Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm phút trước, Tử Lan Hiên một gian phòng.

Phòng trong cả thảy bốn người, hai nam hai nữ, ba ngồi một đứng.

Hai nam là Hàn Phi, Trương Lương còn nữ tử đang đứng là Tử Nữ.

Nữ tử còn lại đang quỳ ngồi đặt tay lên đàn cũng là cầm cơ duy nhất trong phòng và là Tử Lan Hiên cây hái tiền, cũng là Lưu Ý một mực gọi người.

Lộng Ngọc chìm đắm trong thế giới của mình mà gãy đàn.

“ Ba ba”

Cầm dứt người phá đi thanh âm chính là Trương Lương, y mở miệng tán thưởng : “ Quả nhiên là một khúc nhạc hay”

Cùng lúc, cả ba người đem mắt nhìn về nam tử còn lại.

“ Công tử nghe mà nhập tâm quá” Tử Nữ chứng kiến Hàn Phi ngẩn người, đắm chìm trong nhạc khúc của Lộng Ngọc bất giác một giọt lệ rơi xuống, cất lời.

Hàn Phi hồi thần đem chung rượu nâng lên, chậm nói: “ trước đây nghe nói khi nghe xong cầm khúc của Khoáng Tu nước Triệu, Liễu Ấm nước Chu làm cho linh hồn dường như nhập vào cõi mê. Ta còn không tin.”

Đến đây Hàn Phi chậm đứng dậy đi đến Lộng Ngọc, tán thưởng nói: “hôm nay nghe khúc nhạc của Lộng Ngọc cô nương. Mới hay quả thật có người có thể tấu lên khúc nhạc rung động lòng người đến vậy?”

“Công tử quá khen rồi, Khoáng Tu đại sư, Liễu Ấm đại sư là Cầm Thánh, Lộng Ngọc không thể sánh bằng được” Lộng Ngọc khiêm tốn trả lời.

Nàng mặc dù cầm nghệ có một tay nhưng nếu so bằng hai vị xưng Thánh trong giới đàn cầm kia thì vẫn còn chưa bằng được. Chẳng qua khúc nhạc của nàng đàn lại vừa khéo hợp với tâm trạng, bất tri bất giác lại đem tâm tình hòa lẫn với khúc đàn.

“ Công tử cũng là Tình Thánh, nói đến rung động nhân tâm, chẵng lẽ thật sự động tâm rồi” Tử Nữ ý vị sâu sa nói

Lộng Ngọc kinh hô : “ tỷ tỷ”

Hàn Phi đáp : “ Ta vốn đa tình, có điều đối diện với một khúc mỹ ngọc không tỳ vết thế này, Hàn Phi không dám có suy nghĩ không an phận”

“ Vậy thì đúng rồi, Lộng Ngọc là viên minh châu trong tay ta” Tử Nữ ánh mắt thương yêu nhìn về Lộng Ngọc, đồng thời cũng ám chỉ cho Hàn Phi rõ ràng hay, tuy bọn họ cùng hợp tác nhưng có lợi thì tụ vô lợi thì tán.

Hàn Phi hôm nay chủ ý muốn nghe đàn của Lộng Ngọc nàng cũng không phản đối, song nếu như có ý định khác thì nàng cũng trực tiếp đem hắn tâm tư đoạn trước, dù sau hắn ở Tang Hải cũng trêu chọc vài cái nữ nhân nàng cũng hay tin.

Trương Lương tiếp lời : “Nếu ta đoán không lầm, thì khúc nhạc này có tên là Thương Hải Châu Lệ”

Lộng Ngọc gật đầu đáp : “ chính là khúc này”

“ Thương Hải Châu Lệ, nhạc khúc uyển chuyển thương cảm, lại tràn đầy ấm áp, tựa hồ ẩn hàm trong đó rất nhiều chuyện cũ” Hàn Phi nói ra mình cảm nhận với khúc cầm mà cầm cơ gãy đàn.

Lộng Ngọc đáp :”Công tử sáng suốt, thuở nhỏ Lộng Ngọc học đàn trong lúc gãy đàn khó tránh khỏi trong lòng tác động”

Hàn Phi thấy mình nói trúng Lộng Ngọc chuyện thương tâm, trong lòng có chút xấu hổ, ánh mắt bị chú ý đến chiếc ngọc bội nàng đeo bên hông, nói: “ Viên Hỏa Vũ Mã Não này thật hiếm thấy, không biết cơ duyên gì khiến cho Lộng Ngọc cô nương đạt được nó”

Lấy Hàn Phi nhãn lực tự nhiên nhận ra được viên Hỏa Vũ Mã Não trên người Lộng Ngọc xuất xứ, loại ngọc này chỉ có ở Bách Việt chổ, mà có thể sở hữu người hắn nghi ngờ đó là con dân Bách Việt.

Lộng Ngọc nhìn lấy Hỏa Vũ Mã Não, có chút thương cảm nói: “Đây là di vật của phụ thân để lại”

Hàn Phi thấy mình lại nói Lộng Ngọc thương tâm chỗ, do dự một chút hỏi : “Không biết lệnh tôn đã từng du ngoạn đến Bách Việt chưa?”

Lộng Ngọc nghe vậy, không có trả lời, chỉ là nhẹ nhẹ thật chậm cúi đầu.

“ Chuyện gì cũng không qua được mắt công tử. Ngài lại bắt đầu suy diễn rồi đó” Tử Nữ nói khéo dời đi chủ đề này : “ còn cho người khác có chốn an thân không đây?”

“ Là ta thô lỗ rồi, tự phạt một ly” Hàn Phi là người thông minh cho nên hiểu mình trước mắt không đào sâu vấn đề này, không tiếp tục truy đem tay bắt chung rượu tự nhận phạt.

Vừa uống xong, đám người lập tức nghe được một thanh âm ồn ào từ gian phòng lân cận kề đến, thậm chí còn đổ vở thanh âm.

Là thanh âm của Lưu Ý.

Khi thanh âm vừa lắng xuống, Hồng Du từ bên ngoài mở cửa chạy vào.

“ Tỷ tỷ” Hồng Du lo lắng hướng Tử Nữ nói.

Tử Nữ đi đến dò hỏi : “ Sao vậy?”

Hồng Du nói ra : “là Lưu Ý đại nhân… uống say rồi muốn gọi Lộng Ngọc qua đó. Các tỷ muội khuyên thế nào cũng vô dụng”

Cánh cửa lại được mở ra từ bên ngoài Hồng Du đi vào bên trong, gương mặt có mấy phần lo lắng, nhìn thấy đám người liền chạy vội đến Tử Nữ, rồi nói : “tỷ tỷ, là Lưu Ý đại nhân uống say rồi, muốn gọi Lộng Ngọc sang đó, đám tỷ muội khuyên thế nào cũng không được”

“Ta sẽ sang đó ngay” Tử Nữ liền nói cho Hồng Du.

Hồng Du nghe vậy lập tức cáo lui trở lại.

“ Tỷ tỷ....” Lộng Ngọc rõ ràng Lưu Ý vì mình mà đến, cũng không phải là lần đầu người kia đến Tử Lan Hiên tìm nàng, thân phận của y lớn đắc tội không được, lo lắng chậm nói cho Tử Nữ.

“ Không sao đâu! Muội chớ qua đo! Ta sẽ về ngay” Tử Nữ nghiêng đầu quyết định.

Sau đó xoay người hai tay đặt trước hông, khẽ cúi đầu hạ thấp trọng tâm : “ công tử....”

“ Chớ ngại!” Hàn Phi tiếp lời : “ Tử Nữ cô nương hàng ngày phải tiếp hạng tục khách như ta đây, thật đã vất vả rồi”

Tử Nữ nghe xong biết hắn ám chỉ ý tứ, cười đáp : “ công tử biết là tốt rồi, lại còn châm chọc làm chi?”

Hàn Phi cười nhẹ một tràng đáp : “ ta chẳng dám gây nên phiền phức”

Tử Nữ không cùng hắn trò chuyện tiếp, chậm rãi đi qua gian phòng của Lưu Ý.

Không nhanh không chậm chỉ mấy phút ngắn đã qua được căn phòng Lưu Ý, còn chưa vào đã nghe được thanh âm bực tức của hắn, liền mở cửa đi vào.

“ Vù!”

Tử Nữ nhìn thấy chung đồng rượu được ném đến mình, lập tức đem tay bắt lấy, thong thả đến gần cười nói : “ chuyện gì để cho Lưu đại nhân tức giận như vậy”

Lưu Ý nhìn thấy người đến hỏa khí không giảm : “ ngươi! lập tức gọi Lộng Ngọc đến đây cho ta!”

Tử Nữ làm sau đáp ứng Lưu Ý, từ khi nàng mở Tử Lan Hiên đến nay khách sổ sàng ỷ thế cậy người như Lưu Ý không ít, nàng tự nhiên biết cách ứng phó.

Tử Lan Hiên sinh ý không nhỏ, tại Tân Trịnh độc thuộc mình một phe thế lực. Tử Nữ lại là hiếm có mỹ nhân, hiển nhiên rất nhiều kẻ muốn người lẫn sinh ý đó. Bất quá đến nay Tử Lan Hiên vẫn đứng sừng sững ở Tân Trịnh tất có thủ đoạn của mình.

Không nói Tử Nữ xử lý ổn thỏa mà thực lực cũng có một tay, nhờ đó mới khiến cho nhiều kẻ từ bỏ ý định.

Hiện giờ Lưu Ý càn quấy, Tử Nữ cũng không đặt vào mắt bởi nàng xảo diệu có một cái rất tốt lý do để đem hắn hỏa khí ép đi, mở miệng nói : “ Lộng Ngọc muội muội đang được Hàn Phi công tử mời, Tử Lan Hiên chỉ là một cái nho nhỏ phong nguyệt không dám đắc tội với vương tôn hoàng tộc”

Lưu Ý nghe vậy men rượu cũng tỉnh lại đôi chút, tức giận : “ hắn không đắc tội được lẽ nào bản quan là đắc tội được?”

“ Đại nhân quá lời rồi! ngài là quý nhân Tử Lan Hiên nào dám chứ. Nhưng mà bọn tiểu nữ cũng khó xử, ngài cũng biết dạo gần đây đô thành bịtội phạm náo động sinh ý khó khăn, Hàn Phi công tử lại đến trước mời Lộng Ngọc tấu đàn, đại nhân cũng là quý nhân, cả hai người chúng ta đều không đắc tội được.” Tử Nữ uyển chuyển mở lời.

Không quá đắc tội Lưu Ý, lại nhắc nhở hắn hiện giờ trong thành bị vị chém Hàn vương một tay kia gây khẩn trương. Để cho tội phạm vào cung thích vua dời đi quốc khố, chém giết Cấm Vệ Quân hắn cấp trên tội thất trách trên thân một bó.

Bây giờ đô thành khẩn trương Lưu Ý đến chổ phong nguyệt thì thôi, lại cùng một vị vương tôn nếu náo tranh chấp, nhất là Hàn Phi giữ chức Tư Khấu, náo lên bất lợi chỉ có hắn mà thôi.

“ Hừ!” Lưu Ý hừ lạnh một tiếng, đè lại lửa giận.

Tử Nữ thấy Lưu Ý đã lý trí lại, vỗ nhẹ tay ánh mắt ra hiệu cho mấy tỷ muội đem thu thập bình sứ vở nát cùng đem lên một vò rượu mới.

Lưu Ý đè xuống lửa giận nhưng càng thêm khó hầu hạ, mỗi lời nói ra lẫn hành động tựa như nhím thân đầy gai.

Tử Nữ cùng đám tỷ muội uyển chuyển lựa lời, tránh đem hắn chổ giận phát ra, từ từ đem hắn hỏa khí vơi bớt đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK