Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chồng chất từ trong túi trữ vật từng vật bay ra ngoài, hoàng kim tài bảo, bàn cờ, đồ chơi, bảo kiếm, xe ngựa, đồ ăn...

So với đồ của Như Sương mà nói gấp hai mươi lần.

Như Sương lý chua, tức giận nói : “ làm sao lại nhiều như vậy! không công bằng”

“ Hì hì hì” Thiên Minh nghe được tâm trạng vui vẻ : “ Đây là ta tích trữ đấy. Mỗi năm mới các mẫu phi mỗi người một ít. Cha rất hay tổ chức các trò chơi cho chúng ta, chỉ cần tham dự đều có phần thưởng cả. Còn mỗi năm sinh thần, lễ hội. Nhất là đào bảo, cha hay đặt các món đồ quý khắp nơi cho chúng ta truy tìm”

Như Sương nghe Thiên Minh đếm tay kể ra mà đỏ mắt lên, tiến lên một bước.

“ Ngươi làm gì! ta cảnh cáo ngươi, nếu vi phạm lời thề phải bồi gấp 100 lần” Thiên Minh lập tức cảnh giác nói.

“ Ta thèm lấy của ngươi ư? Nhưng ngươi không biết hiếu kính chị ngươi ư?” Như Sương ánh mắt nguy hiểm nói.

“ Ngươi...ngươi... ngươi” Thiên Minh nghẹn họng, sau đó thúc dục túi trữ vật đem từng món hấp vào bên trong, tức nói : “ đây đều là ta dùng bản lĩnh lấy được, ngươi không thể lấy đồ của ta được, ta còn chưa đòi ngươi quà cho ta đấy.”

Như Sương nhìn Thiên Minh lo bảo vệ tài sản của mình, cười lên một tràng : “ được rồi, không đùa, tưởng ta hiếm lạ với đồ của ngươi lắm ư? Quỷ ham tài”

Thiên Minh bỉu môi : “ hừ! đây là dấu ấn chiến thắng cùng tài sản của ta. Ngươi không bỏ sức thì làm sao biết quý giá chứ”

“Ồ” Như Sương kinh ngạc, không nghĩ Thiên Minh lại nói ra được câu đạo lý.

Thiên Minh như ong mật cần cù đem toàn bộ tài bảo mình dời đi.

Như Sương cũng đem đi tải sản của mình, hỏi : “ đúng rồi, lúc này ta có nghe Vạn Tượng Giới Thần Lực, đó là gì?”

Thiên Minh nói : “ Thần lực là loại lực lượng bắt nguồn từ cha, Long Tử kế thừa sẽ có, cả thảy tám loại”

“ Tám loại ư?” Như Sương hiếu kỳ hỏi.

Thiên Minh nói : “ Vô Sắc Giới Thần Lực mạnh nhất, đè ép hết thảy lực lượng. Không Thức Giới Thần Lực khai phá trí tuệ nhìn thấu tương lai, đọc hiểu ký ức kẻ khác.Vạn Tượng Giới Thần Lực muôn hình vạn trạng liên quan đến các loại yếu tố tự nhiên. Địa Tạng Giới Thần Lực liên quan đến thanh trọc hai khí. Trường Sinh Giới Thần Lực chữa thương hồi phục. Nguyên Sử Giới Thần Lực liên quan đến sinh mệnh. Kim Cương Giới Thần Lực cường hóa thân thể như kim thiết”

Như Sương nghe mê mẩn : “ thần kỳ quá, cha đều sở hữu ư?”

“Cha không nói” Thiên Minh đếm ngón tay nói ra mình biết.

Như Sương nói : “ Vạn Tượng Giới Thần Lực của ta là lôi điện, trong những người ở trong cung có ai không?”

Thiên Minh lắc đầu, nói : “ ta rời đi khi đó các Long Tử còn chưa Thiên Khải”

“ Vậy à!” Như Sương hỏi : “ Vạn Tượng Giới Thần Lực ngươi biết được bao nhiêu?”

Thiên Minh nói : “ cha chỉ nói loại thần lực này ảnh hưởng đến thiên tượng, đêm qua ngươi Thiên Khải thần lực ảnh hưởng thiên tượng, khiến mây đen kéo đến làm mưa”

“ Thiên Khải chính là ta thức tỉnh thần lực ư?” Như Sương thầm nghĩ : “ trong đám công tử công chúa Đại Việt, kẻ nào lợi hại nhất”

Thiên Minh nói : “ với giao tình của chúng ta, ta đã nói cho ngươi rất nhiều thông tin có giá trị rồi. Muốn biết thêm ngươi phải cho ta thấy được thành ý”

Như Sương trực tiếp cho Thiên Minh một quyền : “ nói”

“ Ai u” Thiên Minh kêu đau một cái, nói : “ là chị Thiên Ngôn”

Như Sương niệm lại : “ Thiên Ngôn!”

“ Thiên Ngôn là con gái của Khinh Sương Đế Phi, từ cầu lông, đá bóng, cờ tướng, đào bảo... chị ấy lúc nào cũng là dẫn đầu cả. Hơn nữa rất giỏi bẫy gạt chúng ta, thường hay cướp tay trên chiến lợi phẩm, gây họa thì để chúng ta chịu tội thay, đến nay chưa ai bắt được chị ấy.” Thiên Minh nói ra trong đầu mình lợi hại nhất anh chị em.

Như Sương nghe bất ngờ, nói : “ ta có hỏi ngươi chơi đùa đâu?”

“ Long tử từ khi sinh ra đến 7 tuổi thì đến Long Động, mỗi ngày cùng các Long tử khác chung đụng. Mỗi ngày một Đế Phi hay phụ hoàng sẽ dạy chúng ta các trò chơi hay nhận biết cây lá, tên các loài vật. Mãi đến 12 tuổi mới rời khỏi Long Động, trừ ta không phải là Long tử ra được cha dạy võ công còn lại những người khác đều không dạy gì cả” Thiên Minh có chút hoài niệm về khoảng thời gian tại Đế Cung.

Như Sương hỏi : “ ngươi biết việc này khi nào?”

“ Năm gần 10 tuổi! khi Đế thành kinh biến! Ta còn nhớ ngày đó rất náo động, chúng ta ở trên Long Động đang chơi đùa như thường ngày thì nghe một tiếng nổ lớn. Là cơ quan Thanh Long của Mặc gia đến, ngươi biết không, nó vào thành hủy đi rất nhiều kiến trúc, đó là ngày Đế thành xinh đẹp bị phá hủy. Khi cha bình ổn mọi việc, ông ấy cũng nói cho ta biết rõ mọi chuyện. Sau đó đem ta ra ngoài lánh nạn” Thiên Minh ngữ khí sa sút nói.

Như Sương an ủi nói : “ tuy đuổi ngươi đi nhưng ông ấy rất để ý ngươi”

“ Ân” Thiên Minh gật đầu, nói : “ kỳ thực ta cũng chẳng muốn tranh cái gì công tử, đạo nghĩa gì đâu? Ta chỉ muốn như trước cùng các anh chị vui vẻ chơi đùa thôi, mỗi ngày đá bóng, trốn học, đốt khoai nướng. Hay đến Thiên Thượng Nhân Gian, nhưng mà... nhưng mà... ta không thể về được nữa rồi”

Mấy lời cuối Thiên Minh nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên.

“ Sau lại không về được chứ! ta dẫn ngươi về” Như Sương cảm nhiễm nói.

Thiên Minh lắc đầu nói : “ Long sinh Long, Phượng sinh Phượng, ta không phải Long tử, không qua Thiên Khải, hơn nữa Đế thành có nhiều gián điệp lắm. Cha để ta ra ngoài là trừ họa. Nhưng mà Cái đại thúc đem ta tìm ra đã làm nhiễu loạn kế hoạch của ông ấy, hiện giờ ta bị truy nã đi cùng với Mặc gia, sau này sẽ bị công kích rất lớn”

Như Sương nói : “ ông ta là Việt Đế, còn chuyện gì ông ta không xử lý được”

“Đại Việt khác với các nước khác, các ban ngành tách biệc. Hơn nữa cha sắp thoái vị rồi, Đế vị sắp đến sẽ rất nhiều người tranh giành. Ta cũng sẽ trở thành điểm cho kẻ khác lợi dụng” Thiên Minh nói.

Như Sương nói : “ thoái vị, cha làm sao phải thoái vị”

“ Cả Đại Việt cha chỉ chú ý đến ĐếThành, cả ĐếThành cha chỉ chú ý Đế Cung. Đế vị với cha mà nói chẳng là gì cả, ông ấy thích chơi đùa tiêu dao thôi. Mỗi một Đế vương Đại Việt có niên hạn 20 năm, Nữ Hoàng đầu tiên của Đế quốc cũng khiến rất nhiều Đế phi hay Vương phi hứng thú. Còn cả các Vương gia khác họ nữa. Chính trị không đơn giản đâu” Thiên Minh như một ông cụ non nói.

Như Sương tròn mắt : “ ngươi làm sao lại biết nhiều thế, khác hoàn toàn với trước kia”

“Đây đều là cha nói, trước khi đưa ta ra ngoài Đế thành, ta cùng cha hàn huyên một đêm đây” Thiên Minh đáp.

Như Sương hâm mộ : “ ngươi đúng là may mắn hơn ta, ta nhiều năm mới biết ông ta, còn chưa gặp được một ngày đã chạy đi rồi, ông ta đúng là đồ vô trách nhiệm”

“ Cha đi! hẳn là Thiên Khải sắp đến của người khác rồi” Thiên Minh nói.

Như Sương sáng mắt lên : “ thật ư?”

Thiên Minh nói : “ Long Vũ, Long Điền ngày sinh gần với ngươi, tính thời gian chỉ còn mấy ngày nữa là đến rồi. Hơn nữa hôm qua cũng là sinh thần của Long Sí, cha rời đi ắt hẳn là trở về giúp Long Sí Thiên Khải rồi, bằng không cha lấy đồ ăn thì cần gì phải tốn thời gian như vậy chứ”

“ Hừ! nhắc đến ngày sinh ngươi còn chưa tặng ta lễ vật” Như Sương nghe xong nghĩ ngợi một lát lại nói.

Thiên Minh từ trong túi trữ vật lấy ra một quyển sách : “ đây là Đế Cung bản đồ mà ta vẻ xuống, ghi chép về các anh chị em lẫn Đế Phi cùng các quy tắc trò chơi trong Đế Cung, lẽ ra ta không tặng ngươi đâu, nhưng nghĩ đến sau này ngươi gặp bọn họ bị bọn họ trấn ép thì mất mặt ta lắm”

Như Sương cầm lấy quyển sách dày : “ cái gì mà trấn ép chứ, có ta trấn ép bọn họ”

“ Hừ” Thiên Minh xem thường : “ chúng ta phân cao thấp không phải ở vũ lực đâu?”

Như Sương hứng thú : “ vậy thì cái gì?”

“ Trò chơi!” Thiên Minh nói.

Như Sương ngạc nhiên hỏi : “ trò chơi ư?”

“ Thiên Thượng Nhân Gian có gần ngàn loại trò chơi. Có loại đơn đấu có loại tổ đội, đừng nghĩ chỉ chơi vui đâu. Có những trò liên quan đến chiến trận, mưu lược đó. Chặng hạn như đánh Cờ Tướng, loại cờ này ngươi biết chơi không?” Thiên Minh nói.

Như Sương đáp : “ sau lại không biết”

“ Trong Đế Cung có một bộ luật chơi Cờ Tướng cùng giải cờ riêng. Khắt khe khó tính hơn ngoài Đế thành nhiều. Phân hạng, chia các tầng, từ dưới khiêu chiến lên cao. Nếu bại sẽ quay lại mốc cũ, bắt đầu leo tháp lại. Mà kẻ bậc thấp gặp bậc cao sẽ bị hạn chế, mất lượt hay mất quân gì đó. Hoặc là rơi vào thế cờ tàn do người bố trí, các thế cờ. Hoặc là vận khí tốt đánh cờ mù. Hoặc là chơi kiểu đánh cờ nhóm, mỗi người đóng một quân trên bàn cờ rồi thay phiên nhau đi”

Như Sương nghe mà tràn đầy mới lạ, suy nghĩ thì cảm thấy đúng là khó chơi thật.

“ Trong từng đó thì cờ nhóm là khó đấu nhất. Chúng ta bốc thăm xáo trộn tổ nhóm với nhau ngẫu nhiên. Mỗi trận cược điểm, vừa phải đối phó với nhóm đối diện lại đề phòng đồng minh của mình đi sai nước cờ” Thiên Minh nói : “đó chỉ là mỗi môn cờ thôi đó, còn nhiều môn khác nữa, ngươi thấy trò chơi còn đơn giản không”

Như Sương lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK