Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã bao nhiêu năm nàng muốn biết cha mình là ai? Y có phải đại anh hùng trong lòng nàng tưởng tượng hay không? có bao nhiêu oán khí, nhớ mong, tò mò... ngày hôm nay khi biết được thân sinh cha mình, nàng có chút kinh hỉ lại sợ hãi.

Cùng với đó là giận giữ, bất mãn...

“ Đây là lỗi của ta! Để hai mẹ con lưu lạc, con oán hận ta không sai chút nào” Thiên Trạch nhìn con gái cự tuyệt mình chậm rãi nhận lỗi, bất quá hắn còn chưa nói hết liền dừng lại.

“ Hừ!” Như Sương hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói : “ biến mất nhiều năm như vậy, ông làm sao lại chạy đến chổ này làm gì? muốn nhặt xác mẹ con ta ư?”

Thiên Trạch đem thức ăn gắp vào chén.

Như Sương đứng dậy, trực tiếp đem chén thức ăn ném về phía trước : “đừng tưởng một bàn thức ăn là ta bỏ qua cho ông”

Tuyết Nữ lo lắng nói : “ nó...là tôi nuông chiều nó...người...bỏ qua”

“ Mẹ!” Như Sương bất mãn kêu lên : “ lỗi là ở ông ta, có phải chổ mẹ đâu?”

“Chỉ chút này thì là gì so với mẹ con nàng chứ. Nàng cứ dùng bữa, ta đi gặp con nó một lát, an tâm” Thiên Trạch nói xong chậm rãi đứng dậy, thoáng chốc đã bước đi.

Như Sương vừa đi, đầu cúi xuống, hốc mắt ửng đỏ lên, cảm nhận áp lực đến gần vừa khẩn trương, chờ mong, giận dỗi...

Thiên Trạch đem tay kéo lấy tay nhỏ nắm lấy : “ trước dùng bữa, món ngon này ta đều chuẩn bị cho con đấy, lẽ nào cứ để Thiên Minh ăn hết ư?”

Như Sương giận dổi vùng vẩy, làm mình làm mẩy : “ buông ta ra, ai thèm đồ của ông chứ, ta mà cần đồ bố thí kia sao?”

Thiên Trạch nói : “ ai nha! Năm xưa ta bị địch nhân vây công đánh rơi xuống vách núi, mười mấy năm nay dùng bí pháp mới hồi phục lại đi tìm hai mẹ con, thọ mệnh của ta cũng còn có 2 năm nữa thôi, ta còn phải đi gặp một cái đối thủ mạnh hơn ta, nhìn ở mặt ta cùng con không còn dài lâu, cùng cha ăn một bữa cơm thế nào?”

Như Sương nghe được cảm xúc đan xen, nghiêng đầu qua một bên, nhỏ giọng : “ mấy lời lừa gạt đó ai tin ông chứ?”

Thiên Trạch thấy con gái chịu để mình kéo về, cười nói : “ vì chuẩn bị bữa cơm này cha tốn gần hết tài sản đó, con mà không ăn thi để Thiên Minh, Cao Nguyệt ăn hết”

Như Sương nghe được có chút chua, cha nàng tốn công sức đem về cho nàng, nếu vì giận dổi mà để hai người kia ăn hết, đây không phải là thiệt thân mình ư?

“Nguyệt nhi ăn no rồi” Cao Nguyệt mới dùng được một món, nghe được lời của Thiên Trạch biết đây là đồ ăn của Như Sương, buổi cơm gia đình nên áy náy đi ra.

“ Gì! Nguyệt nhi, ăn ít thế ư?” Thiên Minh thì hồn nhiên không chú ý gì cả.

Như Sương trừng mắt : “ cái đồ quỷ chết đói”

“Hì hì! Tại đồ ăn ngon quá mà! Đế đại thúc! Ngươi kiếm đồ ăn ngon quá trời! Này Như Sương, ngươi không ăn để ta ăn hết cho” Thiên Minh vỗ bụng mình nhận thầu.

“ Ngươi chỉ được ăn món này, món này, món này nữa!” Như Sương chỉ tay những món Thiên Minh dùng qua, rồi không cho cự tuyệt : “ đây là đồ ăn của ta, còn không biết điều, ta đánh ngươi”

“ Ờ!” Thiên Minh khí thế yếu xuống.

Thiên Trạch nhìn Cao Nguyệt hiểu chuyện, nói : “ trên bàn còn nhiều, mình Như Sương cũng ăn không hết đâu, con cũng ăn thêm đi”

Như Sương nghe cha ruột hướng Cao Nguyệt nói, tâm lý lại ghen tỵ.

“ Đế thúc! Thúc là cha của Như Sương, cùng cái nữ nhân ác...” Thiên Minh hướng Thiên Trạch nói, nhìn qua Tuyết Nữ muốn định nói ác độc thì thấy Như Sương ánh mắt, cắt lời.

“ Ukm!” Thiên Trạch nhẹ gật đầu, lại gắp thức ăn cho Như Sương cùng Tuyết Nữ.

Thiên Minh hiếu kỳ lại hỏi : “ Đế thúc thúc, lúc nãy thúc nói thúc còn thọ mệnh 2 năm là sao vậy?”

Như Sương cúi đầu nghiêng tai lắng nghe.

“ Năm xưa ta hành tẩu giang hồ gặp Tuyết Nữ, ta tán tỉnh được nàng ấy thì không ít hộ hoa sứ giả không vừa mắt, đánh một trận ta rơi xuống cốc, đưới đó tu luyện bí pháp nối lại xương cốt cùng kinh mạch, thọ mệnh cũng còn ít năm.” Thiên Trạch nói xạo không chớp mắt nói.

“ Không biết xấu hổ” Tuyết Nữ thầm mắng, nàng không nghĩ đường đường là Việt Đế lại dựng lên một câu chuyện hoang đường như vậy.

“Là vậy ư?” Thiên Minh tin sái cổ nói, sau đó nhìn về Như Sương nói : “ vậy thúc cũng thật đáng thương”

“Lo ăn phần ngươi đi” Thiên Trạch nói: “ thế nào, món ăn này ngon không?”

Như Sương ngạo kiều nói : “ bình thường có gì chứ”

“ Phốc” Cao Nguyệt che miệng cười, nàng biết Như Sương là không nguyện thừa nhận, trong ngoài bất nhất.

Thời gian lại trôi qua, bữa ăn cũng nhanh tàn, thức ăn trên bàn cũng bị diệt hết, đa phần là rơi vào trong dạ dày của Thiên Minh, tiểu tử này sức ăn lớn kinh người.

Ăn xong, Thiên Trạch hướng Tuyết Nữ mời đi dạo.

Tuyết Nữ không có từ chối cùng hắn đi ra một chổ thanh tĩnh.

“Nàng năm xưa rời đi, ta không rõ nhưng tôn trọng quyết định của nàng. Chỉ là không nghĩ đến nó lại ra đời. May mắn lần này công phá Cơ Quan Thành, ta biết đến nó tồn tại.” Thiên Trạch từ tốn nói.

Tuyết Nữ trầm mặc không nói, hai tay siết chặt.

“ Nàng định thế nào?” Thiên Trạch hỏi.

Tuyết Nữ chột dạ, luống cuống không biết trả lời : “ ta... ta ...ta”

“ Tuy nàng không phải là ta danh chính ngôn thuận cưới vào. Nhưng nàng sinh ra cho ta một cái con gái, là nữ nhân của ta. Nàng tự do cùng muốn làm gì ta đều không cản, chỉ là nàng muốn để nó giống như nàng ư? chạy đông chạy tây sống ẩn nấp ư?” Thiên Trạch hướng Tuyết Nữ nói.

“Ta không muốn... chỉ là không nở... năm xưa... ta...người đem nó về đi” Tuyết Nữ luống cuống, nàng lúc này cảm xúc rối bời, giữa tình và nghĩa đan xen khó mà lựa chọn, dù sao người không phải cỏ cây, nàng tại mười hai năm ở Mặc gia cũng yêu thích nơi này.

Nhưng con gái nàng thì khác, nàng không muốn nó sống cuộc sống như nàng, nó là con gái của người trước này, là Bách Việt công chúa, thân phận cao quý. Càng không muốn nó chung vào tường thành sắp đổ.

“Chúng ta cho nó sinh mệnh, nhưng sống thế nào là do nó. Ta lại không ở bên nó nhiều năm nay, đi hay ở là do nó quyết định.” Thiên Trạch đem tay vươn đến trấn an Tuyết Nữ

Tuyết Nữ thân hình run lên, không có bài xích, ngước mặt lên : “ người... không muốn đem nó về ư? nó là con của người, lẽ nào người muốn thấy nó chết cũng những Mặc gia ư?nó là con gái của người đấy”

Thiên Trạch nói : “ ta trong mắt nàng lẽ nào tàn nhẫn như vậy ư?”

“ Ta...” Tuyết Nữ luống cuống.

Thiên Trạch phất tay, tảng đá lân cận bị một đạo kiếm khí cắt gọt đi, hắn mang Tuyết Nữ lên ngồi, nói : “ mấy năm nay nàng ở Mặc gia, đối với chổ của ta có thành kiến, hơn nữa ta với nàng tiếp xúc cũng không nhiều. Trừ cái đêm mặn nồng đó ra, chúng ta nói chuyện cũng chưa quá hai mươi câu đi. À không nếu tính thêm mấy thanh âm tiêu hồn kia cũng được mấy ngàn câu chứ nhỉ?”

Tuyết Nữ mặt đỏ ửng lên, ngượng nói : “ ngài làm sao khinh bạc ta chứ?”

“ Giờ ta phiền não không ít” Thiên Trạch cười lên : “ ta muốn xem nàng nhảy! Tuyết nhi có thể nhảy một khúc không?”

Tuyết Nữ nói : “ hồng nhan bên cạnh không ít, vũ cơ không thiếu, ta vũ kỹ thô thiển thì có gì đáng nhắc chứ”

Thiên Trạch không nói từ không gian của mình lấy ra một khúc cầm, gãy đàn.

Tuyết Nữ cũng không có từ chối nữa, đi đến trước mặt hắn năm trượng, từ từ nhảy múa.

“Hừ! mẹ ta chỉ mấy câu đã bị ông ta lừa gạt rồi!” Như Sương ẩn nấp sau một gốc bụi rậm, bỉu môi bất mãn, nói : “ để xem thử, cầm nghệ ông ta tới đâu, có bằng được Tiểu Cao hay không?”

“ Thật đẹp” Thiên Minh chen chúc bên cạnh đồng bọn, nhìn Tuyết Nữ nhảy múa dưới ánh trăng, khen lấy.

“ Tất nhiên rồi! Tuyết Nữ thống lĩnh chính là Triệu quốc đệ nhất vũ cơ” Hạng Vũ chen lời vào.

Thiên Minh nghe được thanh âm quay lại lớn tiếng : “ là ngươi...”

Hạng Vũ lập tức đem tay bịt miệng : “ đần! nhỏ miệng lại”

“Giữa tịch mịch ánh trăng vàng soi
Mà mi cong đường mày đã phai
Khúc u sầu tiếng tơ đồng ai ngồi xướng ca
Bức tranh màu ố hoen vì sương

Hà há há ha ha hà hà ha
Gió liu xiu ngọn cỏ ven đường
Hà há hà há ha ha ha hà
Cánh hoa rơi dòng nước vội trôi

Há ha ha hà ha há hà
Vén màn, nhớ người, người khuất xa
Thế gian ai thương thân hồng nhan
Hà há ha há ha hà hà ha”

Tay gãy đàn, Thiên Trạch ngâm nga khúc Túy Hồng Nhan.

Giọng ca trầm ấm vang lên trong đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK