Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nơi khác.

“ Xuy xuy xuy”

Trong không trung mười tám mủi ám khí lao đi rất nhanh, vẻ lên trong không trung từng đạo đường cong, sau đó đem những mảnh lá cây phiêu bồng xỏ xuyên qua, rồi cắm vào một gốc cây lớn.

Mười tám mũi Chu Nhan nhỏ màu lam xếp hàng chỉnh tề cắm trên thân cây, chia làm ba hàng, mỗi hàng sáu mũi, tạo thành hình một chữ Tam.Độ nông sâu của mũi Chu Nhan cắm vào thân cây cũng giống nhau như đúc.

“ Làm được, làm được rồi” Mạnh Yên Nhiên reo lên vui sướng, thân ảnh đứng trước gốc cây nhìn 18 mũi Chu Nhan nhỏ bé hơn rất nhiều Phá Hồn Đao của nàng.

Cách xa quan sát Xà bà cảm thán, nàng vừa rồi thấy chính là cháu gái mình quay lưng phóng ra mười tám mũi tinh xảo vũ khí cở nhỏ kia, nói : “ Thật thần kỳ”

“ Bằng vào thính lực để phát hiện vị trí của mục tiêu. Dưới tình huống gặp phải ánh sáng bất hảo, hoặc là góc độ không thích hợp, con mắt nhiều khi không thể xác định chính xác vị trí của mục tiêu, thậm chí khi gặp phải huyễn cảnh ảo trận, đôi mắt bị che đi.” Đế Thiên An chậm rãi nói : “ Nghe âm biện vị, nàng học rất nhanh, nhưng thủ pháp vẫn còn kém, đợi nàng luyện thuần thục, ta dạy cho nàng một tuyệt kỹ khác”

Mạnh Yên Nhiên nhổ ra 18 thanh Chu Nhan vui sướng chạy nhanh đến nam tử phía trước, thần sắc hưng phấn, nhãn châu khẻ đảo nói : “ tuyệt kỹ gì, ngươi có thể cho ta xem trước một chút hay không?”

“ Cũng được” Đế Thiên An cười cười, đi đến trước một bước, thân ảnh hơi khom xuống, sau đó phất tay mạnh một cái.

Từ trong cơ thể vô số ám khí bắn ra, hàng ngàn thanh lít nhít như mưa, giọt nước không lọt mang theo khí thế kinh hồng bắn đi trên không trung, nhanh như thiểm điện, xuyên thủng qua gốc cây to lớn phía trước, để lại từng đạo lổ thủng bên trên.

Mạnh Yên Nhiên sửng sờ, Tiểu Vũ Chu Trúc Thanh sững sờ, Xà bà mắt mở lớn chăm chú nhìn về thân cây phía trước, cả 3 người đều bị một đòn vừa rồi mà không dời mắt được, hàng ngàn ám khí bay ra, khí thôn thiên hạ làm cho bọn họ chấn trụ lấy.

“ Đây gọi là Vạn Diệp Phi Hoa, chỉ là cảnh giới thấp lấy khí mà ngự, cảnh giới cao hơn lấy ý ngự vật” Đế Thiên An cười nói, theo lời hắn hàng ngàn thanh ám khí được nhổ ra sau đó vẻ lên bầu trời để lại quang mang, đem vô số chiếc lá rơi trên cây cắt làm nhiều mảnh vụn, sau đó bay về trước người hắn rồi rơi xuống.

“ Dạy cho ta” Mạnh Yên Nhiên từ ngây ngốc tỉnh dậy, không nhịn được hô lên.

Đế Thiên An nhích môi lên độ cong nhỏ : “ trên đời không có bữa cơm miễn phí nào cả, nàng muốn học phải trả thù lao, mỗi một tuyệt kỹ hôn ta một cái thế nào?”

Mạnh Yên Nhiên mặt đỏ lên, sau đó liền nhón chân hôn lên má hắn : “ta trả”

“ Ha ha” Đế Thiên An cười lên bàn tay co lại, từ trong không gian của mình trôi ra gần vạn mũi ám khí khác nhau, đủ loại kích cở lẫn đồ hình, cùng những khỏa cầu thủy tinh lơ lửng, nói : “ ám khí chi đạo rất nhiều, không chỉ giết địch còn khốn địch, kết hợp với trận pháp càng thêm cường đại, nếu nàng học xong cũng có thể vượt cấp giết người, cho dù bằng thực lực của nàng bây giờ cũng có thể giết Hồn Đế, Hồn Đấu La là bình thường, vậy Yên Nhiên muốn đóng một lần hay là trả từng lần đây”

Mạnh Yên Nhiên xấu hổ, nhưng lòng tràn đầy rung động nhìn đủ loại ám khí trôi nổi trước mặt mình, đem tay chạm lấy một cái hoa sen mà nàng thấy cách đây không lâu đem Triệu Vô Cực đả thương ra, ngượng ngùng nói : “ nhiều như vậy ta làm sao có thể học hết chứ, ta có thể chọn lọc không”

“ Có thể, nhưng mỗi một tuyệt kỹ có giá không giống nhau, càng là cao cấp nụ hôn số lượng lại gia tăng à” Đế Thiên An chạm lấy một tấm thiếp vàng, ngay lập tức nó lướt đi trên không trung, bùng phát ra quang mang, rồi tấm thiếp lại tách ra thành từng mãnh nhỏ, lao đến cây cổ thụ phía trước.

“ Ầm” “ Ầm”

Đinh tai tiếng nổ vang lên, cả thân cây to lớn đến 5 người ôm dưới sự phát nộ của tấm thiếp mà gãy đổ, thân cây đổ rạp xuống hướng đám người.

“ Đi”

Theo Đế Thiên An quát một tiếng nhỏ, lít nha lít nhít ám khí bắn mạnh mà đi, đem cây cổ thụ cao đến gần 50 mét cắt thành từng khúc nhỏ, cành cây hay lá đều bị dày đặc ám khí cho cắt thành mảnh nhỏ.

“ Thật lợi hại” Mạnh Yên Nhiên thì thào.

Chu Trúc Thanh nhìn phía trước, nhỏ giọng : “ ám khí còn có thể như vậy”

“ Ám khí của tam ca so với y đều không bằng, tam ca học được khi đó...” Tiểu Vũ đôi mắt lóe lên quang mang nhìn về nam tử phía trước.

Đế Thiên An quay sang nhìn Chu Trúc Thanh nói : “ nàng võ hồn là U Minh Linh Miêu, thân pháp nhanh nhạy linh hoạt, ta có mấy bộ kiếm pháp, quyền pháp, cước pháp rất thích hợp với nàng, nhất kích tất sát, Trúc Thanh có muốn học hay không?”

Chu Trúc Thanh phương tâm ám ngứa, nàng làm sao mà không muốn, nhưng mà học phí bằng nụ hôn, cũng làm cho nàng xấu hổ, nói : “ nếu ta không học”

Đế Thiên An lắc mình đến nàng, liền hôn xuống má : “ vậy thì ta dạy cho nàng là được”

“ Đồ háo sắc, lưu manh” Tiểu Vũ trong đầu mắng lấy, ánh mắt sáng lên nhìn còn lại một thanh khá dài kỳ lạ vũ khí, ánh mắt nhìn lấy, nói : “ uy... thứ này là gì vậy”

“ Chí tôn ám khí, trong vòng hai mươi dặm mục tiêu không thể chạy thoát ” Đế Thiên An cười cười nói.

“Chí tôn ám khí” Mạnh Yên Nhiên thốt lên, đôi mắt liền quay nhìn trừng trừng vào thanh ám khí có chiều dài lớn nhất, ban đầu nàng còn tưởng nó là một thanh kỳ quái côn.

“ Hai mươi dặm không thể chạy thoát, rốt cuộc là ám khí gì” Xà bà Triệu Thiên Hương hít một ngụm khí lạnh nghe lấy.

Chu Trúc Thanh ngượng ngùng, vội thoát ra khỏi người hắn, dời đi chú ý : “ thanh ám khí này có thể trong vòng 20 dặm giết người ư”

“ Thông qua thấu kính tầm mắt có thể nhìn xa, sau đó chỉ cần bóp cái cò nhỏ kia là được, viên đạn xẻ được bắn ra”

Bên tai nghe được Tiểu Vũ lập tức đem mắt nhìn vào ống ngắm phía trước, quả nhiên nàng thấy được khung cảnh phía xa, rất xa, hơn nữa cảnh vật không có mơ hồ, khóe môi nhích lên độ cong nhỏ, lập tức đem khẩu súng quay sang chỉ về phía Đế Thiên An bóp cò.

Nhanh như chớp viên đạn tím vàng lao đến người hắn, sau đó va chạm đến thân thể phía trên, rồi…

“ Ầm”

Đại địa rung chuyển dử dội, vách núi sụp đổ, một cột khói đen hình nấm hiện lên không trung, kèm theo đó là một cơn cuồng phong bạo phát, bụi mù vẫn thạch tán loạn.

“ Ta...ta...ta.” Tiểu Vũ gương mặt trắng bệch, trên tay đả vứt đi thanh vũ khí, ánh mắt tràn đầy sợ hãi lẫn kinh hoảng nhìn vùng không gian sụp đổ dấy lên bụi mù xung quanh.

“ Ực” Xà bà sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, từ dưới đất bò dậy, nhìn khung cảnh sụp đổ xung quanh, cả người bao bọc bên trong một cái lồng năng lượng, đem đá tảng trên trời hất văng ra ngoài.

Không chỉ Xà bà đến ngay cả Tiểu Vũ cũng không cách nào ngờ được uy lực của thanh ám khí này lại mạnh mẽ đáng sợ như vậy.

“ Ngươi... ngươi…đừng chết” Chu Trúc Thanh nhìn nam tử trên đầu mình cản lại hết thảy đá rơi, thân ảnh không ngừng chùng xuống, lo lắng nói.

Giờ phút này trong lòng nàng không có chán ghét y như trước, bởi nếu không có hắn mạng của nàng đả mất rồi, ngay vừa rồi viên đạn mà Tiểu Vũ bắn đến uy lực cực kỳ khủng bố đủ để giết chết nàng.

Nhưng nàng vẫn sống, và cả những người ở đây, đều là người đàn ông trên đầu kia, giúp bọn họ nhặt về một mạng. Mà giờ này thần sắc y cũng không còn như trước, gương mặt cũng trở nên trắng bệch, mái tóc rực rở đả nhanh chóng xám bạc đi.

“ Ta... ta... ta...ta không có cố ý... ta... ta chỉ muốn...hức hức... hỗn đản... ngươi đừng có chuyện gì” Tiểu Vũ nhìn trên đỉnh đầu thân ảnh Đế Thiên An, giờ phút này nàng lại như hài tử làm sai một dạng.

“ Toái” Đế Thiên An khóe môi nhích lên nhỏ độ cong, song quyền song cước lao ra đem từng tảng đá to lớn đập vở, đánh văng ra khỏi từng tảng đá rơi xuống.

Quyền cước ra đá tảng toái bể thành mãnh nhỏ, truyền đến không ngừng tiếng vang.

Bên dưới Mạnh Yên Nhiên si ngốc nhìn về thân ảnh nam tử phía trên, như chiến thần uy lẫm, để lại cho nàng bóng hình không cách nào xóa nhòa được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK