Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vui đùa một lát Đế Thiên An lại mang bốn người đến nông trường một nơi, chừng hai mươi phút đi bộ bọn họ đã đến được một nơi trồng nhiều loại cây cho trái nặng trĩu.

Gần trăm gốc cao khoảng 5 10m, cành nhỏ hay có gai ngắn, cókhi không gai, không có lông, vỏ thân màu tro. Lá cây mọc cách hình trứng, phiến lá chia 3 – 5 thùy, mép có răng cưa, lá dài 6 – 10cm, rộng 5 – 8cm cuống 2 – 5cm, mặt trên nhẵn, mặt dưới có lông mịn dọc theo gân lá.

Quả hạch, hình cầu, đường kính độ 1,8cm, khi chín có những đốm đỏ. Ngoài ra còn những cây cho quả màu vàng chanh.

“ Nhiều quá đi! Thật nhiều táo” Mộng Dao con mắt tròn xoe nhìn đậu đầy cành trái chín.

Có thể ăn được trái cây Mộng Dao nhận biết không ít, có từ bốn người bên cạnh nói cho hoặc từ cung nữ trong cung cho nàng biết. Mà táo là thứ trái cây nàng rất thích ăn, mà trước mắt thấy được những trái cây đỏ kia để cho Mộng Dao lầm tưởng.

“ Thập ca! Mộng Dao muốn hái táo” Mộng Dao lại vòi vĩnh yêu cầu của mình.

Đế Thiên An tất nhiên không từ chối chút sở cầu bé nhỏ này, trực tiếp đem nàng ôm lấy, dẫm chân nhẹ một cái đem Mộng Dao đạp không mà lên. Có nội thiên địa diệu dụng hắn dể dàng phi hành tại không trung, mang theo Mộng Dao cũng không quá phiền phức.

“ Thiên An, chàng đừng nói để thiếp vui vẻ là mấy trái táo mèo này chứ” Diễm Linh Cơ nghi hoặc hỏi, bàn chân dẫm nhẹ khinh người mà lên hái lấy một trái chín, nghi hoặc hỏi nam nhân mình.

“ Táo mèo! Cũng đã lâu rồi muội chưa ăn lại nó” Hồ Mỹ Nhân đã hái một quả chín nhìn ngắm một chút rồi đem lên miệng cắn nhẹ, lập tức vị chua cùng chút ngọt truyền lên khoan miệng,: “ thật chua cùng chát!”

“ Chua! chát??” Mộng Daonghi hoặc dò hỏi, sau đó đem trên tay mới hái được một trái cho vào miệng cắn một phần, sau đó ghét bỏ ném nó đi : “ Khó ăn quá! Ca! Sao táo lại không giống với muội ăn hôm qua”

“ Trái này rất giống táo, nhưng nhỏ hơn, cho nên ca gọi nó là táo mèo!” Đế Thiên An chậm giải thích.

“ Táo mèo!” Mộng Dao không rõ niệm lại.

Táo mèo đối với người dân đô thành Bách Viêt mà nói cũng không hiếm lạ, bởi những trái này thường xuất hiện ở ven rừng, hoặc mọc hoang ở các đồi núi.

Bất quá cho dù hàng năm trái cây chín mọng cũng rất ít người chịu hái, thứ này không thể ăn no bụng, rất chua, càng ăn càng đói, ăn nhiều còn ê răng. Chỉ có đám nhóc tham ăn, hoặc đói người mới hái mấy trái chín ăn đỡ thèm.

Nhưng khi Đế Thiên An phát hiện ra thì khác, nó trở thành một trong những thứ giúp người dân kiếm ra tiền. Chỉ cần thu hoạch quả chín, cắt ngang quả, bỏ phần chỏm, có vết đài sót lại, phơi hoặc sấy khô là được.

Nó được dung làm thuốc, có tác dụng giúp tiêu hóa, hành ứ, trừ đờm. Chữa các chứng bệnh: bụng đầy chướng, đau, ăn không tiêu, bụng kết hòn kết cục, đàm ẩm, phụ nữ sản hậu ứ huyết đau bụng.

Đế Thiên An biết đến nó là vì trước khi chuyển sinh đến đã từng ăn qua, đối với táo mèo công dụng biết được một ít. Sau đó đem thứ ven dại trái cây, thứ chỉ cho chim ăn thời này khai quật nó thành một loại

“ Một trong ba mươi loại thức ăn của chàng tìm ra! Hiện giờ đô thành trong không ít bách tính giàu có nhờ trồng nó” Hồ Minh Châu chậm rãi chen vào.

Hồ Mỹ Nhân nhẹ gật đầu : “ nhưng mà thứ này ăn không ngon chút nào”

Không có trả lời cũng giải thích, Đế Thiên An trực tiếp thi triển ra Chakra ảo hóa thành những cái bàn tay, đem những trái chín không ngừng hái xuống, đợi cho đến hơn trăm khỏa liền dừng lại.

“ Ca! Thật lợi hại! Mộng Dao cũng muốn học” Mộng Dao nhìn hai đôi bàn tay màu xanh to lớn đang bụm lấy trăm khỏa trái cây, con mắt lấp lánh nhìn.

“ Được thôi” Đế Thiên An ôn hòa đồng ý, rồi đem em gái cũng những quả táo mèo đã hái xuống chậm rãi tiếp đất.

Tiếp đến Đế Thiên An lại thông qua đôi bàn tay Chakra biến hóa của mình, cẩn thận đem từng quả táo mèo bóc sạch vỏ ra.

Chuyện kế, hắn khống chế hỏa chakra đem một lượng vừa phải táo mèo đốt, đem một lượng nước trong trái bay hơi. Mặt ngoài cũng bị xệp xuống một ít và có phần khô héo, quan sát một hồi thấy đủ liền dừng.

“ Đây là bất ngờ ư?” Diễm Linh Cơ nhìn trống rỗng không gian xuất hiện từng cái que gỗ, sau đó đầu vót thẳng đâmxiên táo mèo đã gọt, xâu thành một chuổi năm xâu, dò hỏi.

“ Nếu chỉ có vậy thì đúng làm thiếp thất vọng đấy” Hồ Mỹ Nhân tiếp lời vào.

Đế Thiên An cười nhẹ không đáp, lại từ trong không gian của mình lấy ra một cái thùng gỗ, bên trong đựng một cái chất lỏng màu nâu sền sệt, dịch lỏng tỏa ra thơm nồng hương vị lan tỏa trong không gian.

“ Ực!!” Mộng Dao lại nuốt nước bọt, hiển nhiên bị mùi thơm nồng từ thùng gỗ lan tỏa ra kích thích.

“ Là đường đen ư!” Tam nữ nhẹ nói, bọn họ đã ăn qua đường đen hiển nhiên nhìn thấy cái thùng kia màu sắc cùng hương vị liền đoán ra, nhưng khác chăng không ở thể rắn như các nàng ăn vừa rồi.

“ Chờ một chút!” Đế Thiên An đem năm xâu táo nhúng vào bên trong mật đường còn nóng, đợi nước đường phủ kín hết mặt táo rồi lấy lên, sau đó đem bốn xâu đưa cho bốn đứa phía sau cười nói : “ xong rồi, ăn thử một chút băng đường hồ lô!”

Bốn nữ thấy xâu táo phiêu bồng đến trước đem tay bắt lấy, sau đó há miệng cắn lấy.

Chua chua ngọt ngọt, thanh thúy ngon miệng, quả thật chính là thiên đại hấp dẫn. Hoàn toàn khác biệc so với thưởng thức táo mèo vừa rồi ăn lấy. Ăn một miếng lại nhìn không được cắn miếng thứ hai.

“ Ô ô! Thập ca! Mộng Dao không ăn được nữa” Cái bụng đã no căn, Mộng Dao chỉ có thể ăn được hai viên táo mèo phết nước đườngg, nhìn mỹ thực ngay trước mắt không thể ăn khiến nàng thương tâm nứt nở lên.

“ Ha ha” Đế Thiên An cười lên một tràng, rồi cười nói : “ đã no rồi thì nên dừng lại, đến tối ca sẽ cho muội ăn”

“ Không được! Mộng Dao dem thức ăn tiêu hóa” Mộng Dao đã bị băng đường hồ lô hấp dẫn, trên tay là mỹ vị thức ăn làm sao mà chờ được đến tối chứ, lập tức nâng lên chân nhỏ di chuyển trên đường.

Mỗi lần dùng bữa no bụng, Thập ca đều chỉ nàng đi dạo liền đem cái bụng no căng từ từ thu phục xuống. Để ăn được băng đường hồ lô nàng quyết tâm đem cái bụng mình thu phục cho được.

“ Đúng là háo ăn mà” Đế Thiên An nhẹ lắc đầu, cũng không có cản lại, để mặc cho em gái đi bộ tiêu thực.

“Thật dễ ăn! So với trước càng ngon!” Nhẹ nhàng cắn một cái, trong miệng thoáng chốc tràn ngập vị chua chua ngọt ngọt, đôi mắt đẹp của Diễm Linh Cơ sáng lên, đối với loại món ăn mới này quả thật để nàng yêu thích.

“ Không biết có phải đây là mùi vị băng đường hồ lô mà ta hay thấy không?” Cầm phần mình xâu táo, Đế Thiên An đem lên miệng ăn lấy, chua chua ngọt ngọt mùi vị truyền lên đại não, cảm nhận một lúc thầm nói.

Băng đường hồ lô một loại món ăn mà Đế Thiên An thấy và xem qua không biết bao nhiều lần trên phim ảnh, tiểu thuyết. Sở hữu rất nhiều ưu thế, nhưng cho đến ngày hôm nay Đế Thiên An mới đem món ăn mà hắn từng thấy qua này đi ra.

Không phải hắn không muốn làm, mà là chỉ mới nhớ đến gần đây thôi. Cộng thêm nguyên liệu chủ yếu chính là đường ngọt. Cho nên hắn chỉ trước cho trồng táo mèo, và chờ đến khi ép mía lấy mật làm đường mới đem món ăn này chế ra.

“ Không nghĩ đến đem sấy một ít lại phết đường đen lên mùi vị nó lại thay đổi, món ăn này một khi hiện thân nhất đính sẽ được chào đón” Hồ Minh Châu đem xâu táo đặt xuống, nhẹ ngàng nói

“ Làm sao mà có thể chống cự được chứ! Đường đen vốn đã mê người, lại thêm táo mèo chút chua chua ngọt ngọt!” Hồ Mỹ Nhân bồi tiếp tỷ tỷ mình, lại đem một khỏa cắn ăn lấy, đối với băng đường hồ lô tràn đầy yêu thích.

“Nghĩ không ra, chỉ dùng làm thuốc lại có thể làm ăn ngon như vậy.” Diễm Linh Cơ vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm bờ môi, động tác cực kỳ hấp dẫn.

Thời gian lại tiếp tục chậm rãi trôi đi thêm ba tháng, không khí nóng nực hanh khô của những ngày hè oi bức đã không còn, mà thay vào đó là những cơn gió mát mẻ thỉnh thoảng lại có những cơn mưa rào đầu mùa, báo hiệu cho thời điểm mùa mưa sắp đến.

Trong ba tháng này lảnh thổ nước Việt lại bành trướng lên, khi sứ thần đi sứ sang Sở trở về đem lại mục đích mà Đế Thiên An mong muốn.

Bốn quận rộng lớn về tay Bách Việt, toàn bộ con sông Dương Tử rộng lớn chỉ chờ thời gian là có thể kiểm soát, thương thuyền Bách Việt ngược xuôi trên sông tỏa đi khắp nơi.

Không chỉ thu về đất đai mà con người tài nguyên cũng đạt được, tất nhiên cũng đi kèm với rất nhiều bất lợi. Khi tầng lớp quý tộc nho sỉ ở địa phương cũ chống đối với các chính sách, hay là gián điệp trà trộn vào bên trong ở những vùng đất này.

Lợi ích luôn song hành với rủi ro, nhưng Đế Thiên An cũng không vội chỉ cần vùng đất này trên danh nghĩa thuộc về Bách Việt, trước vũ lực sát thương lớn của đại pháo, hắn từng bước cắn nuốt khống chế là được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK