Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói từ khi Đế Thiên An đi đến Mộ Vương Chi Vương thế giới, Thất Quốc Chiến Hùng lại không mấy bình yên.

Trong năm đầu, Yên quốc Yên vương Hỉ dùng người nước Triệu là Kịch Tân làm tướng, nghe theo lời Kịch Tân cho rằng đây là thời cơ tốt để đánh Triệu khi đại tướng Liêm Pha nước Triệu đã bị cách chức, bỏ nước Triệu sang nước Sở,

Triệu Điệu Tương vương cử tướng Triệu là Bàng Noãn mang quân ra chống Yên. Quân Triệu đánh bại Yên, giết 2 vạn người, bắt sống và giết chết tướng Kịch Tân.

Sau một năm do sự khởi xướng của Bàng Noãn, 5 nước Triệu, Sở, Ngụy, Hàn, Yên hợp tung chống Tần, đánh Hàm Cốc quan, quân Tần xuất kích đánh bại liên quân. Liên quân bèn chuyển sang đánh nước Tề, chiếm được Nhiêu An.

Còn lý do đánh Tề chính là nước này theo đuổi chính sách liên hoành với Tần, lần trước Tín Lăng quân hợp tung các nước đánh Tần nước Tề không hợp quân cùng, không cứu các nước khác.

Đồng thời trong năm nước Sở dời đô từ Trần thành về phía nam ở Thọ Xuân, Sở Khảo Liệt vương đặt tên đô thành là Dĩnh.

Tần quốc công thành đoạt đất mạnh mẽ nhưng nội bộ lại xuất hiện tranh đấu, khi trong triều nhiều người dị nghị về thân thế của vua Tần, cho rằng vua là con của thừa tướng Lã Bất Vi chứ không phải con của Tần Trang Tương vương Tử Sở.

Vì thế tướng Phàn Ô Kỳ nhân cầm quân đi đánh Triệu, đã dựng một người con khác của Trang Tương vương là Trường An quân Thành Kiều làm Tần vương, để lật đổ Tần vương Chính đòi lại ngôi vị chính thống.

Hai năm sau thừa tướng Lã Bất Vi bèn cử cha con Vương Tiễn, Vương Bí cùng Hoàn Xỉ mang quân ra đón đánh.

Phàn Ô Kỳ chỉ là viên tướng dũng mãnh mà kém mưu mẹo. Vì vậy Vương Tiễn chỉ sau 2 trận đã đánh bại được Ô Kỳ.

Ô Kỳ thua trận bỏ chạy sang nước Yên nương nhờ thái tử Đan, còn Thành Kiều bị chết trong cuộc bình loạn.

Về phần Bách Việt vẫn an ổn phát triển bình yên qua từng ngày, nhờ có phân thân để lại chấp chính cùng hậu cung nữ nhân trợ giúp, dưới chính sách lợi dân ích nước mà quốc lực mỗi ngày cường thịnh.

Của cải các nước không ngừng trôi về Bách Việt thông qua các thương đoàn, hay Thanh Y Lâu. Thế lực của Bách Việt luồn lách vào trung nguyên ngày một nhiều hơn, và ngày một tinh vi hơn.

Cắm rể sâu nhất chính là Tần quốc, khi mà tình nhân của Đế Thiên An chính là thái hậu Tần vương Chính sinh mẫu Triệu Cơ.

Ung thành cố đô của nước Tần, các đời liệt tổ liệt tông Doanh thị đều chôn cất, thậm chí Doanh Chính muốn thừa kế vương vị phải làm lể đội mũ ở nơi này, tòa thành này trong bóng tối thế lực của Đế Thiên An đã cắm dùi vững chắc.

Về phần Bách Việt vương Đế Thiên An nói riêng, y như như mặt trời ban trưa vang danh khắp bảy quốc. Có điều trừ người ba hồng nhan thân cận nhất bên cạnh hắn biết rõ Đế Thiên An đã đi đến một nơi xa, không một ai trên thế gian biết Việt vương không có tại Thiên Hạ Vô Song thành.

Mãi cho đến một ngày....

“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!”

Đinh tai tiếng vang như sấm rền không dứt vang lên, giữa rừng rậm với các cây đại thụ cao chọc trời, không ít vật thể lớn nhỏ từ tên bầu trời rơi xuống, đem cây lớn bên dưới đụng gãy.

Tại phía trên là một cái quang cầu to lớn tỏa ra ba động năng lượng khổng lồ, không gian chung quang quang cầu tựa như run rẩy sụp đổ. Nhìn kỹ quang cầu tựa như một cái cửa lớn mọc ra giữa không trung.

“ Vù Vù vù!”

Từ bên trong đại môn, không ngừng lao ra các vật thể khác nhau, như mưa trút xuống bên dưới cánh rừng, có là hoàng kim bảo ngọc, có khi là lương thực thực phẩm, hoặc có vũ khí sắc bén, hay các khối cơ quan bánh răng…

“ Graooo!!”

Tại trong hỗn loạn đồ vật rơi xuống bên dưới, một cái đầu rắn to lớn rắn, toàn thân trên dưới màu xám rơi xuống bên dưới, miệng rắn to lớn há to mà gào rống một tiếng, hình thể to lớn dọa người nhìn qua trên dưới dài tầm trăm mét đổ lại.

“ Vù vù!”

Khởi nguồn của dị tượng, tại cự môn bên trong khi các vật thể dường như đã ngưng bớt, lại chui ra một cái cự thuyền, cự thuyền vừa ra liền như sung rụng rơi xuống bên dưới mặt đất, để lại tiếng rít gió.

Cũng may nơi này nằm ở hoang vu chi địa không một bóng người qua lại, bằng không một màn kinh thế hãi tục thế này hẳn khiến cho không ít kẻ sợ vỡ mật.

Thử nghĩ xem đang yên đang lành, giữa bầu trời nứt ra một cái cửa lớn, từ bên trong trút ra vô số vật thể thông qua đó mà hung hăn va chạm với đại địa.

Nhưng cái dị tượng giữa bầu trời này cũng không kéo dài bao lâu, đại môn to lớn kia giống như khi xuất hiện vậy, đột ngột đến rồi cũng như cơn gió thoáng đi. Trong chốc lát như bọt biển tiêu tán.

“ Sưu!!”

Tại trước khi đại môn triệt để tan biến, tại bên trong đại môn bắn ra một cái vệt trắng ngần như lưu tinh rơi rụng. Tưởng chừng như cái vật thể không nhỏ này sẽ đem một ít cây lớn đánh gãy, sau đó mới tiếp đất như những vật thể khác.

Nhưng không hề, nó lại đột ngột đình chỉ giữa không trung. Dừng lại trước khi va chạm với một cây cổ thụ lớn. Mà theo vật này trôi nổi ở không trung hình dáng của nó cũng rõ ràng hơn, nhìn qua là một cái ghế lớn.

Xa hoa mà lộng lẫy, đại khí mà trang nghiêm uy vũ là những gì mà người nhìn cảm nhận được đầu tiên.

Một đầu Long ảnh tử kim uốn lượn trên ghế lớn, từng chiếc vảy lẫn hay long trảo sống động như thật.

Một mặt chạm trổ sơn hà tứ hải, một mặt là tinh tú sao trời. Tại đó trên các viên trân châu bảo thạch khảm nạm nhiều không đếm xuể. Bất luận là mặt nào thì thân rồng như đang thỏa sức mà vẫy vùng.

“ Xuy xuy xuy!!”

Đột ngột từ bên trong Long tọa, mười cái xích rồng phóng nhanh mà ra, lao xuống bên dưới đem đại thụ cành lớn quấn lấy, thông qua xích rồng mà cố định lại Long tọa, giúp cho nó không như các vật thể khác không có va đập dưới mặt đất bên dưới.

Tại Long tọa bên trên là một cái nam tử, y một đầu tóc xanh như hỏa diễm đang cháy, tử kim y phục khắc chạm long hình, các thớ cơ săn chắc ẩn hiện sau lớp vải bó sát. Cộng thêm cái dung mạo tuấn lãng của hắn cũng đủ làm các thiếu nữ mới lớn say mê.

“ Rốt cuộc cũng dừng lại, là vị trí cũ sao?” Nhãn đồng yêu dị mà xinh đẹp chỉ độc một người sở hữu đã nói lên thân phận, Đế Thiên An đảo mắt quét một vòng xong tự thoại lẩm bẩm, sau đó cả người như thoát lực nằm dài trên Long tọa của mình phong bế ánh mắt mà nghỉ ngơi.

Thông qua nhãn đồng quan sát, hắn cũng đã sơ bộ biết được nơi mình đặt chân hiện giờ, chính là cánh rừng mà hắn lựa chọn trước khi đi đến Mộ Vương Chi Vương thế giới. Không nghĩ đến lần nữa dùng Xuyên Không Toa trở về, địa điểm đi ra chính là điểm hắn lựa chọn rời đi.

Thời gian tiếp theo nhanh chóng qua đi, Đế Thiên An không một chút lo sợ có hung thú hỏi thăm, bởi động tĩnh hắn tạo ra cũng đủ làm cho không ít hung thú kinh chạy rồi. Cộng thêm vì đề phòng hắn đã thả Minh Xà đi trước, mặc dù nó bây giờ như hắn thoát lực song khí tức hung thú vẫn còn có thể chấn nhiếp những hung thú khác.

Ngày qua đêm đến, Đế Thiên An tĩnh dưỡng trong rừng rậm hồi phục lại thực lực của mình, cho đến ngày thứ ba cánh rừng nơi Đế Thiên An trở về lại xuất hiện dị tượng.

Theo không gian xung quanh Đế Thiên An sụp đổ lộ ra một cái hắc động, cổng nội thiên địa mở ra vô tận thiên địa linh khí lẫn sinh mệnh tinh hoa cỏ cây bị hút vào.

“ Sưu! Sưu!” Từ cổng nội thiên địa trong, từng cái bóng ảnh không ngừng thoát ra, rất nhanh ồn ào thanh âm vang lên.

“ Cuối cùng cũng đi ra rồi!”

“ Đây chính là thế giới của hắn ư?”

“Vậy mà là ngàn năm trước!”

“ Vô lượng thiên tôn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK