Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Vô Kiệt gương mặt nhất thời cứng đờ lên, nhưng rất nhanh hắn đả bị quang cảnh phía trước cho say mê.

Toàn lực chú ý đều dời vào đó, chỉ thấy long ảnh hoàng kim mang theo khí thế cuồn cuồn kia lao đến Triệu Ngọc Hiên mà đến, còn cả vô vàn kiếm ảnh công kích, mà Triệu Ngọc Chân cũng đâu phải ăn chay Hoa Đào kiếm phất ra, Vô Lượng kiếm trận phát động.

“ Ầm ầm ầm ầm”

Liên miên không dứt như sấm nổ trời cao, đinh tai nhứt óc cuồng phong bảo táp sinh ra, long ảnh to lớn cùng long tượng khí thế kéo căng.

Hàng ngàn kiếm ảnh cùng Vô Lượng kiếm trận va chạm, cả một vùng không gian rộng lớn bị hai người giao chiến cho phá hủy, cuối cùng một cuộc bạo tạc nổ ra, cuồng phong bạo phát thổi tung hết thảy cuốn theo bụi mù lẫn đổ nát xung quanh.

“ Có bao nhiêu bản lĩnh đem ra đi, hôm nay ta cũng muốn xem thử ngươi có bao nhiêu bản sự, có thể không bị ta đánh chết không?”

Triệu Ngọc Chân nâng lên Hoa Đào kiếm, từ hai đồ đệ đồ tôn của mình hắn cũng đả biết được có một kỳ tài xuất hiện, hơn nữa tên này còn đối với tiểu tiên nữ của hắn cũng có ý đây.

Lần này khỏi cần nói hắn cũng biết vì sao đối phương lại tìm mình khó dể : “ đánh chết ta, ngươi làm được sao?”

“ Ha ha ha ha” Đế Thiên An ngửa đầu cười lên, rồi lớn tiếng nói : “ có gì không được”

“ Vậy thử một chút” Triệu Ngọc Chân cười nói.

“ Rống”“ Rống” “ Rống” “ Rống”

Chợt từng tiếng long ngâm vang vọng khắp núi Thanh Thành, khiến cho đám người đang quan chiến giật mình kinh hãi, miệng há hốc mà nhìn, khi thấy từ người Đế Thiên An từng luồng khí trào ra, rồi ngưng kết thành thành từng đầu long ảnh, đáng sợ là mỗi đầu long ảnh lại sống động như thật liên kết quanh người đối phương.

Để ý kỹ sẻ thấy từ sau lưng nơi tiếp xúc giữa long ảnh và thân thể Đế Thiên An là sương khói lượn lờ. Có tất cả chín đầu long ảnh, mỗi một đầu tuyệt nhiên bất đồng, có hỏa long, mộc long, thổ long, lôi long, thủy long, băng long, phong long, kim long, hoàng long, chín thân rồng uốn lượn quanh người Đế Thiên An, giương nanh múa vuốt ở trên không trung nhìn xuống Triệu Ngọc Chân.

“ Tiêu Sắt, ta có phải nằm mơ không?” Lôi Vô Kiệt con mắt trợn to nhìn một màn phía trước, hắn dù biết Đế Thiên An rất lợi hại, nhưng mà lợi hại đến mức này đả vượt qua hắn nhận định.

“ Trước giờ hắn đều bảo lưu thủ đoạn, lẻ nào đả là Thần Du Huyễn Cảnh” Tiêu Sắt không có trả lời, ánh mắt nhìn về thân ảnh nam tử kia.

Triệu Ngọc Chân giờ phút này cũng chấn kinh khi nhìn chín long ảnh phía trước, song hắn biết giờ không phải là lúc để kinh ngạc. Cũng bắt đầu thi triển tuyệt học của mình, tình đình gặp nhau, hắn không thể thua cho người này được.

Đạo gia có thần tên Đông Hoa đại đế, dân gian xưng là Thái Ất Thiên tôn, Thiên tôn tọa hạ có một con người mang chín đầu sư tử, tên Cửu Linh Nguyên Thánh, theo truyền Thái Ất Thiên tôn có thể đem nghiệp quả cùng địa ngục nghiệp lực tượng trưng máu hồ hóa thành ao sen.Tọa hạ sư tử chín đầu một tiếng gầm, có thể mở ra Cửu U cửa địa ngục, cũng chỉ là địa ngục sâu nhất tầng.

Mà cái này Thái Ất Cửu Sư Quyết thì liền là đạo gia trên hết bí pháp, có thể mời hạ Cửu Linh Nguyên Thánh lực, đạo pháp hơi cạn người, khởi thủ thì có sư tử gầm, đến có chút thành lúc, có thể ra sư tử ảo ảnh. Đến nổi Triệu Ngọc Chân khởi thủ thì có cự sư xuống thế, đạo pháp cơ hồ đã thông thiên đạo.

Triệu Ngọc Chân bỗng nhiên hướng kiếm hướng lên trời chỉ một cái, tay phải hướng về phía kiếm gỗ đào chợt vung lên, chỉ thấy kia kiếm gỗ đào bỗng nhiên hóa thành mấy chục chuôi, mấy trăm chuôi.

Triệu Ngọc Chân ngón trỏ phải ngón giữa khép lại, bỏ vào bên mép, chợt trách mắng: "Vô Lượng Kiếm trận, khởi!"

Đột nhiên, kia không trung bỗng nhiên lại xuất hiện vô số kiếm gỗ đào, ùn ùn kéo đến, che khuất bầu trời.Triệu Ngọc Chân nhảy lên một cái, bước lên trong đó một chuôi kiếm gỗ đào trên, mắt nhìn xuống mọi người, đúng như tiên nhân kia xuống thế. Trước người hắn chính là hư ảnh sư tử uy vũ.

“ Hừ” Đế Thiên An khinh thường lên tiếng, khi hắn nhìn thấy được mấy thân ảnh lảo đạo phi thân xuống núi.

Triệu Ngọc Chân quát lớn : “ lui xuống”

Đế Thiên An bước lên một bước, lạnh rên : “ Đi, Long Hoành Thiên Hạ”

“ Rống”“ Rống” “ Rống” “ Rống” Chín tiếng long ngâm tề vang, rồi từ người Đế Thiên An thoát ly, lao đến nhóm người Triệu Ngọc Chân công kích.

“ Uỳnh” “ Uỳnh” “ Uỳnh” “ Uỳnh” “ Uỳnh” “ Uỳnh”

Chín đầu long ảnh lao đến lại đột nhiên bạo phát nổ vang, hỏa diễm, lôi điện, băng nguyên, hàn thủy, long du khí... chín đại thuộc tính khác nhau, mỗi một đầu rồng đều mang khí thế ngang với Tự Tại Địa Cảnh đỉnh phong bạo nổ. Nhất thời vẻ lên trong không trung một khung cảnh như tận thế hàng lâm.

Núi Thanh Thành đường lên một vùng lớn bị san bằng, mặt đất bị cày xới cây cối gãy đỗ, từng cái hố sâu xuất hiện, gạch đá rơi vụn, trong không khí mùi cháy khét vươn vấn khắp nơi. Từng cơn phong bạo quét qua, mang theo các thuộc tính trong đất trời.

“ Phốc” Bốn vị Thiên Sư ho khan ra máu tươi, y phục rối loạn ánh mắt co rút kinh sợ, y phục tán loạn không thôi, hơi thở dồn dập.

“ Quá mạnh” bốn người sợ hãi thầm hô lên, bốn người bọn họ dù sao cũng đả là Tự Tại Địa Cảnh đây, tuy bọn họ còn chưa kết thành trận hình bị đối phương phủ đầu tấn công, nhưng dù sao cũng là Tự Tại Địa Cảnh cao thủ, mỗi người ngạnh tiếp một đầu rồng đả bại lui, Triệu Ngọc Chân đây, hắn một mình ngạnh đánh năm đầu rồng thì sao?

“ Keng keng keng keng”

Một tràng giõn giả liên miên không dứt ma sát thanh âm vang lên, truyền đến tay của bốn người, lẫn các đệ tử núi Thanh Thành, lẫn bị dư kình chấn văng xa đi Lôi Vô Kiệt Tiêu Sắt, không trung đầy tàn ảnh giữa hai thân ảnh, song để ý sẻ thấy trong không trung còn vươn vấn máu tươi.

“ Bành” Lại thêm một thanh âm vang lên so với trước kia thì nhỏ hơn rất nhiều, thân ảnh Triệu Ngọc Chân từ trên không trung bị đánh rơi xuống mặt đất bên dưới, máu rươi rĩ ra khỏi miệng, đạo bào thê thảm vô cùng, trên người xuất hiện vô số vết cắt máu tươi nhốm đỏ đạo bào, đầu tóc dài cũng bị cắt cụt đi một đoạn.

“ Triệu Ngọc Chân bại” Lôi Vô Kiệt kinh hô lên, nhìn thân ảnh Đế Thiên An rơi xuống mặt đất, hai chuôi trường kiếm vô hình từ không trung phiêu bồng xuất hiện trước mặt hắn.

“ Sư phụ” “ sư tổ” “ Ngọc Chân” bốn vị Thiên Sư, Lý Phàm Tùng, Phi Hiên, cùng đám đệ tử núi Thanh Thành cả kinh kêu lên, mặc kệ thương thế chạy vội lạy.

“ Đạo Kiếm Tiên, không gì hơn?” Đế Thiên An chậm rãi đi đến trước người hắn.

“ Bịch bịch” Lý Phàm Tùng, Phi Hiên vội đi đến quỳ xuống dập đầu, có điều liền nghe Triệu Ngọc Chân quát lớn : “ đứng lên, kỹ không bằng người, Triệu Ngọc Chân ta không phải không thừa nhận được”

Đế Thiên An bàn tay vươn ra, chỉ thấy thanh Hàm Quang găm trên người Triệu Ngọc Chân nhanh chóng rút ra, vết thương lập tức đóng lại, không có bất cứ vết máu gì, ba cái võ kiếm nhanh chóng bay đến tra vào trường kiếm, liền nói : “ nếu ta sinh sớm hơn, ngươi cho rằng ngươi còn ở trước mặt ta kêu gào cái gì Đạo Kiếm Tiên”

Triệu Ngọc Chân mỉm cười , hắn giờ phút này không có thua trận chán chường, mà lại cười vui vẻ, lên tiếng : “ ngươi tuy thắng ta, nhưng tiểu tiên nữ tâm kết là ta, là ta thắng”

“ Thắng, ngươi thực cho rằng như vậy, lòng dạ nữ nhân, một tên đạo sĩ như ngươi thì hiểu được cái gì?” Đế Thiên An xoay người rời đi.

Đi được mấy bước nói : “ không giết ngươi, là để cho ngươi chứng kiến Lý Hàn Y phương tâm thuộc về ta. Bản công tử võ công vô song, tài trí vô song, đoạt nữ nhân cũng vô song”

Tiêu Sắt lẩm bẩm : “ thiên hạ vô song”

Lôi Vô Kiệt gật đầu.

Triệu Ngọc Chân cả người nằm trên mặt đất, hai tay siết chặt không cam lòng nhìn nam tử kia ngự kiếm mà đi, vừa cựa quậy vết thương do ba chuôi vô hình kiếm khí mở ra, máu tươi nhất thời bắn ra xối xả.

“ Ngọc Chân” bốn vị Thiên Sư cả kinh nhìn đạo bào thấm đỏ máu tươi.

Lý Phàm Tùng cùng Phi Hiên cũng cả kinh, cả hai vội dùng đạo pháp ổn định thương thế. Trong đám người cả hai là ít chịu thương tổn nhất.

Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt cả hai người bây giờ đả khiếp sợ với thực lực Đế Thiên An bày ra, y võ lực quá mức khủng bố. Mỗi một lần ra tay đều để khiến cho người khác trợn mắt há muồm.

Tiêu Sắt nhìn hắn một cái: “Bây giờ có thể trở về Lôi Gia Bảo?”

Lôi Vô Kiệt gật đầu một cái: “Trở về Lôi Gia Bảo”

Lôi Vô Kiệt hiện giờ là sợ Đế Thiên An chạy đến nhà mình đem sư phụ hắn chém một cái, khi đó hắn không biết làm sao được à. Sư phụ hắn võ công có thể bằng thiên hạ năm đại Kiếm Tiên không chứ?

Trước mắt hắn Triệu Ngọc Chân thảm cảnh để cho hắn kinh sợ, không phải là y quá yếu mà đụng phải cái tên quái vật Đế Thiên An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK