Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mươi phút qua đi, Thiên Trạch mang theo Hàn Cảnh giết đến Tử Lan Hiên.

Đại quân Hàn quốc từ các tuyến đường đổ về phong tỏa, cửa thành cũng được đóng kín không, thế lực Dạ Mộ hay tin bắt đầu được điều động đến chổ Thiên Trạch.

“Thiên Trạch!” Tử Lan Hiên trong Vệ Trang thông qua cửa sổ nhìn xuống, hắn thấy được thân ảnh kia nghi hoặc không rõ.

Thiên Trạch vốn lẽ khi đoạt được cổ mẫu thoát được gông xiềng trói buộc thì chạy đi mới phải, không nghĩ đến y lại có gan chạy lại trở về. Hơn nữa còn chặn đường thái tử vừa được cứu đi.

Còn một điều nữa đó là y mang Hàn Cảnh đến Tử Lan Hiên, lấy Vệ Trang trí tuệ ắt là muốn kéo bọn họ rơi xuống hố lửa hoặc là còn có mục đích khác.

“ Mạo hiểm trở về Tân Trịnh, lẽ nào muốn giương đông kích tây?” Tử Nữ nghi hoặc, nàng sở dĩ có nhận định lại đó là vì trước khi Thiên Trạch hiện ra thì việc cướp lương cùng dời Bách Việt dân chúng nàng cũng rõ, trong tối ắt hẳn có kẻ làm ra những chuyện này.

Thiên Trạch lấy thân trở về nơi này đặt vào thế hiểm, có khi là hấp dẫn đại lượng ảnh mắt vào hắn, để rồi những người kia có cơ hội mang theo những món đồ kia rời đi.

Vệ Trang không nói, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Bên dưới có thái tử điện hạ an nguy, đám binh sĩ Hàn quốc không dám manh động, chỉ dám vây mà không dám đến gần.

Càng ngày quân lính kéo đến càng đông, trọng thuẫn bộ binh hay cung tiễn thủ đều kéo đến gần.

Một cái khung xe ngựa từ trục đường hoàng cung Hàn quốc nhảy vọt vào trong vòng tròn, Bạch Diệc Phi nói : “ ngươi quả thật là can đảm, lại dám trở về”

Thiên Trạch nói : “ tính ta không tốt lắm, nếu như các ngươi muốn giữ mệnh hắn....”

Nói đến đây Thiên Trạch nhẹ phất tay, một kiếm chặt đứt ngón tay Hàn Cảnh.

“ Ahh!!” Hản Cảnh đau xót xông lên đại não, không nhịn được hét thảm : “ lùi lại, các ngươi lui lại ngay.”

Đám binh lính Hàn quốc thấy thế đưa mắt nhìn nhau.

Thiên Trạch lại chém đoạn một ngón tay nữa.

Hàn Cảnh không chịu nổi cuối cùng hôn mê ngất đi.

“ Lui lại!” Bạch Diệc Phi nhìn Thiên Trạch một chân dẫm lên người Hàn Cảnh kiếm lại chuẩn bị chém xuống bàn tay, hắn lập tức hạ lệnh cho binh lính lui lại.

Đám binh lính vây bắt lập tức nghe lời lui về phía sau mười mấy bước.

“ Ngươi muốn gì?” Bạch Diệc Phi đi thẳng vào vấn đề.

“ Hẳn là Hỏa Vũ sơn trang kho báu!”

Một đạo thanh âm nam tử vang lên, từ phía sau binh sĩ Hàn quốc hướng đối diện với Tử Lan Hiên,từ khung xe ngựa đi xuống Hàn Phi vừa kịp đi đến trước nói.

Quân Hàn mở lối cho vị Cửu công tử này vào.

“ Ta càng muốn mạng ngươi” Thiên Trạch nhìn Hàn Phi nói.

Hàn Phi nghe được bày ra kinh sợ : “ lời này của ngươi khiến ta sợ đấy”

Thiên Trạch nói : “ sợ ư? ngươi còn chưa biết chữ này có ý nghĩa thế nào?”

“ Ồ” Hàn Phi thốt nhẹ, lại mở miệng : “ cho nên lần này ngươi đến đây là để nhắc nhở cho ta biết ư?”

Thiên Trạch nói : “ không sai”

Hàn Phi nói : “ vậy ta cũng nên nhắc nhở ngươi một chút, hiện giờ ngươi bị đại quân vây bắt, lại có nơi này danh lừng Hàn quốc chúng ta Huyết Y Hầu ở đây, không lâu nữa đại tướng quân Cơ Vô Dạ cũng sẽ đến đây thôi”

Thiên Trạch xem thường nói : “ chỉ bọn gà đất chó sành cũng khiến ta để ý”

“ Gà đất chó sành” Bạch Diệc Phi niệm lại, nói : “ ngươi rất tự tin với thực lực của mình hay là đồng bọn của ngươi trong thành”

Bạch Diệc Phi không tin Thiên Trạch là kẻ ngu xuẩn, việc y lấy thân mạo hiểm, nhất thời các thế lực cùng quân đội đều đến vây bắt hắn, ắt là để thu hút ánh nhìn và để cho kẻ khác thừa cơ mà hành sự.

“Ngươi cho rằng thế nào?” Thiên Trạch dùng trêu cợt ngữ điệu hỏi.

Bạch Diệc Phi nói : “ ngươi đúng là cho ta bất ngờ, ít ra hiện giờ không giống như chó nhà có tang mà ta biết”

“ Chó nhà có tang” Thiên Trạch lúc này nghiền ngẫm, cao giọng : “ mười bảy năm trước Ngô đánh Việt sau đó trong nước xảy ra nội loạn, ta ngu xuẩn mất khôn mà cầu viện Hàn quốc, chỉ là không ngờ nội loạn là Hàn An bồi dưỡng, hắn lấy máu tộc ta ngồi lên vương vị mà ngươi chính là kẻ đồ sát con dân ta, khiến ta ngôi vị bị phế cuối cùng lại trúng kế Hàn An cùng Dạ Mộ các ngươi mà thanh trừ chính địch cùng để Hàn An giở trò giết Hàn Nhiên.Ta bị Dạ Mộ các ngươi bí mật giấu và nhốt xuống Tân Trịnh, thả ta ra là muốn giết người cho các ngươi, diệt trừ Lưu Sa và phối hợp giết Hàn An và đưa Hàn Cảnh lên ngôi vương vị”

“ Mưu kế rất tốt, kế hoạch kín kẻ, muốn để ta làm chó săn lại dụ ra kẻ muốn mưu đồ tài bảo Hỏa Vũ sơn trang. Chỉ là các ngươi không biết rằng, ta vốn không phải là quân cờ mà các ngươi có thể chưởng khống, ngược lại các ngươi trong mắt ta hiện giờ cũng chỉ là những quân cờ cho ta chơi đùa”

Lời dứt đám quân sĩ Hàn quốc xao động, một số thế lực cử người quan sát ở các tòa lâu các lân cận cũng nghe được lời nói Thiên Trạch, ai ai cũng bất ngờ lẫn hoài nghi khi nghe được chuyện cũ của Hàn vương.

“ Chuyện này là thật ư?”

“ Hàn vương lại làm những việc này?”

“ Lời của tên man di mà ngươi cũng tin ư?”

“ Năm xưa Bách Việt nội loạn, Hàn cùng Bắc Ly và Sở cử binh trợ giúp nhưng nhiều năm nay có nước nào chịu trả lại thổ địa đã lấy của Bách Việt”

“ Hàn vương lại làm ra chuyện đó ư? ta cứ nghĩ hắn là cái hồ đồ chứ”

Lúc này Thiên Trạch đã ngừng nói, một tay nhẹ đưa ra, lọ Đằng Xà được hắn từ không gian giới chỉ đem ra.

“ Cổ mẫu” Hàn Phi, Bạch Diệc Phi cùng Lưu Sa đám người nhìn được mà thốt lên.

Thiên Trạch từ tốn nói : “ thật ra ngươi gieo lên người ta cổ độc đã bị ta giải được, ngươi nghĩ ta cần cái thứ vớ vẩn này ư? bây giờ ngươi còn cho rằng ta còn gây chú ý cho đồng đội, còn cần cái con tin này, thật đúng là ngu xuẩn mà”

Lời dứt, cực kỳ tàn nhẫn một màng hiện ra, Hàn Cảnh bị Thiên Trạch chặt đi tứ chi, hắn vốn hôn mê đi lại bị cơn đau này kéo tỉnh lại, sau đó thống khổ la hét được một tiếng lớn, rồi ngậm miệng.

Hắn không thể la hét thêm bởi đã bị Thiên Trạch đem cái đầu cắt gọt và ném mạnh đến chổ Hàn Phi.

Nhất thời vô số kẻ chăm chú nhìn khó mà rời mắt ra, cả bọn không nghĩ Thiên Trạch lại đem con tin của mình giết mà không giữ lại uy hiếp.

“ Sưu!”

Bạch Diệc Phi vốn kiêng kỵ thái tử mà không động thủ, bây giờ thái tử bị giết rồi hắn còn kiêng kỵ cái gì nữa, sét đánh một kiếm đâm đến người Thiên Trạch.

Thiên Trạch không chút né tránh chỉ nhẹ nhàng đưa tay vẩy một cái.

“ Đang!”

Đinh tai thanh âm, Huyết kiếm bất ngờ đâm vào tim Thiên Trạch nhưng không xuyên qua được. Bởi lúc này có một cái xích rồng đã cản lại, Huyết kiểm không thể nào xuyên qua được Cửu Long Tỏa, chỉ bắn lên hoa lửa.

Một kiếm không chỉ thành công mà Bạch Diệc Phi còn bị Cửu Long Tỏa bức lùi đi, Bạch Diệc Phi lại trở lại công kích, trong cái sát na đã xuất hiện ở phía sau Thiên Trạch một kiếm, chỉ là hắn một kiếm này lại giống trước đây.

Cửu Long Tỏa lại đem Bạch Diệc Phi cản cùng bức lùi.

Thiên Trạch nhìn thấy rồi nói : “ đêm qua ta chỉ chơi đùa với các ngươi, hôm nay cũng vậy, chỉ là các ngươi đừng để cho ta mất hứng phí công đến đây đó”

Nói đến đây Cửu Long Tỏa đột nhiên rung chấn kịch liệt, sau đó lại phân thành chín cái đầu rồng nhỏ hơn, một cái pháp trận hiện trước người Thiên Trạch và chín đầu rồng vờn quanh tỏa ra khí tràng cường đại, đáng nói là trên mỗi đầu rồng lại bộc lộ lực lượng khác nhau.

“ Các ngươi có thể chết dưới Cửu Long Tỏa của ta cũng là vinh hạnh” Thiên Trạch lời dứt liền thả ra Cửu Long Tỏa.

Liền ngay sau đó chín đầu rồng đại lượng nhân lên thành vô số cái, rồi điên cuồng công kích những kẻ phía trước.

“ Phốc! Phốc!”

“ Keng!Keng!”

“ Phanh! Phanh!”

“ Hộ thuẫn....”

“ Hí hí hí hí”

“ Ôi.... ôi má ơi....”

“ Đây.... đây....”

Xích rồng không đếm hết không ngừng tàn sát mọi thứ, phá hủy kiến trúc hay giết hại người ngựa, vô luận là hộ thuẫn kiên cố hay thân pháp khinh xảo đều bị Cửu Long Tỏa tàn sát.

Chỉ chưa đến mười giây, mấy ngàn quân Hàn đã bỏ mạng, kiến trúc đổ vở nhân gian thảm cảnh hiện ra.

Phồn hoa một tuyến đường đã bị san bằng, mang tính áp đảo quân đội Hàn quốc vây bắt chỉ còn lại những cổ thi thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK