Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Việt bốn bề thọ địch tình thế vô cùng nguy hiểm, là sóng gió nguy hiểm nhất từ khi dựng quốc. Bởi Bách Việt quân lực quả nhỏ, có thể chiến đấu huy động quân lực chỉ có 15 vạn mà thôi lại phải trải đều dàn mỏng các cánh quân ra căng mình chống đở.

Mà cách xa Bách Việt ngàn vạn dặm cũng sắp xảy ra một tràng đại chiến ác liệt không kém nơi này, cuộc chiến của nội bộ Đạo Gia.

Cứ 5 năm một lần cuộc chiến tranh đấu giữa Nhân Tông và Thiên Tông tranh chấp Tuyết Tể, mà lần này lần tranh chấp 5 năm một lần đã đến.

Đạo gia, truyện tự thượng cổ Hiên Viên Hoàng Đế, từ Lão Tử ở Hàm Cốc ngộ ra Đạo Đức Kinh chờ người, lấy đạo, không, tự nhiên, thiên tính chờ làm trụ cột lý niệm, cho rằng thiên đạo vô vi, đạo pháp tự nhiên, tất cả sự vật đều có phía đối lập các loại, dưới đây đưa ra vô vi mà trì, lấy thư thủ hùng, lấy nhu thắng cương chờ chính trị, quân sự sách lược, chính là Chư Tử Bách Gia lục đại học phái một trong.

Thiên Tông tôn trọng thiên chi đạo, thiên chi đạo ở chỗ "Bắt đầu vạn vật" coi trọng thanh tĩnh vô vi.

Nhân Tông tôn trọng người chi đạo, người chi đạo tác dụng ở chỗ "Thành vạn vật" xem trọng nhập thế .

Mà cái kia trấn môn danh kiếm Tuyết Tễ, nhưng là do lưỡng tông thay phiên chấp chưởng, mấy năm một lần lưỡng tông luận đạo, tiến hành Tuyết Tễ giao tiếp việc, tự lần trước giao sau khi nhận lấy, lần này Tuyết Tễ chính là do Thiên Tông chấp chưởng.

Thái Ất sơn đỉnh núi, sắc trời đã về chiều ánh hoàng hôn buông xuống khắp mọi nơi.

Đạo gia Thiên Nhân hai tông tông môn ở vào ngọn núi này sơn lĩnh hai đầu, ngày bình thường xưa nay không liên quan đến nhau, chỉ có chờ mỗi năm năm một lần Thiên Nhân ước hẹn lúc, mới có thể đến cái này đỉnh phong trên Quan Diệu Đài tới tỉ thí.

Mà lúc này, tại dưới chân núi, có năm cái thân mặc đạo bào nam tử đang đứng ở nơi đó ngắm nhìn trước mắt ngọn núi lớn này.

Lấy một trung niên thân hình có phần tuấn lãng cương nghị làm trung tâm, trên người khoác lấy một bọ áo bào màu trắng trên đó là phù triện Đạo Gia như mực in lấy, mà ở bên người hắn còn có năm cái lão già đồng dạng y phục tóc bạc trắng, còn thừa lại phần lớn đều là hai mươi tuổi đến chừng bốn mươi tuổi nam tử trẻ tuổi.

"Đi thôi." Trung chính thuần hậu vang lên từ người nam tử dẫn đầu này, người này chính là tân nhiệm chưởng môn của Nhân Tông đạo hiệu Tiêu Dao Tử, vốn là hiệp nghĩa giang hồ được xưng là Quan Trung đệ nhất hiệp, nhưng không hiểu cớ gì lại gia nhập Đạo Gia Nhân Tông.

Một đường di chuyển đám người nhanh chóng đi đến địa điểm ước hẹn, đã có sẵn những Đạo Gia đệ tử Thiên Tông phụ trách dẫn đường lẫn tiếp đãi. Dù sao hai tông ý niệm bất đồng lưỡng biệc nhưng cùng là một mạch mà ra.

“ Thật tốt tư chất” Tiêu Dao Tử cùng năm vị trưởng lão nhịn không được cảm thán khi nhìn thấy hai thân ảnh đệ tử Thiên Tông, một bé trai có phần lớn tuổi tầm chín mười tuổi bé gái còn lại một đầu tím nhạt đầu tóc bốn năm tuổi nhưng trong người nội lực tinh thuần không qua được mắt đám người họ.

“ Đệ tử Tiểu Linh ra mắt các vị sư thúc sư bá, sư phụ cùng với các sư bá sư thúc đã đợi sẳn bên trong” Tiểu Linh chắp tay thi lễ, một bộ ông cụ non lên tiếng.

“ Xích Tùng Tử sư huynh thật có ánh mắt” Tiêu Dao Tử gật đầu, ánh mắt trong đó thể hiện ra trong đó hâm mộ đứa trẻ này thiên tư hơn người nếu không có chuyện gì bất trắc tương lai tất thành Thiên Tông một vị cao thủ.

Đám người nhanh chóng đi theo sự hướng dẫn của Tiểu Linh, rất nhanh toà này cao mấy trăm thước núi lớn liền bị bọn họ lên đỉnh, đi tới Quan Diệu Đài nơi tỷ thí diễn ra, mà tại nơi đó trên đài đã chờ đợi một vài thân ảnh trên đó.

Lúc này từ phía xa một trận khói bụi xanh lam hiện lên chính giữa sảnh đá, một hình thái cực âm dương hình thành rồi từ bên trong khói bụi thân ảnh Xích Tùng Tử hiện ra, như tiên phong đạo cốt đắc đạo tiên nhân một dạng, hắn xuất hiện ở giữa sân làm cho đám người bên cạnh kinh hô vài tiếng rồi nhanh chóng im lặng.

Tiêu Dao Tử nhìn một màn này tán dương nói : "Hòa kỳ quang, đồng kỳ trần, sư huynh Ẩn Dật thật thâm hậu. Đạo gia Nhân Tông chưởng môn, Tiêu Dao Tử. Ra mắt Xích Tùng Tửsư huynh, ra mắt các vịđạo hữu”

Sau lưng mấy vị đệ tử cùng trưởng lão Thiên Tông, cũng cung kính hướng về phía Xích Tùng tử hành lễ, Thiên Tông Nhân Tông mặc dù quan điểm không hợp, nhưng tóm lại vẫn là nhất mạch.

"Đạo gia chưởng môn Thiên Tông, Xích Tùng Tử ra mắt các vị đạo hữu!" Xích Tùng Tử cũng gật đầu một cái đáp.

Sau đó đưa mắt nhìn trên người của Tiêu Dao Tử nói : “ Sư đệ mời”

Chỉ thấy Xích Tùng Tử theo tay di chuyển để lộ ra một thanh kiếm kỳ quái, là tín vật của lịch đại chưởng môn Đạo Gia- Tuyết Tễ đứng hàng thứ sáu trên Kiếm Phổ bề ngoài hình dạng kỳ quái thân kiếm màu xám toàn thân hình tròn giống như Mặc Mi không có lưỡi kiếm và mũi kiếm.

Tuyết Tễ chuôi kiếm và thân kiếm liền thành một khối duy nhất giống như được cắt gọt từ một khối sắt lớn chứ không phải được gia công nung rèn lấy.

Ở chuôi kiếm một viên ngọc châu màu tím ở giữa tạo thành điểm nhấn cho thanh kiếm, hợp với chuôi kiếm một viên ngọc tím nhỏ hơn, từ chuôi kiếm cách thân kiếm một đoạn tầm một tấc thân kiếm xoắn tròn sau đó dài thẳng về sau, đường kính chỉ tầm 5 cm không ngừng nhỏ dần về sau.

Xích Tùng Tử vuốt râu mình ra hiệu cho Tiêu Dao Tử, thân ảnh xoay người bước đi giống như thuấn di một dạng mỗi một bước hắn bước ra cách nhau đến năm sáu mét, khói bụi lam nhạt vươn vấn.

Chẳng mấy chốc chưa đến ba hơi thở đả lên đến Quan Diệu Đại trung tâm, Tiêu Dao Tử cũng thả người theo sau cũng không kém như Xích Tùng Tử có chăng cả người hắn tuôn ra màu vàng chi khí cước bộ có phần thua kém Xích Tùng Tử.

Ngay khi Tiêu Dao Tử đã rời đi theo Xích Tùng Tử, thì một tên cõng lấy phất trần trường kiếm Thiên Tông trưởng lão bước đến nhìn về đám người trưởng lão Nhân Tông, chính là Thiên Tông trưởng lão Ngọc Hư Tử châm chọc lên tiếng : “ mười lăm năm nay, Nhân Tông Chưởng Giáo ba lần giao đấu đều là bại vào ta Thiên Tông Xích Tùng Tử sư huynh tay, sớm đã xác minh Thiên Nhân hai tông, ai vì chính đạo"

Ngừng một hơi Ngọc Hư Tử liếc nhìn Nhân Tông trưởng lão mỉm cười nói, "Chẳng lẽ coi là lần này đổi một cái chưởng môn, liền có thể còn hơn ta Thiên Tông hay sao? Mộc Hư Tử sư đệ”

Mang theo nón lá Nhân Tông trưởng lão Mộc Hư Tử tức giận : “ ngươi! Ngọc Hư Tử",

Mộc Hư Tử dường như nhớ ra cái gì đó, cười lạnh một tiếng, nói : “ Thiên Tông Xích Tùng Tử sư huynh xác thực lợi hại, nhưng cùng ngươi Ngọc Hư Tử có quan hệ gì? Ta ngược lại nhớ ngươi cùng với Thiên Tông ngũ vị trưởng lão đều bại vào một cái tám tuổi nữ hài, bây giờ Hiểu Mộng đã theo Bắc Minh Tử sư bá bế quan, chỉ sợ sau khi xuất quan cho ngươi đẹp mắt"

"Ngươi" Ngọc Hư Tử tức giận định phản bác thì lúc này trên đài có động tĩnh, cũng thu hồi tâm tư ngưng mục chú nhìn.

Xích Tùng Tử vung tay áo, đem Tuyết Tễ tiễn đưa đến bên bàn, mảnh tròn thân kiếm theo chân khí xoay tròn thẳng tắp đứng ở trên bệ đá.

Chìa tay ra ở giữa, một thanh Đạo gia Thiên Tông đệ tử bình thường trường kiếm theo dưới đài bay vào trong tay, Xích Tùng Tử gác tay cầm kiếm, chắp tay nghiêm mặt nhìn Tiêu Dao Tử, nói : “Thiên Nhân ước hẹn đến, sư đệ cẩn thận”

Nói xong, tay áo cùng râu tóc bất thình lình không gió tung bay, một cỗ hùng hậu chân khítuôn ra mà ra, hướng về bốn phía lan tràn, bị chân khí này quét qua sàn nhà, lại bất thình lình lâm vào xám trắng một mảnh bên trong, phảng phất trong nháy mắt đã mất đi màu sắc, trên bệ đá chậm rãi phiêu tán một sợi mộc hương hun thuốc cũng theo đó ngưng đọng.

“ Thiên Địa Thất Sắc” Tiêu Dao Tử ngưng trọng nhìn về một chiêu Xích Tùng Tử thi triển này.

Cái này là đạo nhà Thiên Tông tuyệt kỹ, Thiên Địa Thất Sắc chân khí lan tràn khuếch trương, toàn bộ cầu thang đá tại Xích Tùng Tử chân khí phía dưới, trở nên mông mông bụi bụi một mảnh, phảng phất thành một mảnh khác xám trắng thiên địa, từ bên trên theo gió bay xuống lá cây, vừa hạ xuống hướng về phía trên bệ đá, liền bắt đầu cởi ra màu sắc, bị hùng hậu chân khí ngưng tại Tiêu Dao Tử trước người treo lơ lửng giữa trời chỗ.

Tiêu Dao Tử thần sắc ngưng lại, lấy kiếm nơi tay, một cỗ chân khí theo ống tay áo phồng lên ở giữa, ngưng tụ, nghiêm mặt nói: "Xích Tùng Tử sư huynh một chiêu Thiên Địa Thất Sắc đã thắng chúng ta Nhân Tông mười lăm năm giao đấu, mà lại nhìn ta lấy một chiêu này Nhân Tông Vạn Vật Hồi Xuân đáp lễ"

Nói xong đưa tay bắt ấn quyết, một cỗ màu vàng chân khí bỗng nhiên từngười tuôn ra, chân khí màu xám lan tràn hóa đi, trên người màu nâu bào phục tùy theo khôi phục lên màu sắc đến, tính cả hắn trước đã khô héo lá cây khôi phục xanh biếc màu sắc, tại bốn phía vẫn như cũ màu xám một mảnh bên trong có chút dễ thấy sinh cơ bừng bừng hiện ra.

Trên đài một tràng tiếng xé gió nhẹ vang lên, chỉ thấy Xích Tùng Tử thừa dịp Tiêu Dao Tử mới vừa thoát khỏi trói buộc khoảng cách, thả người huy kiếm mà tới.

Tiêu Dao Tử nhấc kiếm ngăn cản ở giữa, hai ngón tay trên một điểm chân khí màu vàng óng lưu chuyển, treo lơ lửng giữa trời viết xuống mấy cái Đạo gia kinh văn, chân khí màu vàng óng chữ viết vừa mới thành hình, liền theo chỉ huy hướng về Xích Tùng Tử mà đi, hình như du long, nhanh như cầu vồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK