Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói Trương Khai Địa một đường trở về hoàng cung, vội vào tẩm cung Hàn An diện kiến bẩm báo sự tình.

“ Ái khanh! Thế nào rồi?” Hàn An đã gấp không chờ được nhìn Trương Khai Địa đi vào thi lễ vội vả hỏi.

Trương Khai Địa bẩm báo : “ Bẩm vương thượng, quả nhiên như Tứ công tử nói, nhờ có Hồ Mỹ Nhân mà Thiên Trạch chịu buông thành kiến xuống, đồng ý thả ra Cửu công tử cùng Hồng Liên công chúa thậm chí nghị hòa với Đại Hàn”

“ Tốt! Tốt!” Hàn An nghe xong như cởi được tâm sự nặng nề, vui sướng thốt lên hai tiếng tốt.

Phải biết vì Thiên Trạch mà Hàn An ngủ không yên ăn không ngon, cứ ngủ là sợ y một lần nữa đến và mình vĩnh viễn không sống được. Thời gian này thần kinh hắn căng như dây đàn, khi Thiên Trạch đến lại còn đẩy căng hơn bao giờ hết.

Bây giờ nghe được tin tức tốt của Trương Khai Địa mang về làm sao không vui mừng được cơ chứ. Hắn chỉ sợ kẻ kia không chịu nhả, nếu chịu xuống nước giá gì hắn cũng bằng lòng để mối họa kia cởi xuống.

“ Lấy cá tính của Thiên Trạch dù hắn háo sắc đi nữa cũng không thể từ bỏ ưu thế của mình được” Cơ Vô Dạ lúc này suy ngẫm một lát nói.

Hàn Vũ tiếp lời : “ Trương Tướng Quốc, có phải y có yêu sách gì không?”

“ Vâng!” Trương Khai Địa đáp, sau đó lại quỳ lễ, cất lời : “ Y nhờ thần chuyển cáo cho bệ hạ”

Hàn An truy : “ Nói!”

Trương Khai Địa thành thật nói : “Thiên Trạch muốn lấy lại món bảo vật ở Hỏa Vũ sơn trang mà Lưu Ý đã lấy, giới hạn một canh giờ, nếu đại vương chấp thuận sẽ lập tức thả Cửu công tử cùng Hồng Liên công chúa”

Hàn An nghe được trầm mặc suy ngẫm.

“ Thì ra bảo vật đã sớm rơi vào tay vương thượng” Cơ Vô Dạ khi nghe Trương Khai Địa chuyển lời đã rõ Lưu Ý dùng bảo vật lấy được dâng cho Hàn vương, đối với Hàn vương ẩn giấu thủ đoạn mà đề phòng.

Mấy năm nay Hàn vương mơ mơ hồ hồ bày ra một bộ hôn quân cho hắn họa loạn, mục đích là suy yếu thế lực của Trương Khai Địa và cân bằng thế lực trong triều, Cơ Vô Dạ bị quyền lực say mê.

Nếu như Hàn vương có thể đem thù hận giữa Thiên Trạch cởi xuống, hắn cũng phải kiếm đường mà lo liệu. Bởi nếu không có xoay sở kịp, có khi bản thân mình còn bị Hàn vương trảm tấu mà dâng thành ý cho kẻ kia.

Trương Khai Địa nhìn quân vương do dự, tiếp tục nói : “ Hàn Việt nghị hòa tiền đề là chấp thuận yêu cầu này của Thiên Trạch, sau đó dựa vào thành ý của Đại Hàn hắn sẽ cân nhấc để hai nước giao bang”

“ Phụ vương! Nhi thần cho rằng đây là cơ hội tốt để Hàn Việt hai nước cởi bỏ hiềm khích, cũng là cơ hội giải trừ Hàn quốc trong cơn nguy hiểm hiện giờ” món bảo vật của Hỏa Vũ Công cũng để Hàn Vũ động tâm, dù gì Thiên Trạch chịu bỏ qua mâu thuẫn bỏ đi con tin quý giá đủ thấy nó có giá trị không nhỏ, nhưng hiện giờ Hàn quốc đã không đủ sức giữ nó được.

“ Thần cũng đồng ý với ý kiến của tứ công tử” Cơ Vô Dạ nói vào.

Bây giờ Hàn quốc đã nằm đầu phong bã bảo táp, diệt quốc rất có khả năng xảy ra hơn nữa khả năng cao. Mà nguyên nhân đến chính là từ Thiên Trạch, hắn có thực lực để làm điều này.

Cho dù y không làm thì các nước xung quanh cũng có thể mượn cớ đánh Hàn, hoặc là vì đem ấn oán với Thiên Trạch cởi xuống mà xua binh đánh Tần, chuyện này không phải là không thể.

Cho nên đứng trước lợi ích chung, Cơ Vô Dạ không thể không liên thủ với các thế lực dù trước kia chống đối với mình để bảo tồn Hàn quốc. Bởi cây đổ tổ chim rơi thì trứng có thể còn yên lành.

Một cái Hàn quốc toàn vẹn mới để cho Dạ Mộ thuận lợi phát triển, nếu như Hàn quốc cũng không còn thì hắn làm Đại tướng quân làm Dạ Mộ thủ lĩnh có đất để dùng ư?

“ Vũ nhi nói đúng!” Hàn An cũng biết rõ bảo vật tuy quý nhưng nước nhà mới là căn nguyên, đến cả Hàn quốc cũng vong thì giữ lại bảo vật có ý nghĩa gì.

Lập tức hắn đi xuống bậc thang, sau đó đi ra khỏi cung điện, tự mình đi lấy món bảo vật mà hắn thu được cất giấu nhiều năm.

Cung điện nhiều chổ sụp đổ, vốn trước đây là một tòa tẩm cung xa hoa cũng là nơi Hàn An nghỉ ngơi, nhưng theo Thiên Trạch dạ tập thì nơi này xuống cấp, Hàn An lại không dám ở lại nơi này nghỉ ngơi đổi sang một cái tẩm cung khác.

Hàn An phân phó thái giám cùng binh lính ở bên ngoài, tự mình đi vào bên trong, rồi đến cái giường lớn của mình, đem tay sờ vào bên dưới sàn gỗ, tại dưới có một chốt cơ quan, thanh âm cơ quan vang lên.

Lập tức, mặt đá dưới chân mở ra một cái bí thất.

Hàn An đi xuống bên dưới, đèn đuốc hai bên thắp sáng, trong tối ánh kim tỏa ra.

Trăm mét dưới, thạch thất thông thoàng đặt một cái bàn ngọc, trên bàn ngọc đặt một cái rương kim loại đang tản phát ra kim quang.

Chiếc rương này chính là bảo vật mà Thiên Trạch cần, cũng là món đồ mà Lưu Ý đạt được từ Hỏa Vũ sơn trang.

Hoàng kim lộng lẫy hộp đồng đang lẳng lặng tại bàn ngọc trên tản phát kim quang.

Khía cạnh gắn cơ quan, khó khoăn nhìn ra trong đó liên hệ, tứ phía cạnh góc phía trên khắc thần bí thú văn, xem ra liền thành một khối, khắng khít khe hở không có.

“ Mà thôi!” Hàn An lưu luyến nhìn món bảo vật này, cuối cùng đem cơ quan hạp mang ra khỏi bí thất.

Đây là một kiện cực kỳ quý báo bảo vật, Hàn An biết rõ giá trị thứ này song tình huống trước mắt đã không thể lưu giữ.

Cộng thêm hắn nhiều năm nay có được nhưng không tài nào mở ra, đặt ở nơi này cũng không ích gì.

Bây giờ Hàn quốc đứng trước nguy cơ diệt vong, biết được có thể hóa giải phương pháp Hàn An cần giữ ư?

Hàn An mang theo bảo vật trở ra, để cho nội thị thái giám mang đi, phủ lên một tấm vải gấm che kín toàn thân.

Lần nữa trở vào đại điện, Hàn Vũ; Trương Khai Địa, Cơ Vô Dạ lập tức quỳ lễ.

“Tướng Quốc, quả nhân giao nó cho khanh! Nếu như có thể đem Hàn Việt nghị hòa cởi xuống hiểm cảnh cho Đại Hàn, trẫm nhất định sẽ phong thưởng cho khanh” Hàn An từ trên nhìn xuống cao giọng.

“ Thần cẩn tuân thánh lệnh” Trương Khai Địa cung kính nói, đem tay tiếp nhận khai gỗ từ thái giám đưa đến.

“ Phụ vương! Nhi thần còn có điều muốn nói” Hàn Vũ lúc này chủ động nói.

Hàn An nhìn Hàn Vũ càng vừa mắt : “ lão Tứ con có ý kiến gì à?”

“ Phụ vương, qua việc này có thể thấy được Thiên Trạch đối với mỹ nhân ưa thích, Hồ Mỹ Nhân tuy được phụ vương ân sủng nhưng chung quy vẫn là Bách Việt người” Hàn Vũ chậm nói.

Hàn An gật đầu, lời của nhi tử đích xác có đạo lý, Hồ Mỹ Nhân trước kia một mực lấy hắn làm trời nhưng thoát ly khỏi Hàn cung còn nghe lời hắn ư? Chưa kể mối họa Hỏa Vũ sơn trang, truy tố nguồn cơn chính là hắn kẻ giật dây sau cùng.

Tại Tân Trịnh còn bán chút mặt mủi, sau này về Bách Việt sẽ còn như trước ư?

“ Con muốn đưa thêm mỹ nhân cho hắn” Hàn An đoán ra ý đồ của con trai mình.

Hàn Vũ lên tiếng : “Thiên Trạch đối với Hàn quốc, Bắc Ly, Sở, Ngô có thù hận, hắn lại đối với mỹ nhân yêu thích. Lại muốn tỏ ra quyền uy và khinh nhục nên đem phi thần quân vương sủng ái đoạt đi để thỏa hắn ham muốn hư vinh nhất thời, đây là hắn sơ hở nhi thần cho rằng nên lợi dụng điểm này”

Hàn vương nghe vậy cau mày.

Hàn Vũ chậm dẫn dắt điển cố : “Thiên Trạch hiện giờ có thực lực vô song, chỉ e Đại Việt sớm muộn cũng bành trướng lớn mạnh, Đại Hàn bây giờ thế yếu, nhi thần cho rằng phụ vương trước thì vổ về hắn sau đó chờ hoàng muội được gả thông hôn với Đại Việt, để đem gút mắt của hai bên triệt để cởi xuống”

Cơ Vô Dạ nghe xong cũng gật đầu đồng ý : “ lời của Tứ công tử nói rất có lý, đưa mỹ nhân cũng xem như là một kiện thành ý với hắn.”

“ Thần cũng tán đồng với tứ công tử” Trương Khai Địa tiếp lời.

Hàn An gật đầu rồi nhìn Hàn Vũ : “ vậy việc này giao cho lão tứ làm đi”

“ Nhi thần tạ ơn phụ vương” Hàn Vũ chắp tay thi lễ cuối đầu, rồi nói : “ nhi thần đã cho người lập tức chuẩn bị mỹ nữ, nhưng để lấy lòng được Thiên Trạch cần một cái khôn khéo lại xinh đẹp nữ nhân, nhi thần vọng gan xin phụ vương ân chuẩn một người”

“ Con hành sự ổn thỏa phụ vương rất vừa lòng, con nói đi con muốn ai?” Hàn An nói, tính đến hiện giờ mối họa hại cọc tâm sự nặng nề của hắn cũng được đứa con này cởi bỏ một phần, cho nên càng nhìn càng thuận mắt.

“ Là Minh Châu phu nhân!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK