Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau, Lộ Châu thành hai trăm dặm bên ngoài.

Gió thổi lại lớn vừa vội, cuốn lên bão cát cơ hồ khiến người mở mắt không ra, tại gió cát kéo lên một chi quân đội mệt mỏi di chuyển.

Đại kỳ phía trên thêu lấy Lương văn tự, chính là chi quân đội do Chu Hữu Trinh xuất lĩnh tiến đánh Lộ Châu. Bất quá khi đến thì hăng hái khi rời đi thì tiêu điều, bởi một đêm qua kinh biến để lại cho những binh sĩ Đại Lương kinh hồn táng đảm.

“Răng rắc!” Viết có Lương chữ đại kỳ tại trong bão cát đột nhiên gãy, tinh kỳ hướng về Chu Hữu Trinh trên long tọa nhắm mắt dưỡng thần mà đến.

Chung Tiểu Quỳ trước tiên phát hiện, không hề nghĩ ngợi lẫn để ý thương tích tại thân, thân hình nhảy đến giữa không trung đại kỳ phía trên, mũi chân quán chú chân khí dẫm lên đại kỳ.

Lẽ thường tại Chung Tiểu Quỳ chân khí áp chế xuống, cái này đại kỳ nhất định sẽ rơi đất, nhưng đại kỳ bên trong ẩn chứa cái kia khổng lồ chân khí, chân khí của Chung Tiểu Quỳ vẻn vẹn làm cho đại kỳ phần đuôi trầm xuống một điểm, căn bản không có ngăn lại nó tiếp tục bắn về phía trước.

“Sưu!” Chung Tiểu Quỳ gia tăng tốc độ, ra sau tới trước bắt kịp cái kia cán đại kỳ, tay phải bắt được cột cờ, không nói gì vận chuyển chân khí, cuối cùng, tại đại kỳ đến Chu Hữu Trinh phía trước, đưa nó cắm vào trong lòng đất.

Đến lúc này, bão cát mới dần dần lắng lại.

Còn chỉ đến năm ngàn quân Lương cầm lên vũ khí thần sắc khẩn trương vô cùng.

Chu Hữu Trinh cũng tỉnh lại, từ long tọa đi xuống, vận chân khí đề phòng.

“Ha ha ha ha ha a ha ha ha ha ha ha” Bão cát lắng lại sau đó, một đạo tà tính tiếng cười hấp dẫn lực chú ý của chúng nhân.

Đám người chủ yếu bị tiếng cười hấp dẫn, cho nên căn bản không có phát giác được, Long tọa phía trên đã nhiều hơn ba người.

“Tam đệ!long vị lớn quá đấy” ngồi ngay ngắn ở ghế rồng, tóc đỏ râu quai nón chính là Quỷ Vương Chu Hữu Văn.

“Nhị ca?!” Chu Hữu Trinh nghe được xoay người, nhìn rõ là ai thầm thờ phào đi một hơi nhẹ nhỏm, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.

“Hộ giá!”

“Bảo hộ Hoàng Thượng!!!”

“Hộ giá! Hộ giá!”

Binh sĩ ở gần thấy được có người ở trên long tọa, cầm theo vũ khí lớn tiếng tiếp cận.

“Lui xuống” Chu Hữu Trinh quát lớn một tiếng, nhìn thấy binh sĩ lui xuống : “ Trẫm cùng nhị ca nhiều năm không gặp, hôm nay gặp lại, các ngươi hốt hoảng cái gì”

Nếu như bằng vào những thứ này binh lính bình thường có thể giết chết Nhị ca mà nói, Chu Hữu Trinh đã sớm một lệnh rồi. Cho nên mới trực tiếp để bọn hắn lui xuống.

“Nhị ca, nếu kẻ chết trong Tiêu Lan Điện không phải là huynh, như vậy những tháng ngày qua , huynh ở đâu” Chu Hữu Trinh lên tiếng hỏi thăm.

Chu Hữu Văn chậm rãi từ ghế rồng bên trên đứng lên, hai tay chắp sau lưng, một cỗ nhìn bằng nửa con mắt bá khí từ trên người hắn tản mát ra : “ ta ở đâu không quan trọng, quan trọng là ta đã trở về”

“Trở về thì tốt! Trở về thì tốt....” tại Chu Hữu Văn cỗ này bá khí phía dưới, Chu Hữu Trinh cũng không khỏi bị nhiếp phục, liền giọng nói tại thời khắc này cũng có vẻ hơi lúng túng.

“Ngươi không sợ ta?!” Chu Hữu Văn ánh mắt như đao, lời nói ở giữa ép hỏi

Chu Hữu Trinh chậm đáp lại : “Sợ?! Nhị ca nói đùa! Huynh đệ từ khi đăng cơ, bình định phiên trấn, tay cầm trăm vạn hùng binh, bây giờ nhị ca trở về, vui còn không kịp nữa là!”

Chu Hữu Văn tiếp hỏi : “ ngươi thật hy vọng ta trở về à”

“Nếu nhị ca không chê, thì giang sơn Đại Lương này tiểu đệ nguyện hai tay dâng nhường” Chu Hữu Trinh thái độ phóng thấp, trong giọng nói cũng mười phần như là đang nịnh nọt.

Không phải hắn nịnh nọt, chủ yếu là Chu Hữu Văn bên trên cảm giác áp bách quá cường liệt. Hắn vừa trải qua một hồi kinh sợ, cho nên biết võ lực của Đại Thiên Vị đáng sợ như thế nào? Đứng trước nhị ca hắn, hắn một cái Trung Thiên Vị căn bản không nhấc lên sức chiến đấu được.

Hơn nữa hắn mặc dù nói loại lời này, nhưng cũng không có nghĩa là hắn thật sự sẽ đem Hoàng Đế vị trí nhường cho Chu Hữu VăN. Nếu như Chu Hữu Văn thật sự muốn Hoàng Đế vị trí, vậy hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ hắn cái này nhị ca.

“Ha ha ha ha” Chu Hữu Văn cười lên một tràng, đối với Chu Hữu Trinh thái độ thuận mắt nhiều hơn đại ca của mình, lên tiếng : “ yên tâm, ta không cần giang sơn của ngươi”

“Vậy huynh cần gì?!” Chu Hữu Văn không hiểu, thử thăm dò

“Hai ngươi, còn chưa tham kiến Hoàng Thượng sao?” Chu Hữu Văn chắp hai tay sau lưng, chậm nói.

Hắc Bạch Vô Thường ở phía sau Chu Hữu Văn, lập tực quỳ cùng hô: “ hoàng thượng”

Cả hai sau khi được Vu Vương Si Lạp cứu sống lại, liền trở về Huyền Minh giáo tổng đà, tận dụng cơ hội Mạnh Bà nắm ngôi đầu mà kiếm tiện nghi. Không nghĩ đến trên đường trở về đụng ngay sư phụ mình đi ra.

Cả hai đứng trước Quỷ Vương căn bản không nhấc lên sức chiến đấu, trong lúc hiểm cảnh, lanh muồm lanh miệng cầu xin, lấy Long Tuyền bảo tàng hấp dẫn lại chấp nhận ăn vào Huyền Minh độc đan của Quỷ Vương, từ đó mới bảo toàn mạng sống.

Bất quá mỗi ngày cứ đụng giờ Tuất thì độc trong Huyền Minh độc đan phát tác, sống không bằng chết tư vị. Nhưng ít ra còn sống, so với chết vẫn còn tốt hơn.

Sau đó cả hai đi theo Quỷ Vương trở về tổng đà Huyền Minh giáo, đem Mạnh Bà trục suất, trực tiếp lấy Quỷ Vương nắm giữ Huyền Minh giáo.

“Nghe nói Lý Tinh Vân cùng Đế Thiên An ở Lộ Châu thành” Chỉ là một câu nói kia, liền đã cho thấy ý tứ của Quỷ Vương.

“ Thì ra nhị ca đến là vì chuyện này” Chu Hữu Văn hiểu ra vấn đề, nhị ca của mình đến đây hẳn là vì Long Tuyền kiếm, mở miệng nói : “ hai người kia ở Lộ Châu, bất quá nhị ca hãy quên đi, cái tên Đế Thiên An kia quá đáng sợ”

Chu Hữu Văn lớn tiếng hỏi : “ Ngươi nói gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK