Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Tâm quay đầu, có nhiều thú vị nhìn hắn, lại nghe :“Ngươi đã cứu mạng chúng ta, ta sẽ giúp ngươi lần này. Nhưng là chờ ngươi tâm nguyện liễu, ta sẽ đem ngươi bắt trở về”

Vô Tâm sững sốt một chút, ngay sau đó ngửa mặt lên trời cười dài, nói : “ hay lắm, đến lúc đó ta liền chờ ngươi tới bắt. Chỉ cần ngươi có bản lãnh này”

Tiêu Sắt bỗng nhiên nói :“Xưng hô của ngươi thay đổi rồi”

“Uhm” Vô Tâm hơi khẽ cau mày.

"Trước ngươi một mực tự xưng tiểu tăng, gọi bọn ta là thí chủ, nhưng vừa nãy ngươi lại dùng ngươi ta tương xứng."

"Ngươi rất bén nhạy." Vô Tâm khen: "Nếu hai vị đáp ứng cùng ta đồng hành, chúng ta chính là đồng bạn. Nếu là đồng bạn đâu cần bố thí nửa. Cho nên vẫn là xưng hô bằng tên đi, không biết họ tên hai vị thí chủ?”

"Ta kêu Lôi Vô Kiệt." Lôi Vô Kiệt đáp.

"Tiêu Sắt." Tiêu Sắt cũng lười biếng trả lời.

"Đều là tên rất hay." Vô Tâm cười nói.

“ Rốt cuộc tại sao nhất định phải chúng ta cùng ngươi đồng hành, lấy thần thông của ngươi, lớn như Trung Nguyên đất đai không nói, ba mươi hai Phật quốc ở Tây Vực cỏn con này, còn có chổ ngươi không đi đến được sao?" Tiêu Sắt liếc mắt nhìn.

“Hỏi hay lắm” Vô Tâm liền đáp lời : “Bởi vì ta không có tiền. Đi ra khỏi nhà, không có tiền nhưng là nửa bước khó đi a."

Lôi Vô Kiệt nhưng không nhịn được không đúng lúc cười lớn, một bên cười vừa chỉ Tiêu Sắt: “hòa thượng ngươi tìm đúng người, trên xe ngựa chỉ có y là nhiều tiền nhất”

“ Sao nào, ta nếu là không đưa tiền, ngươi muốn cướp phải không?”

Lại thấy Vô Tâm hay ngón tay vươn ra lao nhanh đến trước người Tiêu Sắt, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn lại kẹp đi một căn mũi tên. Ba người ánh mắt quay sang phương hướng trên vách núi, có một người giục ngựa đứng, trong tay cầm một cái trường cung.

Nhìn mặt nạ quỷ, lẫn trường cung Vô Tâm chợt nhớ tới một cái tên: “Trường Cung Truy Dực.”

“Bách Quỷ Dạ Hành.” Tiêu Sắt khẽ nhíu mày tiếp lời.

"Trường Cung Truy Dực, Bách Quỷ Dạ Hành? chưa hề nghe qua cái tên này" Lôi Vô Kiệt không rõ nội tình.

"Đương nhiên, ngươi toàn nghe những chuyện anh hùng, màTrường Cung Truy Dực Bách Quỷ Dạ Hành này... .là mã tặc." Tiêu Sắt nữa nhìn quanh một chút chung quanh, những thứ kia bóng người màu đen đã bắt đầu hành động : “Hòa thượng ngươi thật không đơn giản đâu, đến mã tặc cũng có hứng thú với ngươi?”

"Mã tặc không phải tới cướp tài vật sao?" Lôi Vô Kiệt không hiểu.

"Lôi Vô Kiệt đại hiệp." Tiêu Sắt một mặt nhìn thằng ngốc biểu lộ, "Những người này thế nhưng là Tây Vực lớn nhất mã tặc, muốn cướp tối thiểu cũng phải là eo quấn bạc triệu, mấy trăm hộ vệ thiếp thân phú thương. Chúng ta liền ba người, hai cái vẫn là kẻ nghèo hèn, nếu không có cái này trên người chịu bí truyền võ học hòa thượng, hắn cướp chúng ta làm gì?"

"Mấy trăm hộ vệ? Chúng ta cũng không so mấy trăm hộ vệ tốt cướp." Lôi Vô Kiệt ngược lại là không có chút nào sợ hãi.

Cách xa ba người Tiêu Sắt thân ảnh Đế Thiên An tọa hạ trên mặt nước, ánh mắt chậm rãi mở ra nhìn khung cảnh phía trước đả là ban ngày, trong lòng chính là Tiểu Hưu Hưu đang say ngủ, ngưng mục nhìn phía trước vách núi một đám người : “Trường Cung Truy Dực, Bách Quỷ Dạ Hành cũng tốt cướp của nhiều năm như vậy tài bảo cũng nhiều, vừa hay cho Tiểu Hưu Hưu ăn lấy”

Đế Thiên An biết rõ đứng sau đội mả tặc lớn nhất Tây Vực này chính là thế lực của em trai Tiêu Sắt, Xích Vương cùng với Bạch Vương cạnh tranh ngôi vị thái tử mà bồi dưỡng thế lực giang hồ.

Đứng sau hai người đều là kiếm tiên nhân vật chống lưng, Đế Thiên An vẫn ôm tâm tình xem kịch, cơ thể vẫn hấp thụ linh khí lẫn đại lượng thủy nguyên tố vào bên trong người cho nguyên anh của mình tẩm bổ.

Trong tầm mắt hắn hiện giờ là thân ảnh của Lôi Vô Kiệt từ bên dưới nhảy lên vách đá gần hơn hai ba chục mét bên trên, tả xung hửu đột đem đám lâu la quyền đánh cước đá.

Nhưng mà có thể tung hoành nhiều năm ở Tây Vực đâu phải là a miêu a cẩu đâu, cho nên khi tiểu lâu là đánh chán thì đại lâu la cũng ra sân, đơn giản hai ba chém một đạp liền đem Lôi Vô Kiệt chế trụ, sau đó hắn lại nhìn thấy Vô Tâm cùng Tiêu Sắt ra sức chạy trốn, mà đám mã tặc kia cũng rời đi.

Đêm tối, Trường Cung Truy Dực Bách Quỷ Dạ Hành hang ổ, một gian nhà gổ.

“ Đây là võ công gì” Tiêu Sắt nhịn không được lên tiếng dò hỏi Vô Tâm, ánh mắt nhìn về thân ảnh Đế Thiên An từ các đầu ngón tay vươn ra, giống như sợi chỉ óng ánh chân khí xâm nhập vào hai thân ảnh một lớn một nhỏ phía trước.

Chuyện bắt đầu khi hai người chạy trốn, liền chạy đến chổ Đế Thiên An rồi một hồi ba người bám đuôi theo dấu chân ngựa để lại. Cuối cùng tóm lấy hai tên lâu la này tra khảo, mà Tiêu Sắt cực kỳ bất ngờ chính là hai con hàng này chính là hai tên trong đám cướp đến đập phá quán bị Lôi Vô Kiệt đánh cho thê thảm, cuối cùng lại chạy đến nơi này gia nhập mã tặc.

“ Đi thôi” Đế Thiên An thu hồi Độc Tâm thuật của mình, hắn cũng lấy được đáp án chính là lối vào của địa lao giam giữ Lôi Vô Kiệt, chân bước ra vài bước thân ảnh đả nhanh chóng cách xa đám người này, ước chừng tầm năm phút hắn đả đi đến được nơi giam giữ Lôi Vô Kiệt.

“ Huynh có thật là bị mù không đó, ta thấy còn tinh hơn cả ta đấy” Tiêu Sắt nhìn Đế Thiên An bước đi, chặng đường này hắn cũng đả đích thân lĩnh giáo y bản sự.

“ Nghe âm đoán vị của công tử, thật khiến tiểu tăng bội phục” Vô Tâm cười nói, chỉ cần một cái thanh âm nhỏ thôi, người nam tử này đều nghe được, hơn nữa cho dù bọn họ đi đến nơi nào hắn đều đi đến được, khi mà đến cả nhịp tim của họ hắn cũng nghe rõ mồn một.

Phía trước có hai tên mả tặc canh giữ, một bếp lửa được nhóm lên đang bốc cháy trong một chậu đá tỏa ra nóng bức nhiệt độ. Lối vào là một song sắt lớn vuông vức chia thành từng ô vuông, bên trong ánh đẻn rực hồng tỏa ra.

“ Mấy ngày nay, trong trại toàn người gì đâu không, lảo đại còn phải khom lưng cúi đầu”

“ Nghe nói là nhân vật lớn” tên đồng bọn lâu la canh giữ đáp lời.

“ Nhân vật lớn... ây da... nhân vật lớn này vừa đến chúng ta đều nhanh mệt chết rồi... không nói nữa... không nói nữa...buồn ngủ muốn chết...ta chợp mắt tí đã.”

“ Ngươiiii” Đột nhiên tên thủ về kinh hô lên, mắt mở to tay nắm lấy chuôi đao khi thấy một cơn gió thoáng qua, một thân ảnh nam tử đả xuất hiện bên cạnh mình, hắn chỉ kịp thốt lên một tiếng cả người liền bất động không động đậy được.

Đế Thiên An cất bước đi đến song sắt bên trong nhìn ổ khóa phía trước,đầu hắt nhẹ liền thấy Tiểu Hưu Hưu bay đến “ răng rắc” vài tiềng đem ổ khóa nhai nuốt, đồng thời còn đem luôn song sắt canh giữ ăn luôn.

Thân ảnh cũng nhanh bước vào bên trong địa lao,rất nhanh hắn liền thấy những khung nhà lao nay chẳng có một ai cả, tay đẩy nhẹ một tấm cửa gổ một gian nhà lao khác hiện ra, bên trong nơi này nhà lao chỉ có bảy tám phòng.

“ Đế Thiên An, quả nhiên các ngươi đến cứu ta” Lôi Vô Kiệt nhìn thấy thân ảnh Đế Thiên An xuất hiện, phía sau hắn không xa là thân ảnh Tiêu Sắt, Vô Tâm liền mừng rở.

“ Ngươi uống rượu à, rượu ở đâu thế” Tiêu Sắt ngửi thấy mùi rượu của hắn, nhìn thấy hắn đi ra khỏi nhà lao dò hỏi.

“ Đúng rồi, còn có một vị huynh đệ, vừa nãy còn bị nhốt gian nhà giam bên cạnh của ta, rượu là hắn mời ta đó. Ta đả hứa là cứu hắn ra cùng, nhưng không lâu trước y đả bị người ta đưa đi rồi”

Vô Tâm đem một túi gấm ném cho hắn, bên trong chính là đựng Phích Lịch Đan của Lôi Gia : “ Cuộc sống có vẻ vui sướng nhỉ, ở trong tù lại có rượu uống. Vậy rượu của hắn làm sao mà có”

“ Đúng rồi hắn nuôi một con khỉ, rượu là do con khỉ trộm giúp hắn”

Đế Thiên An lắc đầu, đem tay bắt lấy Tiểu Hưu Hưu lại nghe Vô Tâm nói : “ ngươi đó, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền, nếu có con khỉ lợi hại như vậy, hắn trực tiếp bảo khỉ đi trộm chìa khóa chạy đi không được sao? còn ở đây uống rượu với ngươi. Được rồi, không nhắc nữa, tiếp theo chúng ta bắt đầu hành động thật rồi”

Tiêu Sắt nhếch môi nói : “ Quả nhiên với võ công của ngươi, nếu từ đầu ra tay tương trợ tên ngốc này đả không bị bắt. Ngươi nhìn hắn bị bắt đi rồi lại đến cứu quả nhiên là có mục đích, rốt cuộc ngươi muốn làm gì”

“ Đương nhiên là cướp phú tế bần rồi” Đế Thiên An chậm rãi lên tiếng.

“Cướp phú tế bần rồi”cả ba người thốt lên.

Đế Thiên An nhàn nhạt nói : “Trường Cung Truy Dực Bách Quỷ Dạ Hành là mả tặc cướp bóc nhiều năm như vậy,việc ác gì chưa làm. Chúng ta đến chính là thay trời hành đạo, ba người các ngươi chia ra hành động thu hút sự chú ý, còn hai ta sẽ lo phần còn lại”

Tiêu Sắt thấy thân ảnh Đế Thiên An mang theo Tiểu Hưu Hưu rời đi, nói :“ Vô Tâm, ngươi nói lần này hắn đến cứu Lôi Vô Kiệt hay là đến đánh cướp mã tặc đây”

Vô Tâm cười nói : “ hẳn là cả hai đi”

Tin lời Đế Thiên An bọn họ tin được mới lạ, cái gọi là cướp phú tế bần trừ gian diệt bạo còn không phải là cho hắn, à không Tiểu Hưu Hưu ăn lấy sao.

Khi mà tận mắt thấy Tiểu Hưu Hưu nhai nuốt cổ quan tài ròng chứa Vô Tâm, chặng đường này cũng từ mấy lời ba xạo của Đế Thiên An nói là hậu duệ của Tỷ Hưu. Thức ăn là vàng bạc châu báo kim loại, bọn họ có muốn sở hữu cũng sợ nó ngốn sạch tài sản đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK