Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngàn sợi tóc đen tung bay rơi xuống dưới, cong cong lông mày, ánh mắt như thu thủy quét qua, xuất sắc thẳng mũi ngọc tinh xảo, má phấn hơi hơi phiếm hồng, tích thủy như anh đào môi anh đào, như hoa khuôn mặt rất là xinh đẹp, da thịt trắng tinh như tuyết , vóc người uyển chuyển tinh tế.

Lam nhạt hở eo khắc tuyết hoa váy múa, từ khuyên tai dây chuyền vòng tay hay giày đều làm bằng bạc trắng tinh như tuyết một dạng.

Hai dải lụa không gió mà huy vũ không trung, ước chừng dài đến 3 hay 4 mét phối hợp với tiếng nhạc đệm, khiến khó ai có thể dời mắt ra khỏi nàng.

Đoan trang, đại khí, phiêu dật, linh động, rộng thùng thình ống tay áo cùng như hoa váy đem nữ tử uyển chuyển ôn nhu, thướt tha hiện ra đến phát huy vô cùng tinh tế.

Vì nàng chế tạo riêng phục sức thì tốt hơn làm nổi bật lên nàng yểu điệu tinh tế, da trắng như tuyết, lại thêm mấy sợi màu xanh nước biển băng rua, lộ ra ưu nhã không tầm thường mà duy mỹ hoa lệ.

Trên người nàng luôn luôn trang trí lấy các loại nhan sắc tinh xảo mà tao nhã phối sức, chẳng những sẽ không đưa nàng nổi bật lên diễm tục dung mê, ngược lại càng vì nàng hơn tăng thêm mấy phần thanh nhã phiêu dật cảm giác.

Bước nhẹ nhảy múa giống chim yến về tổ, có lúc bay nhanh giống chim khách kinh hãi.

Mỹ lệ dáng múa thân hình lồi lõm chết người, cả người giống như lông hồng lơ lửng trong không trung, như băng tuyết hoa sen diễm lệ nở rộ khiến cho người sợ hãi vì vẻ đẹp của nó, chỉ có thể ở xa ngước nhìn.

Nhan sắc diễm lệ như tuyết tinh linh một dạng, vóc người nóng bóng dụ hoặc, điệu nhạc du dương khiến người mê say, lại thêm sân khấu đặc sắc tuyệt đẹp.

Tất cả những thứ này hòa hợp lại cộng hưởng với nhau, nếu có thể diễn tả Thiên Trạch chỉ dành bốn chữ.

Nhất vũ khuynh thành!.

Thời gian qua đi, Thiên Trạch thưởng thức vũ điệu.

Mãi cho đến khi cầm dứt vũ dừng, vũ cơ nhẹ nhàng thi lễ, sau đó nàng nhẹ nhành như yến bay khinh thân mà lên lầu hai, chân trần đạp sàn gỗ đi đến bên cạnh.

“ Không biết tiên sinh thấy một khúc của tiểu nữ thế nào?” thanh âm trong trẻo cất lên, đôi mắt nàng vẫn lạnh như trước.

Thiên Trạch nói : “ không được hoàn mỹ”

“ Nguyện dỏng tai nghe” vũ nữ nói

Thiên Trạch nói : “ khúc tiêu đầu hắn là Bạch Tuyết phải không?”

“ Chính thị” vũ nữ đáp.

Thiên Trạch nguyên chủ dù sao cũng là thái tử một nước, đối với lễ nhạc trung nguyên hắn nhiên biết không ít, dù sau y cũng từng làm con tin qua các nước, nghe múa xem nhạc không ít.

“ Khúc nhạc này, nàng còn chưa thổi hết ra được. Có lẽ trong lòng còn có tâm sự, mặc dù âm luật không sai nhưng chỉ có hình không bóng, cho nên không tính là hoàn mỹ” Thiên Trạch cất lời.

Vũ nữ nghe được cũng khá bất ngờ, không nghĩ đến người này cũng là một cái văn nhã chi sĩ, tinh thông nhạc luật.

“ Trung nguyên các nước nói về vũ cơ khó ai qua được Triệu quốc, mà nàng nhảy rất đẹp, điệu múa ta chưa thấy qua. Tựa như chim én bay lượn, nàng phối sức cũng rất đẹp, là một cái mỹ nhân, nói về vũ thì có thể nói là khuynh thành chi vũ”

Vũ nữ nghe xong đáp : “ cảm tạ tiên sinh khích lệ”

Thiên Trạch thẳng thắn nói ra mình nhận xét : “ chỉ có một khúc tiêu là hơi dang dở, thành ra nàng khúc này không tính là trọn vẹn”

Vũ nữ nói : “ không nghĩ đến tiên sinh còn là một cái hành gia trong”

Lúc này nàng đã quỳ ngồi bên cạnh, giúp hắn châm rượu, nói : “ tiểu nữ tên Tuyết, điệu nhảy vừa rồi là sư tôn nghĩ ra truyền dạy”

“Từ xưa đến nay mọi thứ đều là từ không đến có, có kẻ nào sinh ra đã thông thạo đều phải trải qua học hỏi, từ tích lũy mài mò rồi sáng tạo cái mới” Thiên Trạch nhẹ gật đầu đem chung rượu lên, chậm nói.

Tuyết nữ đưa mắt nhìn gã nam nhân này, một lúc lại rót ra một chung rượu khác, đem tay tiếp nhận : “ tiểu nữ có thể mời tiên sinh một chung không?”

“ Ly không đối nguyệt, phụ lòng mỹ nhân là nhân sinh hai điều tiếc nuối của ta.” Thiên Trạch chậm rãi nói : “ đem nay có rượu ngon lại có mỹ nhân mời rượu, vốn lẽ là chuyện vui, nhưng ly rượu này khó uống”

Tuyết nữ hỏi : “ vì sao lại khó uống? tiên sinh sợ ly rượu có độc ư?”

Nói xong nàng đem rượu lên miệng uống đi.

Thiên Trạch thở dài.

“ Tiên sinh vì sao thở dài” Tuyết nữ lại hỏi

Thiên Trạch đáp : “ ta không uống không phải sợ độc, độc với ta mà nói chỉ là trò trẻ con, chỉ sợ là mỹ nhân tình khó tiêu thụ nổi”

Tuyết nữ ánh mắt lay động, rồi nói : “ có gì mà khó tiêu thụ nổi chứ, chủ nhân của tiểu nữ chỉ muốn kết giao với tiên sinh, đem tiểu nữ tặng đưa mà thôi”

Thiên Trạch nói : “ vấn đề là ở chổ nàng không như những nữ tử khác, tâm của nàng ở chổ khác, ta trước nay không cưỡng ép nữ nhân mình ngủ”

Tuyết nữ thân hình nhẹ run lên, cảm giác như toàn bộ bí mật mình che giấu đều bại lộ dưới người này, nhìn y một cái nói : “ tiên sinh quả thật là thương hoa tiếc ngọc, chỉ là đã muộn rồi”

Thiên Trạch hỏi : “ Muộn rồi”

“ Rượu này trong không có độc nhưng lại có xuân dược” Tuyết nữ nói, nói xong nàng nhích lại gần hơn, nói : “tiểu nữ đã uống rồi, nếu như không thể hầu hạ tiên sinh chỉ có thể trở thành kỷ nữ, xin tiên sinh thương tiếc cho tiểu nữ”

Thiên Trạch nói : “ ta có thể giúp nàng giải trừ xuân dược, thả lòng tâm thần”

Tuyết nữ nghe được mỹ mâu nhìn hắn, cảm nhận được cơ thể truyền lại một luồng ấm áp lực lượng dung nhập cơ thể, nàng nói : “ tiên sinh chê tiểu nữ ư?”

Thiên Trạch nói : “ Cho dù nàng có là thanh lâu kỹ nữ đi nữa ta cũng không chê bai nàng. Bởi các nàng sinh tồn đã khó, lại dựa vào da thịt mình mà kiếm tiền, không trộm không cướp. Tuy khá mất thanh danh nhưng nếu so với nhiều kẻ ăn chơi trác táng, chỉ biết sống nhờ vào thuế má và bóc lột kẻ khác thì còn tốt hơn”

Tuyết nữ chấn động.

Chưa bao giờ nàng nghe được một gả đàn ông nào nói như y.

Phụ nữ của thời này chẳng có chút địa vị, chỉ phụ thuộc vào đàn ông, cho dù người phụ nữ đã lấy chồng cũng chẳng khác nào kỹ nữ. Có thể bất cứ lúc nào được chồng mình đem ra tiếp khách hoặc tặng đi.

Cho dù có là công chúa đi nữa cũng chỉ là món hàng hóa đổi lấy lợi ích lớn lao hơn cho nước nhà mà thôi.

Chỉ có giang hồ nữ nhi thì khác biệc hơn đôi chút.

“ Tiên sinh không cần cảm thương cho tiểu nữ” Tuyết nữ nhẹ cắn môi rồi nói, lại đem chung rượu trên tay uống một nữa còn lại, sau đó hướng về gả đàn ông trước mà hôn đến.

Thiên Trạch đối với mỹ nhân chủ động hắn cũng không làm màu nữa, trực tiếp há miệng đón nhận, rượu dịch cùng đầu lưỡi của nữ tử nhanh chóng dung nhập vào miệng hắn.

Đôi tay cũng đem luôn eo nhỏ của nàng bắt lấy.

Tuyết nữ thân hình run lên.

Thiên Trạch vừa hôn tay lại không thành thật đem y phục của nàn thoát đi, hắn cũng không phải yếu sinh lý, cho dù biết có người tính toán hắn đi nữa thì đã sao chứ?

“ Ah!” Tuyết nữ bị hôn cho hít thở không thông, gương mặt đỏ hồng hơn, có lẽ do dược hiệu phát tác hoặc bản năng nguyên thủy của con người, nàng nhanh chóng động tình, dục hỏa kéo lên.

Thiên Trạch đem Tuyết nữ bế lên giường sập phía sau được chuẩn bị, chậm rãi đem y phục mình thoát xuống.

Rất nhanh sau đó, một tiếng cao vút thanh âm phát ra.

Theo tiếng thét này một cái thiếu nữ cáo biệt, đêm xuân lại bắt đầu.

Thanh âm tiêu hồn thực cốt không ngừng vang lên.

Cho đến tận nữa đêm thì mới dừng lại, Tuyết nữ đã vô lực không còn một chút lực lượng nào cả, các khớp xương trong người như muốn tháo đi, tràn đầy mệt nhọc mà say ngủ.

Thiên Trạch còn chưa tận hứng bất quá thấy cô nàng phá thân trong ngày đã không còn sức tái chiến, cuối cùng buông tha, mặc lại y phục cho nàng cùng bản thân sau đó đi ra ngoài, bởi hắn biết có kẻ đang đợi hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK