Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng Vô Song không kiêng kỵ giết người, hơn nữa ra tay một hơi giết gần năm mươi tên, khiến cho đám binh sĩ phía sau sợ mất mật. Bất quá bọn họ tuy sợ nhưng cũng không có bỏ chạy, tay run cầm vũ khí vây bọc lấy kẻ kia.

Phượng Vô Song bước đến, đám binh sĩ vây trước thụt lùi.

Tình thế nhất thời xảy ra vi diệu, một kẻ bình thản bước đi trong vòng vây binh sĩ Bắc Lương, mà những kẻ vây chặt tay cầm vũ khí lại không dám manh động.

Tình thế một mực kéo dài chừng nửa tiếng, cho đến khi trùng điệp tiếng vó ngựa từ đầu đường phía trước vang lại, một chi thiết kỵ phóng đến. Thì ra trong lúc vây đánh Phượng Vô Song, gả đội trưởng thấy tình thế không ổn đả phái một tên thuộc hạ đi xin thêm viện binh.

Ngựa cao to, đều là Bắc Lương cảnh nội lấy một chống trăm vang danh thiên hạ trọng giáp kỵ binh dũng mãnh, nhìn kia cầm đầu gánh kỳ tướng quân cầm trong tay vương kỳ, tiên diễm như máu, trên viết một chữ, "Từ"

Chính là Bắc Lương Vương dưới trướng dòng chính quân.

Trong thiên hạ, ai có thể cùng rong ruổi trằn trọc qua vương triều nam bắc mười ba châu Bắc Lương thiết kỵ tranh phong?

Dĩ vãng, Tây Sở vương triều cảm thấy có mười hai vạn đại kích sĩ dám nghịch kỳ phong mang, nhưng kết quả đây, Cảnh Hà một trận chiến, toàn quân bị diệt, hàng tốt toàn bộ chôn giết, kêu rên như sấm.

Hai trăm tinh nhuệ thiết kỵ phóng ngựa mà đi, người trên đường thấy chi quân đội lãn động tĩnh của Phượng Vô Song gây ra sớm đã rời khỏi đường trên, thành ra hai trăm thiết kỵ thuận đường mà đến.

Đỉnh đầu một con tràn ngập linh khí chim ưng giống như tại dẫn đường.

Hai trăm thiết kỵ nháy mắt đứng im, động tác không có sai biệt, phần này thành thạo, đã vượt xa khỏi binh nghiệp hãn tốt bách chiến chi binh phạm trù.

Chính tứ phẩm võ tướng Chiết Xung Đô Úy ghìm cương ngựa trước Phượng Vô Song năm trượng, lớn tiếng : “ Nghịch tặc to gan, dám tự ý mặc long y còn cả gan giết quân sĩ trong thành, người đâu cầm xuống”

Hắn khi nhận được tin tức có cuồng nhân vào thành chém giết cũng khó tin, không nghĩ đến có kẻ còn dám ở Lăng Châu thành động thổ trên đầu của Bắc Lương vương, kinh ngạc qua đi liền suất lĩnh hai trăm thiết kỵ đến truy bắt.

Ngay lập tức phía sau hắn kỵ binh xông lên, trong tay trường thương huy múa, chực chờ đâm chết cuồng đồ lớn mật.

“ Chớ giết! Ta muốn bắt sống” Từ Phượng Niên ở trên lầu cao lên tiếng.

Chiết Xung Đô úy Tề Đương Quốc trong lúc nhất thời hơi lúng túng một chút, tuy nói hắn là binh quyền chói lọi Đại Trụ quốc Từ Kiêu sáu vị nghĩa tử một trong, là nhất hổ nhị hùng tam khuyển bên trong "Lang khuyển", nhưng những năm này cùng thế tử điện hạ quan hệ kỳ thật lại là không tính hòa hợp.

Nói lời trong lòng, nghèo hèn binh nghiệp xuất thân Tề Đương Quốc không quá thuận mắt điện hạ tại châu quận bên trong phong lưu hành vi, nhưng trung nghĩa vào đầu, Từ Phượng Niên nếu là nghĩa phụ trưởng tử, chính là muốn Tề Đương Quốc tự tay đi bắt đoạt khuê nữ, vị này Chiết Xung Đô úy cũng sẽ không một chút nhíu mày.

Hiện tại Từ Phượng Niên muốn hắn bắt sống, một kẻ có thế chém giết trăm giáp binh sĩ võ lực yếu ư? Chỉ e cho dù bắt được thuộc hạ hắn hy sinh không ít. Bất quá hắn vẫn chấp hành mệnh lệnh của y.

“ Bắt sống!” Tề Đương Quốc lạnh rên một tiếng.

“ Không biết sống chết” Phượng Vô Song lạnh giọng, linh lựcc vận chuyển, một tay chậm rãi rút ra Thôn Thiên đao chém nhẹ một đao.

“ Xoẹt!”

Đao khí đỏ hồng như uông ánh trăng sắc Niếp Niếpn phá lấy mười tên kỵ binh lao đến, đao khí phá thể giết ngay tại chổ.

Liền ngay sau đó, Phượng Vô Song bóng ảnh để lại như khói sương, tích tắt đã ở Chiết Xung Đô Úy trên ngựa, đứng tại phía sau.

“ Nhanh quá!” Từ Phượng Niên, lão Hoàng, Bạch Hồ Nhi cùng hô lên.

Thân ở chiến trường chém giết nhiều năm, Tề Đương Quốc võ lực cũng không thấp, tính ở hàng nhị phẩm cao thủ, ngay khi gả cuồng đồ kia xuất hiện sau lưng, nồng đậm nguy hiểm để hắn cảm nhận được.

Không nói một lời, Chiết Xung trở tay tụ khí xuất một chưởng.

“ PHỐC”

Bất quá hắn chậm, chưởng chưa kịp xuất Thôn Thiên xỏ xuyên từ sau qua ngực, đao khí nhập thể giết chết ngay.

Phượng Vô Song rút đao, tụ khí.

“ Roẹt”

Thôn Thiên đao phân hóa ra mười thanh như đúc, trôi nổi xung quanh, tiếp đến như điện quang hỏa thạch bắn đến chi kỵ binh trên đường.

“Phốc!Phốc!!...”

Như gió thoáng qua, từng cái cái sinh mạng bị tước đoạt, người ngả ngựa máu bắn ra binh khí rơi tay.

Không có dừng lại, cho đến khi mười đạo đao ảnh lại hợp về Thôn Thiên, nguyệt đao uốn lượn một vòng rồi vào vỏ, phát ra chói tai ma sát.

Bầu không khí nhất thời lặng im, từng cái quan chiến ở gần sợ run, nhất thời chỉ có tiếng binh khí cùng thi thể va chạm với nền đất, còn có tiếng ngựa hí vang.

“ Lũ kiến hôi cũng dám mạo phạm bản tọa” Phương Vô Song không một chút thương xót, nói xong dẫm chân tung người lên gian đại lâu.

Đảo mắt quan sát Phượng Vô Song liền nhận rõ ba người dung mạo, ánh mắt hắn dừng lại ở mỹ nhân tuyệt sắc kia, quả thật là một cái tuyệt đại nữ tử. Sau đó ánh mắt lại dời về trên tay nàng hai thanh đao.

Một thanh đao dài ba thước hai tấc, chuôi dài hai tấc rưỡi, tinh mỹ tuyệt luân, khách quan tạo hình phác vụng thanh đao còn lại muốn càng mỹ quan hơn đẹp mắt.

Bạch Hồ Nhi nắm chặt song đao Tú Đông Xuân Lôi, tùy ý xuất đao ánh mắt ngưng trọng nhìn nam tử kia, trong mắt trong lại hiện lên chiến ý.

Có thể giết hai trăm thiết kỵ của Bắc Lương vương dòng chính nàng cũng có thể làm được, nhưng nhanh chóng lại nhẹ nhỏm như y thì không? Dù sau Tề Đương Quốc võ công dù thấp hơn nàng nhưng cũng không phải là hạng dễ giết.

Lão Hoàng không còn như trước bình thản, đem Từ Phượng Niên chắn lại sau, hai tay sờ hộp kiếm mang theo.

“ Quả là cao thủ trong cao thủ, giết kỵ binh Bắc Lương ta chỉ trong nháy mắt, ngươi khônng phải đến muốn giết ta?” Từ Phượng Niên trước thì tán thưởng sau thì dò hỏi.

“ Ngươi không phải muốn bắt sổng bản tọa, bản tọa lên đây để ngươi bắt, xem mạng ngươi cứng hay đao ta nhanh” Phượng Vô Song hờ hững

Từ Phượng Niên hỏi : “ Ngươi dám giết ta?”

Chỉ thấy lời vừa dứt, Bạch Hồ Nhi cùng lão Hoàng biến sắc.

“ Đang”

Thôn Thiên vỏ đao mủi va chạm với hạp kiếm lão Hoàng, hoa lửa bắn ra không ngừng, cùng với đó thân ảnh y trượt một đoạn ngấn.

Đế Thiên An rút đao khỏi vỏ, dịch thân phía sau, một đao chặt ngang.

“ Đang”

Bạch Hồ Nhi đã kịp rút song đao cản lại một đao.

Phượng Vô Song dịch thân cách mấy bước chân, nhanh như thiểm điện đã xuất hiện phía sau Từ Phượng Niên, tả thủ vươn ra lăng lệ, dù Từ Phượng Niên phản ứng kịp bất quá hắn lại không nhanh được.

“Sưu”

Lão Hoàng nhìn thấy thế tử Từ Phượng Niên bị kẻ kia một tay bắt cổ nhắc lên, không nói một lời vỗ tay vào hạp kiếm, từ bên trong bay ra một thanh kiếm, nhanh như chớp xuất kiếm đâm đến.

Cùng lúc, Bạch Hồ Nhi hai thanh đao lóe lên đao mang chặt xuống.

Phượng Vô Song lấy ý ngự đao cùng vỏ, nhẹ nhàng đem hai đòn công kích của hai đại cao thủ cản lại.

“ Phanh!” Chính ngay lúc này, hô hấp cực kỳ khó khăn, Từ Phượng Niên tay hóa chưởng đánh lên ngực Phượng Vô Song, một chưởng này bức đi y thành công đem hắn thoát khỏi cỏi chết.

Phượng Vô Song không có trúng chưởng, bởi y lựa chọn lách mình né tránh đi một chưởng buông tha cho Từ Phượng Niên, ý niệm điều động Thôn Thiên đao cùng vỏ trở về tay mình.

Ánh mắt tràn đầy cao ngạo cùng khinh miệt nhìn Từ Phượng Niên : “ ngươi là cái thá gì mà ta không dám giết!”

Lúc này, Từ Phượng Niên thoát chết, Bạch Hồ Nhi cùng lão Hoàng đuổi đến trước đem hắn cản lại phía sau.

“ Xưng tên đi! Bản tọa cho ngươi báo danh cơ hội” Phượng Vô Song cao ngạo nói.

“ Người trẻ tuổi, quá ngông cuồng cũng phải chuyện tốt” lão Hoàng nhắc nhở một câu, hắn vừa nói cũng đem hạp kiếm toàn mở ra, bên trong lộ ra tám thanh kiếm khác.

Hoàng Trận Đồ là tên của hắn, nguyên vốn là mã phu của Bắc Lương vương phủ, xuất thân là thợ rèn, nhưng cùng với Tây Thục Kiếm Hoàng đều là đệ tử Tùy Tà cốc.

Bởi vì sáng tạo ra chiêu thức thứ nhất đến thứ chín của kiếm pháp mà được xưng là Kiếm Cửu Hoàng. Trong hộp kiếm đeo trên lưng vốn có sáu thanh kiếm trong bộ thiên hạ mười đại danh kiếm, lần lượt là Thêu Đông, Sấm Xuân, Thanh Mai, Trúc Mã, Sương Mai, Xuân Thủy, Đào Hoa, Nga Mi, Chu Tước.

“ Sưu”

Lời vừa dứt, lão Hoàng đã xuất kiếm huy đến, kiếm khí đạnh thịnh để lại một đường quang mang, một kiếm này cực nhanh cực chuẩn cực độc.

Phượng Vô Song phất tay Thôn Thiên đao phóng đến.

“ Crac!” đao kiếm tương giao, kiếm khí bị Thôn Thiên mủi đao nghiền nát, thậm chí còn đem cả chuôi kiếm thon dài trên tay y đánh gãy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK