật một cái.

“ Ah!” Tư Không Thiên Lạc bất ngờ, theo quán tính bị người kia kéo thương, cả người theo thương bị kéo đến trước một đoạn.

“ Đến đây là dừng, còn đánh nữa ta đánh mông nhỏ nở hoa” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Tư Không Thiên Lạc, hơi thở ấm áp thổi vào vành tai cô, nội tâm hiện lên một cổ xấu hổ cùng tức giận.

“ Đăng đồ tử, đồ lưu manh” Tư Không Thiên Lạc thân hình bị kéo một đoạn đã lấy lại thân bằng, nhìn về người bịt mặt kia cả gan khinh bạc mình mắng lấy, đem thương chỉ về phía trước : “ hạng chuột nhắt, báo tên đi, hôm nay bản tiểu thư phải đem tên bại hoại ngươi đánh kêu cha khóc mẹ.”

Thiên Trạch níu mày, sau đó lắc mình như ảo ảnh dời hình.

“Tiểu sư thúc, đây là võ công gì?” bàn trà của Tiêu Sắt không chỉ có mình hắn còn hai cái thân ảnh khác, một cái thư đồng thấy cảnh tượng này, hai mắt trợn tròn nói.

Thư sinh cười xấu hổ: “ ta không biết”

Chuyện tiếp theo làm ba người há miệng trợn mắt, mà đám tùy tùng đi theo Tư Không Thiên Lạc cũng vậy, bọn họ như chết trân một chỗ.

“ Ba! Ba! Ba!!!”

Chỉ thấy Tư Không Thiên Lạc bị nam tử bịt mặt kia điểm huyệt, sau đó cả người lại quỷ dị phiêu phù ở không trung, sau đó bị bàn tay kia trực tiếp đánh lên mông, từng cái từng cái trực tiếp đánh xuống.

Ai cũng không nghĩ cái tên kia lại can đảm như vậy, đem con gái Thương Tiên đánh giữa đường, hơn nữa đánh không lưu tình chút nào.

“ Ah! Đằng đồ tử! đồ lưu manh! Ta muốn giết ngươi” Tư Không Thiên Lạc nghẹn khuất vành mắt đỏ hồng tức khóc.

Lúc này, đám tùy tùng cũng đã hồi thần, lập tức tung người thoát ngựa xuất ra võ công muốn giải vây cho Tư Không Thiên Lạc.

“ Phanh! Phanh!!”

Nhưng bọn họ có lòng nhưng không có lực, từng cái tiếp cận như diều đứt dây bị đánh văng ngược ra ngoài, hơn nữa là quỷ dị một dạng bị đánh bay, khiến cho ai nấy xa gần nhìn mà sững sốt.

“Khóc cái gì mà khóc, còn ồn ào ta đem ngươi giết sau đó giết cha ngươi luôn” Thiên Trạchdọa nạt.

Tư Không Thiên Lạc bị phong bế huyệt đạo, bị đánh vào mông vừa tức vừa thẹn, bây giờ lại rơi vào tay người, uất ức không chịu được, cứng rắn mạnh miệng : “ quân hèn nhát, có gan thả bản tiểu thư ra, ti bỉ hạ lưu thủ đoạn có gì là anh hùng hảo hán”

“ Miệng còn hôi sữa tiểu nha đầu, ta lười chấp với ngươi” Thiên Trạch đem Tư Không Thiên Lạc để xuống, sau đó lại cất bước rời đi.

“ Đáng hận! hỗn đãn, ngươi chết chắc rồi” Tư Không Thiên Lạc nghiến răng nói.

Thiên Trạch không để ý, tiếp tục đi được mười mấy bước liền dừng lại, hắn dừng chổ chính là Tiêu Sắt địa bàn, mày hắn nhíu lại nhìn Tiêu Sắt.

“ Nhìn cái gì? Có gì đáng nhìn ư?” Tiêu Sắt nhè nhàng hỏi.

Thiên Trạch nói : “ ngươi rất quen mắt, lại giống một người mà ta biết”

“ Vậy sao? Không biết là vị nào?” Tiêu Sắt thờ ơ nói.

“Ngươi họ Tiêu? Là gì của Tiêu Nhược Cẩn, Tiêu Nhược Phong?” Thiên Trạch dò hỏi.

Tiêu Sắt nội tâm kinh hoảng biến sắc, nhưng rất nhanh hắn trấn định nói : “ Thiên hạ người họ Tiêu lẽ nào chỉ có một Tiêu thị hoàng tộc ư? Ta chỉ là một cái lão bản chủ tiệm khách điếm, nói ra ta thật tò mò thân phận của các hạ đó?”

Thiên Trạch không đáp, nhẹ nhàng ngồi xuống bàn trà, đem mắt nhìn qua hai người còn lại nhận ra trong người bọn họ khí tức cùng trang phục : “ núi Thanh Thành ư?”

“ Là!” Hai người còn lại đáp.

Gả thư sinh nói : “ tiền bối ngài đem con gái Thương Tiên đánh như vậy, lẽ nào không sợ thật ư?”

“ Tư Không Trường Phong chỉ là thằng hèn nhát có gì mà phải sợ” Thiên Trạch không một chút để ý.

“ Tiền bối có khí phách” Gã thư sinh lên tiếng, mặc kệ y có thực lực hay không dám đánh con gái Thương Tiên mở miệng cuồng ngạo như vậy, đáng để hắn kính nể à, nhất là từ người y tỏa ra một cổ thượng vị giả khí tức, áp bách vô hình đè nén, ánh mắt cao ngạo khinh thường chúng sinh để hắn tin y có năng lực cùng Thương Tiên đối thủ.

“ Dõng dạc, chờ phụ thân của ta đến thu thập tên cuồng đồ ngươi, để xem lúc đó ngươi còn có mạnh miệng hay không!” Tư Không Thiên Lạc phẫn hận nói.

Mà trong miệng nàng phụ thân lúc này đây cũng tại Tuyết Nguyệt thành, bất quá lại ở một địa phương khác, đỉnh Thương Sơn.

Nho sĩ trung niên mặc áo đen ngồi ngay ngắn tại đó, trước mặt đặt một bàn cờ, bên cạnh đặt một thanh trường thương màu ô kim.

Thương Tiên, Tư Không Trường Phong.

Tuyết Nguyệt Thành ba vị thành chủ trung, tam thành chủ Tư Không Trường Phong xử sự làm người tiêu sái như thường, không có cái giá, là ba vị thành chủ trung duy nhất cùng các đệ tử gần gủi, cũng là duy nhất chân chính tại trông coi Tuyết Nguyệt Thành thành chủ.

Lúc này, tay hắn cầm quân cờ màu trắng, trầm ngâm một lát mới đặt một quân cờ xuống.

“Đùng” một tiếng, hắn đặt một quân cờ xuống, bàn cờ lại có thêm một cái lỗ.

Tư Không Trường Phong cười khổ một tiếng, nói: “Người còn nhớ chuyện ta nói với ngươi mấy hôm trước không. Ở nước Vu Điền ta gặp đệ tử Lôi môn bên cạnh Đường Liên kia, hắn biết Hỏa Chước thuật, nếu ta đoán không lầm, hắn là đệ tử của Lôi Oanh.”

“Nghe nói lúc này hắn đã bước vào Hạ Quan thành, đang leo Đăng Thiên các. Nếu ta đoán không lầm, chắc hắn tới vì ngươi.”

“Hừ.” Tiếng hừ lạnh vang lên không biết từ đâu.

“Hơn nữa đứa trẻ kia cũng mặc áo đỏ, giống hệt mẫu thân nó năm xưa.” Tư Không Trường Phong lại đặt một quân cờ xuống.

Thế nhưng người nấp trong bóng tối kia lại không dùng kiếm khí đục lỗ nữa, im lặng một hồi lâu rồi mới hỏi: “Ngươi có chắc đúng là người đó không?”

“Nếu ngươi thấy ngươi cũng biết ngay. Ánh mắt đó giống hệt mẫu thân hắn. Nhưng tính cách ngây ngô kia rõ ràng là giống cha.” Tư Không Trường Phong cười nói.

“Hạt giống đã trưởng thành” Người trong bóng tối thở dài.

Tư Không Trường Phong thấy đối phương không còn hứng thú chời cờ, bèn thu bàn cờ lại rồi nói: “Lần này chưa thủng mấy lỗ, về sửa lại chút, lần sau còn đánh được.”

Người trong tối không nói nữa.

“ Ta nhận được một cái tin rất bất ngờ, rất chấn kinh từ Đế thành truyền đến” Tư Không Trường Phong nói

“ Lẽ nào là chuyện phạt Tần ư?” Người trong tối hỏi

Tư Không Trường Phong chậm nói : “ Xương Bình Quân phản Việt, cùng Yên Đan, Ngụy Vô Thương, Bất Lương Soái hợp mưu thích Đế, ngoại bang các nước tham dự vây đánh Đế thành”

“ Hừ!” người trong tối hừ lạnh một tiếng, tràn đầy chế nhạo : “ lấy trứng chọi đá”

“ Không sai” Tư Không Trường Phong nói : “ vạn cái cao thủ tiềm nhập Đế thành, Mặc gia huy động Cơ Quan Thú tìm nhập, nhưng cuối cùng đại bại tẩu tán.”

Người kia nghe xong đối với chiến tích kia không mấy để ý, lại nói : “ Mặc gia ư? Mấy năm trước thích sát đã làm trái với tôn chỉ, Tố Trinh mấy năm nay nói đở cho bọn họ không ít, ai ngờ Mặc gia lại tham dự vào thích sát này”

Tư Không Trường Phong chen vào : “ chính thị, đây là điều ta cũng khó hiểu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK