Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Hàn Thiên Lạc không nghe được nữa, nhắm mắt lại, sau đó trực tiếp duỗi tay nhanh bắt đến cổ của Sở phu nhân, mở mắt ra lạnh giọng nói : “ bà nói ra chổ của mẹ ta, ta sẽ tha mạng cho bà, bằng không!”

Sở Vân Khê phẫn hận, nếu ánh mắt có thể giết người chỉ e Hàn Thiên Lạc đã chết trăm ngàn lần rồi.

“ Thiên Lạc nghe ta, đừng giết bà ấy, không nàng sẽ hối hận một đời đấy” Thiên Trạch lúc này đi đến gần nói.

Hàn Thiên Lạc nghe, đem tay thả ra, trong thời gian này Thiên Trạch mưu trí lẫn vũ lực giống như định hải thần châm, giữa lúc nàng bất lực nhất trở thành chổ dựa vững chắc.

Sở phu nhân vừa được thả ra, chớp lấy Hàn Thiên Lạc sơ hở, tay trái duỗi ra hóa trảo hướng về cơ thể Hàn Thiên Lạc mà đến.

Kẻ tu luyện Độc Hóa Thủ từ nhỏ đã ngâm mình trong độc được, không chỉ luyện độc một thân độc công mà bản thân cũng là một cái độc nhân, máu trong người của Sở phu nhân từ lâu đều là kịch độc.

Chỉ cần bất cẩn bị cào sơ qua hoặc trúng huyết của Sở Vân Khê liền bị độc lực giết chết.

Sở Vân Khê nhanh nhưng có người còn nhanh hơn, một trảo này bị một luồng kim sắc quang mang cản lại.

“ Sở phu nhân! Bà cũng đừng cay nghiến Thiên Lạc nữa, tổn thương nàng ấy chỉ sợ cả đời còn lại bà cũng hối hận” Thiên Trạch lên tiếng khuyên bảo.

Sở Vân Khê căm giận : “ta hận không xé ả tiểu tiện nhân này ra trăm mảnh, ngươi nói là hối hận, đúng ta hối hận lúc xưa không giết ả ta”

Thiên Trạch lắc đầu : “thù hận ngắm sâu vào xương tủy, làm bà che mắt đi, mặc kệ bà có tin hay không nhưng tổn thương Thiên Lạc một phần bà nhận lấy trăm lần”

“ Ha ha! Ngươi giúp cho ả tiểu tiện nhân này, còn không phải bị ả ta mê hoặc, ả tiểu tiện nhân này giống như mẹ ả tiện nhân kia, phường giặc cướ cùng ả tiện nhân này một chổ cũng rất xứng đấy” Sở Vân Khê âm dương quái khí.

“Đủ!!” Thiên Trạch quát lớn, khí tràng thả ra quét ra ngoài, như hồng hoang mảnh thú áp lực đè nhiếp lên đám người xung quanh.

Thiên Trạch xoay người, mở miệng : “nhìn ở mặt bà cùng ta nhiều năm bị hận thù giày vò ta mới khách khí bà vài câu”

Nói đến đây Thiên Trạch tay phải giơ lên, kim sắc luyện khí thoát ly bay ra phủ lên Độc Cô Mạc cùng Sở Vân Khê, theo Thiên Trạch vung tay một cái đem hai người ném.

“Về nói với Mộ Dung Diệp, Tiêu Vũ Đình có chuyện gì mạng hắn cũng chôn luôn ở Cốc Tử mộ, ta xông vào Hàn cung giết Hàn vương cũng có thể xông vào Cung Tử Vỏ giết cha hắn” Thiên Trạch lạnh rên nói

Độc Cô Mạc cùng Sở Vân Khê bị ném văng đi mười mấy mét, trong người may còn chân khí xoa diệu đi ê ẩm, từ dưới đất đứng lên mang theo thương thế xoay người rời đi.

“ Chàng không sao chứ?” Lâm Thủy Dao đi đến gần, có rất nhiều điều muốn hỏi muốn nói, cuối cùng nói ra miệng là mấy lời quan tâm.

Thiên Trạch lắc đầu trả lời : “ không có gì, Sở phu nhân nhiều năm thù hận nói vài câu khó nghe mà thôi”

“ Thiên huynh, tình huống trước mắt không chó chúng ta thời gian” Lâu Mãn Phong nhắc nhở tình hình.

“ Đúng đó, chúng ta mau đến Hiển Nguyệt Trì” Lạc Thời Thu tiếp lời.

Hàn Thiên Lạc nhẹ gật đầu, hướng Thiên Trạch cảm kích.

Nhóm người lại rời khỏi Thánh đường đổ nát, đi theo bản đồ hướng về tầng thứ 5 này Hiển Nguyệt trì mà đến.

“Lúc nãy chàng nói Sở phu nhân cùng Thiên Lạc là có ý gì, Sở phu nhân hận mẹ con Thiên Lạc tỷ như vậy, muốn bà ta buông xuống thù hận là không thể nào” Lâm Thủy Dao đi cùng nhớ lại mấy lời trước dò hỏi.

“ Ta tinh thông một cái bí pháp, phát hiện được Thiên Lạc cùng Sở phu nhân có một mối liên hệ, có điều còn chưa chắc chắn” Thiên Trạch trả lời.

Hàn Thiên Lạc đi trước vẫn một mực chú ý hai người phía sau, nghe lấy nhưng làm một bộ không nghe.

“ Quan hệ thế nào?” Lâm Thủy Dao hứng thú truy hỏi.

Thiên Trạch cúi đầu kề miệng vào tai.

Lâm Thủy Dao có chút ngượng nhưng vẫn để im.

“ Hai người ta nghi là mẹ con” Thiên Trạch nói.

Lâm Thủy Dao nghe xong con mắt mở lớn, kinh hô lên : “ thật không?”

“ Ukm” Thiên Trạch nhẹ gật đầu, đồng thời ra dấu giữ im lặng.

Lâm Thủy Dao hiểu, nhưng tràn đầy nghi hoặc : “ nhưng làm sao có thể?”

“ Chuyện sợ năm đó còn có khuất tất” Thiên Trạch nói.

Lâm Thủy Dao nhẹ gật đầu, lại hướng mắt về phía trước khinh thân mà đi Hàn Thiên Lạc, nếu những gì Thiên Trạch nói là thật vậy vị tỷ tỷ này cũng quá đáng thương đi.

Cả hai vừa khinh thân di chuyển vừa trò chuyện, nên chẳng mấy chốc đã rời khỏi thông đạo dẫn đến Thánh đường, cửa ra dẫn đến một cái rộng lớn trống trải thạch thất.

Tại thạch thất giữa có một cái hồ, cũng là nơi quan trọng nhất trong tầng thứ 5 này, liên quan đến thành bại mở ra Kỳ Lân khóa một khâu thiết yếu- Hiển Nguyệt trì.

Hiển Nguyệt trì chừng 5 trượng đường kính, mực nước trong hồ chỉ tầm nữa thân người là dừng, tại hồ nước trung tâm lại có một cái đường tròn kim loại án cứ.

Chế tạo Cốc Tử mộ người khéo léo tạo một cái giếng trời, ánh trăng theo đó mà vào, trực tiếp chiếu xuống hồ.

Hiển Nguyệt trì gọi cũng là một phần vì vậy.

“ Bắt đầu đi! dùng máu của nàng nhỏ xuống Hiển Nguyệt Trì” Thiên Trạch lên tiếng.

Hàn Thiên Lạc gật đầu, đi đến gần đã tọa vận khí, chuẩn bị vận công ép máu trong người nhỏ xuống nơi này.

Thiên Trạch quan sát một lát đi đến cách Hàn Thiên Lạc chừng mười mấy bước chân, chân dẫm nhẹ lên mặt đá, ở dưới là một cái cơ quan, lập tức cơ quan phát động, theo đó hình tròn cơ quan dưới đáy hồ mở ra.

Tấm kim loại nứt làm hai rồi thu vào bên trong, tựa như một lớp kính thủy tinh trong suốt để lộ bên dưới màu sắc. Là một màu hỏa hồng tựa như dung nham màu sắc.

Nước trong Hiển Nguyệt trì vì sao sôi sục cũng là vì phía dưới này ăn thông với địa hỏa, nhiệt khí thông lên khiến cho nước hồ bị đun sôi.

“ Viên nguyệt ngọc thạch, mười năm xuất hiện một lần, độc hóa xích huyết luyện thành Kỳ Lân Ty.” Lạc Thời Thu chậm nói, sau đó vươn vai đi đến gần bờ hồ, trong miệng hắn thốt ra lời chính là liên quan đến nơi này.

Kỳ Lân Ti đại thành chỉ có thể mười năm một lần cũng chính tại Hiển Nguyệt trì này, cho dù có Độc Huyết Thủ đại thành người trợ giúp đi nữa, nếu không phải là nơi đây thì cũng vô dụng.

Bởi máu huyết của chín tầng Độc Huyết Thủ chính là kịch độc kết hợp với nước hồ cùng ánh trăng trong 10 năm, vả cả địa hỏa bên dưới thôi động lại trở bổ dược nhất lực lượng cho Kỳ Lân Ty đại thành.

“ Tích!!”

Theo Hàn Thiên Lạc vận khí bức máu, một giót máu nhỏ xuống mặt hồ nước, độc huyết nhanh chóng hòa tan đi, độc tố lan mạnh ra ngoài mặt nước hồ.

Lạc Thời Thu không đợi nhắc nhở, lập tức đi xuống hồ nước.

Dị biến lập tức phát sinh, hình xăm trên Kỳ Lân Ty của Lạc Thời Thu sinh ra dị tượng, mực xăm màu đen từ đó lại tản ra vàng rực quang mang, tựa như hỏa diễm thiêu đốt giống như hồ nước một dạng sôi nóng.

“ Sưu! Sưu! Sưu!”

Chính lúc này, từng đạo bóng ảnh không ngừng cướp đến Hiển Nguyệt Trì khiến cho đám người Lâu Mãn Phong biến sắc.

Trong đó một đạo thân ảnh cướp đến Hiển Nguyệt Trì, nhảy xuống hồ nước bên dưới đem nước hồ bắn tung tóe lên.

“ Độc Cô Mạc!” Lạc Thời Thu thấy kẻ phía trước hô lên, không nghĩ đến cái tên bị đánh trọng thương chạy đi này, trong giờ phút này lại hiện ra, hắn huy quyền chuẩn bị xuất thủ đem kẻ này đánh hạ.

“ Các vị chậm đã” Mộ Dung Diệp đã hiện ra sau đám người Thiên Trạch, cất lời.

“ Tiện nhân! Ngươi làm sao có thể luyện thành Độc Hóa Huyết tầng thứ 9” Sở Vân Khê lúc này vừa hận vừa giận, không nghĩ đến Hàn Thiên Lạc không có khẩu quyết của mình lại luyện đại thành Độc Huyết Thủ.

Hàn Thiên Lạc không đáp, chỉ đứng lên hai tay siết chặt thủ thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK