Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên hạ võ lâm binh khí không ít, mà Thanh Ma Thủ có thể vượt trên vạn binh được Bách Hiểu Sanh xếp vào Binh Khỉ Phổ, độc bá các đôi găng tay hiển nhiên không phải tầm thường binh khí được.

Dù Thanh Ma Thủ đã sinh ra Linh cho mình, chỉ là đứng trước Thừa Ảnh nó chỉ là tấm giấy mỏng yếu ớt, tùy ý liền bị Đế binh đập gãy.

Chưa có dừng lại, toàn bộ tinh khí của Y Khốc, mắt thường có thể thấy được như lũ tràn đê thoát ra ngoài, dung hội vào người Đế Thiên An.

Thanh Liễu Yên hương độc có mặt trong phòng cũng được Đế Thiên An hấp vào người, chúng lại trở thành bé nhỏ lực lượng cho hắn.

“ Tên ma đầu này thật đáng sợ”

“ Chỉ một kiếm lại có thể khiến cho Thanh Ma Thủ hủy”

“ Kiếm của ta đang run rẩy, rốt cuộc đó là thanh kiếm gì?”

“Bằng mọi giá cũng không thể để tên ma đầu đó thoát đi được”

“ Ngươi xem hắn có thoát đi ư?”

“ Võ công của y có lẽ đã đạt đến Thiên Nhân cảnh rồi”

“ Cái gì! Thiên Nhân cảnh?”

“ Ta nghe y chỉ cùng Kiều Phong đánh nhỉnh hơn mà thôi! Có lẽ chỉ dừng ở Tiêu Dao Thiên Cảnh mà thôi! Y hoành hoành bá đạo là khả năng dùng độc cùng ngạnh công cường đại của y”

“ Có lý lắm! nếu y thật sự là Thiên Nhân cảnh chúng ta đến đây chả khác nào lấy trứng chọi đá cả”

“ Nữ nhân bên cạnh y nhìn cũng không phải hạng bình thường! Ta nghĩ cô ta ắt hẳn không kém ma đầu kia bao nhiêu?”

“ Ai biết có bị ma đầu kia bắt lấy hay không chứ? Dù sao tuyệt thế mỹ nữ như vậy, đổi lại là ta cũng động tâm thôi, Tu La công tử cũng là nam nhân mà”

“ Thanh Liễu Yên của Y Khốc lợi hại như vậy mà vẫn không làm gì được y ư? Lẽ nào y bách độc bất xâm?”

“ Chúng ta đợi thêm một thời gian nữa rồi hãy xem thử”

Y Khốc vừa chết bày ra thảm trạng, khiến cho đám giang hồ bên ngoài quan sát ngưng trọng với chiến lực của kẻ kia. Phải biết Y Khốc nào là tên vô danh, những kẻ trước đi vào lầu ba của Túy Hương Lâu cũng là mấy tên có thân thủ, ấy vậy mà chưa kịp làm được gì đều bị kẻ kia hấp sạch công lực.

Cả đám lại rì rầm bàn tán, có tính toán chuẩn bị vây giết hoặc là kinh sợ trước võ công, hoặc là lai lịch của nữ tử bên cạnh…

Đối với đám giang hồ muốn vây giết hắn kia, Đế Thiên An không một chút để ý tiếp tục hưởng thụ lấy thức ăn dang dở của mình, đến khi ăn xong hắn lại đứng dậy rời đi.

“ Đi… đi… rồi!” mấy gã tiểu nhị cùng chưởng quầy Túy Hương mừng rơi cả nước mắt, khi biết được vị như trích tiên nam tử kia lại chính là tuyệt thế ma đầu mới nổi lên, võ lâm nhân sĩ kéo đến vây giết y, bọn họ ai nấy run sợ không thôi, sợ một lời không hợp chính là bị lấy mạng.

May mắn là kẻ kia giết bọn võ lâm giang hồ mà không ra tay với bọn họ, khi y rời đi ai nấy đều như trút được tảng đá lớn đè lên người. Về phần y ăn không trả tiền, cho bọn họ ngàn cái lá gan cũng không dám đòi tiền.

Thậm chí một số kẻ còn quỳ bệch dưới đất quỳ lại cảm tạ thần linh…

Đế Thiên An và Loan Loan vừa đi, lập tức đám giang hồ bên ngoài cũng không đứng yên, bọn họ lập tức cướp xuống chặn đường, chỉ là không một ai dám làm chim đầu đàn hoặc ra tay trước cả.

“ Công tử! Cái đám chán ghét này thật phiền phức, hay là người để Loan nhi giúp người giải quyết, vừa tiện Loan nhi cũng muốn xem thử thần công của mình” Loan Loan đi bên cạnh kiều mị cất lời, hoàn toàn không xem mấy chục người kia vào mắt.

“ Còn quá ít, để bọn chúng tụ thêm một ít nữa rồi hãy giết! Chẳng có tên nào là xem được cả” Đế Thiên An lạnh nhạt nói.

Nghe được hai người vây giết đối thoại, đám giang hồ ai nấy tức giận không thôi, không ít kẻ lớn tiếng :

“ Ma đầu! Yêu nữ chớ có càn rỡ”

“ Hôm nay các ngươi đừng hòng sống sót đi ra Vân Lương thành!”

Đế Thiên An và Loan Loan không một chút để ý cất bước đi đến trước.

Chặn đường phía trước vài tên kinh sợ, tay cầm binh khí cũng hơi run mồ hôi ướt hết áo, đối mặt với hai người kia một số tên lại lựa chọn lui bước.

Thành ra một tình cảnh quỷ dị hiện ra, một đám nhân sĩ võ lâm vây bắt hai người lại không dám tiến công, dù sao cây có tên người có bóng, Tu La công tử nổi lên trong ngắn ngủi nhưng hắn thật bằng một người xóa sổ các bang phái lớn nhỏ à, có thể phóng đại nhưng gần nhất Hưng Vân Trang bọn họ cũng nghe rõ ràng.

Gần nhất tận mắt thấy hắn giết Y Khốc cùng đám võ lâm nhân sĩ theo vào trừ diệt, nhẹ nhàng không có quá lớn động tĩnh đã giết đi những kẻ kia, một kiếm phế bỏ Thanh Ma Thủ, bọn họ ở đây có mấy kẻ có thể bằng được Y Khốc?

Cho nên cả bọn để mặc cho hai người kia tiến bước và lại lẻo đẻo theo sau, tình huống này dẫn chú ý cho vô số người.

Đế Thiên An và Loan Loan không để ý đám kẻ này, đạp bộ mà đi, khi sắc trời vừa xuống hoàng hôn, cả hai lại chọn một cái đại lâu ở ven hồ mà dừng chân, Trúc Nhã cư là điểm dừng chân của không ít người, bởi vì nơi này là chốn phong nhã nổi danh ở Vân Lương.

Trúc Nhã cư là sản nghiệp của Thủy Trúc sơn trang, một thế gia trong thành Vân Lương, nơi này có các vũ cơ xinh đẹp, kẻ đến nơi này có thể thưởng thức các vũ cơ ca vũ hoặc là nhâm nhi loại rượu do Thủy Trúc sơn trang nhưỡng, hoặc là cùng vài cái nữ tử hoặc là bằng hữu đánh cờ ngâm thơ.... rất được các văn nhăn nhã sĩ yêu thích mà tìm đến.

Chỉ là theo Đế Thiên An và Loan Loan tiến vào, nơi này cũng rất nhanh không còn như trước bình thường, ban đầu bất cứ ai cũng bị ngoại hình hai người cho kinh diễm nhưng sau đó thấy được đông đảo võ lâm nhân sĩ mang binh khí đến thì kinh sợ, sau khi hỏi thăm thì càng hô không ổn.

Không ít kẻ vội vả rời khỏi chốn thị phi này, nhường chổ lại cho đám người giang hồ kia, còn một số thì gan lớn muốn ở lại theo dõi.

Về phần Đế Thiên An và Loan Loan khi đến và chọn cho mình chổ thích hợp ngắm cảnh, lại không đem đám kia vào mắt.

Thời gian một mực qua thêm chừng một tiếng.

“ Đạp! Đạp! Đạp”

Lúc này, một cái cô gái không nhanh không chậm từ cầu thang leo lên, ánh mắt nàng sáng lên, rồi di chuyển đến một cái bàn ngồi cửa sổ, vị trí của Đế Thiên An mà đi.

Nàng rất xinh đẹp, bởi không ít nam nhân dưới lầu thấy nàng, tầm mắt đều trừng trừng nhìn chằm chằm nữ nhân này, có thể nàng dung mạo không thể bì được với cái tuyệt thế mỹ nữ bên cạnh Tu La công tử, nhưng hiếm có mỹ nữ nào có thể bì được với nàng.

Nhìn thấy cái mỹ nữ này, không ít nam nhân đều nuốt nước bọt lấy, tham luyến nhan sắc của nữ tử xinh đẹp này.

Nữ hài còn rất trẻ, năm nay chỉ tròn mười sáu tuổi mà thôi, nàng di chuyển đến cái bàn nam tử kia, đối với Loan Loan lại xem như không thấy, nàng không một chút sợ hãi, rồi đặt mông ngồi xuống trong ánh mắt dò xét của Loan Loan cùng nhiều người, thanh âm rất êm tai cất lời : “ nghe nói công tử cầm âm siêu tuyệt, tiểu nữ có thể may mắn nghe được một khúc hay không?”

Lời này vừa ra khiến cho đám người kinh ngạc, không nghĩ nữ tử lớn gan này lại đến nơi này, dám hướng Tu La công tử nghe đàn.

“ Có thể” Đế Thiên An trả lời cũng khiến nhiều kẻ bàn tàn xì xầm.

Nữ hài nghe xong, phất tay ra hiệu, ở phía sau một gã đàn ông đi đến, mang theo một thanh cổ cầm đến cho nàng, đem tay tiếp nhận, rồi đặt lên bàn trước.

Đế Thiên An bàn tay vươn ra, các ngón tay gãy lên dây cầm, một tràng thanh thúy tiếng reo vang lên.

Nữ hài ánh mắt mở lớn, nhìn chằm chằm về thân ảnh kia, một trương hoàn hảo không tỳ vết khuôn mặt, như hoàn mỹ nhất kiệt tác vậy, khó người nữ nhân nào mà không trầm mê trước khuôn mặt này.

Nữ hài một hồi từ trong thất thần tỉnh lại, gò má phiếm hồng, lại hỏi : “ công tử, mắt công tử thật không thấy được ư?, nếu là vậy tiểu nữ có quen không ít thần y”

“ Thấy thì thế nào? Không thấy thì thế nào chứ? Chỉ một đôi mắt mà thôi” Đế Thiên An cười lên, lại gãy nhẹ dây cầm.

“ Thình thịch” nữ hài tim đập nhanh hơn, ở cự ly gần chứng kiến nam tử này cười một cái, con tim nàng cũng đập nhanh hơn.

Loan Loan không có nói bất cứ điều gì, xem như nữ tử này là không khí, an lặng một bên rót rượu cho hắn.

Mà vẫn luôn lưu ý động tĩnh của Đế Thiên An, đám giang hồ nhân sĩ lại bàn tán :

“ Tiểu cô nương này bị ma đầu mê hoặc”

“ Đúng là không biết chết sống! Nha đầu này đúng là hết cứu”

“ Đừng nói là tiểu cô nương, có mấy cái nữ nhân có thể chống cự được dung mạo kia”

“ Nếu như y không phải là ma đầu, lão nương cũng khó mà cầm lòng được”

“ Hạng đàn bà không có ánh mắt! Chỉ giỏi bị vẻ ngoài mê hoặc”

“ Nghe nói Tu La công tử trừ võ công ra thì cầm nghệ cũng siêu tuyệt, đồn rằng tiếng đàn của y không kém gì Cầm Thánh!”

“ Cầm Thánh gì chứ? Ma giáo giỏi mê hoặc lòng người tiếng đàn của y mười phần hết tám là dùng thủ đoạn của yêu nhân!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK