Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Quan Thành, Đế Thiên An thạch thất.

“Thiếu Vũ người kia.” Xem xong tờ giấy Nguyệt Nhi cũng nhìn thấu Thiếu Vũ mưu kế, không khỏi có chút oán trách.

Ngày hôm nay nàng còn hưng phấn bừng bừng,muốn cùng đại ca ca chơi lấy Bách Bộ Chư Tử Bài cùng Cờ Tướng. Cuối cùng là Thiên Minh tìm đến nàng mang theo một mảnh giấy, trên đó viết lên văn tự Sở quốc.

“Nguyệt nhi, ngươi làm sao vậy? Mặt trên đến cùng viết những gì?” Thiên Minh dò hỏi.

Nguyên bản một đêm trở về ngủ ngon một giấc, khi tỉnh lại thì hắn phát hiện có người ném cho mình một mảnh vải vào trong, trên đó ghi lấy văn tự hắn chữ nhận được chữ lại không nhận được, cho nên một mạch chạy đi tìm lấy Nguyệt Nhi nhờ vả.

“Không có gì, chính là Thiếu Vũ hẹn chúng ta đi một cái tốt địa phương gặp mặt, chúng ta đi nhanh đi!” Nguyệt Nhi vểnh miệng, đối với Thiếu Vũ dụng ý có chút bất mãn lại nhìn một bên Thiên Minh đang ra sức cầm lấy quà ăn vặt của nàng ăn lấy, có chút tức giận thêm.

“Đi thôi, ta cũng muốn tham quan cảnh đẹp nơi này” Đế Thiên An lên tiếng.

Có ảnh phân thân diệu dụng Sở quốc văn tự hắn cũng thong hiểu, nội dung bên trong rõ ràng. Thiếu Vũ muốn đến địa phương chính là Đúc Kiếm Trì, là nơi rèn kiếm của Từ Phu Tử, song hắn lại là không phải Mặc gia người muốn đến khó khăn cho nên đánh chủ ý lên Nguyệt Nhi cùng Đế Thiên An.

Về phần Đế Thiên An, hắn tuy đến Cơ Quan Thành nhưng cũng chưa tham quan nơi này đây, thuận tiện đi cùng đám nhân vật chính trải nghiệm một chút.

“Chúng ta rốt cuộc muốn đi cái gì địa phương a?” Thiên Minh không nhịn được nói.

Nguyệt Nhi đi về phía phía trước, vừa đi vừa nói : “Chúng ta hay là đi mau đi! Ngươi đi hỏi Thiếu Vũ ấy?”

“Ồ!” Thiên Minh lên tiếng, rất nhanh đuổi kịp hai người, tốn gần hai mươi phút đi bộ thì đến được một địa phương.

“Răng rắc” Theo Cao Nguyệt vặn công tắc, một tiếng ken két âm thanh, Đế Thiên An cảm giác dưới chân sụp xuống một tảng lớn, khung gổ thang máy hướng dưới lún vào.

“Ngươi ở Cơ Quan Thành ngàn vạn lần không nên đi loạn, bởi vì trong thành trải rộng rất nhiều cơ quan, nếu như không biết đường có thể phải vĩnh viễn ở chết trong đường hẻm đảo quanh.” Cao Nguyệt quay đầu lại, hướng về Thiên Minh nói.

“Nguyệt Nhi, ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ không chạy loạn khắp nơi, ta còn biết xem ở hắn, không cho hắn chạy loạn.” Thiên Minh cái này tiểu tử vỗ bộ ngực nói.

Theo khung máy gỗ trượt xuống, ba người liền thấy được Thiếu Vũ đứng đợi bên dưới.

“ Hai người xem kìa” Thiên Minh thấy được Thiếu Vũ liền nói

Thiếu Vũ nhìn Thiên Minh trước đào hố cho hắn :“Tiểu tử ngươi cũng khá đấy, không ngờ ngươi cũng đoán ra nơi này”

Thiên Minh khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo: “Hừ, biết được mấy chữ thì ra vẻ ta đây, có gì tài giỏi chứ?Nguyệt nhi có thể đọc hiểu tám nước văn tự. Lợi hại hơn ngươi nhiều!”

Thiếu Vũ châm chọc trả lời :“Nếu không phải Hùng tiên sinh bên cạnh chỉ điểm, hoặc là Nguyệt Nhi vì ngươi giải đáp, thì có nghĩ nát óc ngươi cũng không nghĩ ra nơi đây.”

Thiên Minh nhất thời không phục:“Ngươi nói bậy, ta tự nhiên có biện pháp tìm được.”

“Ngươi mới có nói bậy, chỉ bằng ngươi chữ không nhìn được vài cái.” Thiếu Vũ khinh thường nói.

“Hai người thật là, vừa gặp nhau đã cải nhau ỏm tỏi” Cao Nguyệt từ khung gỗ thang máy đi ra, cất lời nhắc nhở : “Từ Phu Tử ghét nhất là người khác vào Luyện Kiếm Trì của ông ấy đó. Nếu để ông ấy bắt gặp nhất định sẽ mắng cho một trận”

“Có Nguyệt Nhi cô nương ở đây, ông ta muốn mắng cũng chẳng được” Thiếu Vũ cười hắc hắc nói, tiểu tử này từ một bắt đầu chuyển tờ giấy cho Thiên Minh thì có dự mưu.

Thiên Minh rõ ràng không nhận biết bao nhiêu chữ, mặt khác Thiếu Vũ còn cố ý dùng Sở quốc văn tự viết thành tờ giấy, chính là vì phòng ngừa, Thiên Minh xem không hiểu, liền nhất định sẽ đi hỏi Cao Nguyệt.

Lấy Thiên Minh cái tính, nhất định sẽ lôi kéo Cao Nguyệt cùng đi gặp náo nhiệt, mà Nguyệt Nhi tính tình ôn hòa, nhất định sẽ theo đi, sau đó lấy thân phận của Cao Nguyệt làm tấm khiên tiến nhập Từ Phu Tử luyện Kiếm Trì, cho dù Từ Phu Tử phát hiện, cũng sẽ không quá đáng quở trách mấy người.

“ Hay lắm, hai người các ngươi lấy ta làm khiên đở” Nguyệt Nhi giả vờ tức giận nói.

Thiếu Vũ liền vội vàng khoát tay nói, bày ra không liên quan đến mình bộ dạng: “Là Thiên Minh kéo cô đến đây, liên quan gì đến ta.”

“Ta, ta, ta” Thiên Minh kinh ngạc nhìn một chút Thiếu Vũ, vội hướng về nữ hài bên cạnh gấp giải thích :“Nguyệt nhi, ta không cố ý đâu.”

“Ha ha ha” Nguyệt nhi che miệng cười khúc khích, chất vấn :“huynh biết Thiên Minh không biết nhiều chữ, nên viết chữ đưa cho y hắn không nhận ra. Người đầu tiên nghĩ đến chắc chắn sẽ là ta, thế là kéo ta tới có phải hay không? ”

Nguyệt Nhi phi thường thông minh xem từ mấu chốt trong đó, từ khi đọc hiểu văn tự mà Thiên Minh đưa cho nàng liền đoán ra được Thiếu Vũ mưu kế.

“Ha ha, chútmưu kế này bị cô vạch trần ra rồi, Nguyệt cô nương cô thật lợi hại” Thiếu Vũ cười nói, không chút nào bị bóc trần âm mưu xấu hổ.

“ Hay lắm cái tên này” Thiên Minh lập tức tức giận lên.

“Đừng nóng, đến phó ước cùng Thiếu Vũ ta, các ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận đâu.” Thiếu Vũ kiêu ngạo nói rằng.

“Hừ, ta đã bắt đầu hối hận.” Thiên Minh mặt coi thường, xoay người muốn chạy.

“Được được được, coi như ta không tốt được chưa!” Thiếu Vũ thật đúng là sợ Thiên Minh đi, vừa hướng Thiên Minh thảa hiệp, vừa dùng tay nhanh chóng ở bên cạnh trên tảng đá xanh dưới một cái nút.

“Răng rắc răng rắc!” Theo một hồi cơ quan bánh răng chuyển động thanh âm, Đế Thiên Annhìn thấy tảng đá chậm rãi bị tách đôi ra, bên trong phát ra một cổ nóng bức nhiệt độ ập đến.

“Ta rất hối hận, rất hối hận.” Thiên Minh đem tay che lấy con mắt.

“Nếu cứ bịt mắt ngươi nhất định sẽ thực sự hối hận.” Thiếu Vũ dùng cám dỗ thanh âm nói rằng.

“Lại gạt ta, có quỷ mới tin tưởng.” Thiên Minh như trước bụm mặt, nhưng là bị vẻ này bức xạ nhiệt đập vào mặt sau đó, hiếu kỳ buông xuống hai tay, nhất thời bị trước mắt cảnh tượng kinh ngạc đến ngây người.

Chỉ thấy hiện tại trong con mắt của bọn họ, cơ quan vách tường phía sau là một cái to lớn sơn động, trung tâm sơn động có một to lớn lò rèn, vài cái đường dẫn cái này lò rèn bên trong nóng bóng dung nham tràn ra bên ngoài, sùng sục ừng ực bọt khí.

Trung tâm sơn động còn có ao nước, bên trong đen nhánh, mặt nước tản ra hàn khí, đáy nước xem không thấy vật gì.

“ Trước đây chưa từng đi qua cánh cửa đá kia, không ngờ bên trong lại như thế này” Nguyệt Nhi lên tiếng cảm thán, đây là lần đầu nàng đi vào nơi này ánh mắt nhìn về chữ Kiếm to lớn trên vách núi đang có dung nham đỏ hồng.

Đế Thiên An như người vô hình một dạng, chậm rãi đi vào bồi tiếp ba người.

“Nhiều như vậy kiếm.” Thiên Minh giật mình nhìn vô số thanh kiếm phía trước.

“Nơi đây thật đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt địa phương.” Thiếu Vũ từ trong thâm tâm nói rằng

“Như thế nào đây? Tiểu tử, chủ ý của ta cũng không tệ lắm phải không!” Thiếu Vũ đem để tay lên vẻ mặt cực kỳ hâm mộ Thiên Minh trên vai.

“Ta vẫn hối hận” Thiên Minh nghe được Thiếu Vũ lời nói, tuy là tâm lý nhận đồng, nhưng là lại rơi không xuống mặt mũi, khinh thường hừ lạnh một tiếng

Thiếu Vũ dương dương tự đắc nói: “Ta biết, ngươi tâm lý bội phục, tuy là ngoài miệng không thừa nhận, đại ca ta sẽ không cùng ngươi tính toán?”

“Các ngươi xem, nước bên trong này cũng có kiếm.” Thiên Minh ngồi xổm người xuống, chỉ vào đen như mực tản ra hàn khí mặt nước bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK