Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Thiên An nhếch môi, thân hình lắc mình né đi được Thương Bạch Đích Kiểm thú trảo, sau đó nhanh như chớp hai tay kết ấn phong ấn lực lượng của nàng lại.

“ Thực lực của ta!! Ngươi ngươi làm gì!” cảm nhận cơ thể không cách nào sử dụng lực lượng, hóa sói ngoại hình cũng trở về như cũ, Thương Bạch Đích Kiểm kinh hô lên.

“ Không gì cả, Bản Đế chỉ phong ấn lực lượng của nàng lại mà thôi” Đế Thiên An tà cười, tay luồn vào eo nhỏ nhắn của nàng, sau đó vác lên một tay kia vỗ xuống mông của nàng.

“ Bá!”

Thương Bạch Đích Kiểm gương mặt nháy mắt đỏ bừng lên, đau đớn trực tiếp cảm nhận nhưng lại có thêm một thứ gì đó khác lạ dị dạng cảm xúc.

“ Khốn kiếp!”

Thương Bạch Đích Kiểm tràn đầy xấu hổ, hai tay không ngừng đấm lên cơ thể của hắn, từ nhỏ đến giờ nàng còn chưa bị ai vỗ mông như bây giờ.

“ Hắn là tên lưu manh, chuyên trêu chọc nữ tử, muội đừng để hắn lừa gạt! tốt nhất đừng nghe những gì hắn nói” Khổng Tước quay sang Bối Nhi nói.

“ Ân!” Bối Nhi gật đầu, nhìn một màn này lại nhớ đến không lâu trước, nàng cũng đả rõ về Đế Thiên An, trong lòng tuy mắng nhưng lại có một cổ cảm xúc khác nảy sinh, nhỏ giọng nói : “ cái tên này thật xấu mà, sao lại đánh mông cô ấy chứ”

“ Thiên An để ta giúp ngươi trừng phạt ả cho” Lục Vân cười hì hì xuất hiện đến gần, cười toe toét không chút hảo ý nhìn Thương Bạch Đích Kiểm.

“ Ta cắn chết ngươi!” Thương Bạch Đích Kiểm không làm gì được, cuối cùng chỉ có thể dùng hàm răng cắn lấy một bên hông hắn.

“ Đồ ngu!” Lục Vân cười nói, thân thể của Đế Thiên An cứng rắn vô cùng, dùng hàm răng mà cắn chẳng khác nào là tự tìm đau khổ cả.

Nhưng trái ngược với Lục Vân dự tính, binh khí sắc bén không cách nào tổn thương được Đế Thiên An nhục thể, không để lại bất cứ thương tích gì. Vậy mà hàm răng của Thương Bạch Đích Kiểm lại không hề hấn gì, cắn sâu vào đó.

Hơn nữa theo đôi tay cào cấu, da thịt lại để lại vết hằn.

“ Buông muội ấy ra” Tùy Phong Khởi Vũ đả thuấn di lại gần, trên tay đao sắc bén gát lên cổ hắn, ánh mắt thoáng qua lay động khi thấy được mũi đao sắc bén lại để lại thương thế.

“ Bị thương!!”

Đại não Vũ Canh cũng như những người khác cũng bất ngờ mà thốt lên.

“ Nghe nàng! Có điều nàng ấy không chịu bỏ ra à!” Đế Thiên An cười đáp.

Tùy Phong Khởi Vũ mày nhíu lại nghi hoặc, vận dụng linh hồn lực ngưng tụ thêm một thanh đao khác, đao nhanh đâm đến trên người hắn, lần này lại mà xuyên thủng qua thân thể hắn.

“ Hả”

Từng người giật mình kinh hô lên.

Thương Bạch Đích Kiểm lúc này hàm răng cắn chặt vào cơ thể Đế Thiên An, ban đầu vì thẹn quá thành giận mà không suy nghĩ. Cơ thể đối phương đến cả móng vuốt mình không tổn thương được thì hàm răng yếu ớt hơn làm sao sẽ, nhưng để nàng bất ngờ là khi cắn vào lại không có chút cứng rắn nào cả.

Thương Bạch Đích Kiểm cảm nhận bàn tay tóm ở eo nới lỏng, nghe được thanh âm của hai người, thân hình lộn một cái thoát ly, gương mặt ửng đỏ không biết vì giận hay xấu hổ, ánh mắt tràn đẩy lửa giận nhìn Đế Thiên An tràn đầy căm tức mắng : “ tên khốn kiếp, ngươi mau trả lực lượng của ta lại đây”

Nhìn Đế Thiên An bị Tùy Phong Khởi Vũ chế trụ, hơn nữa ở cổ lại rướm máu đỏ hồng như hỏa diễm. Không chút nghĩ ngợi nàng đoạt lấy thanh đao trên người Đế Thiên An rút ra mà chém mạnh lên bả vai hắn.

Có điều một đao này không thành, đã có kẻ chen ngang vào, người ra tay cản lại chính là Lục Vân, bàn tay nhỏ trực tiếp đem thanh đao bóp vở. Từ miệng lại phun ra một ngụm hỏa diễm.

Song hỏa diễm bay đến lại quỷ dị bay ngược trở lại hội tụ vào người Đế Thiên An, những vết thương trên cơ thể phủ lên vảy rồng tử kim rồi nhanh chóng lặn xuống, cơ thể phục hồi lại như cũ.

Đế Thiên An cười nói : “ Bản Đế đã sớm bất tử bất diệt, Long Thể cứng rắn đến nổi cho dù là thời không phong bạo bên ngoài tinh không cũng không tổn thương được. Nàng đó nếu không phải Bản Đế sợ nàng đau, cho nàng tu luyện thêm 10 vạn năm cũng không tổn thương được”

“ Là vậy ư?” Nghịch Thiên Nhi Hành lẩm bẩm, thực lực mà Đế Thiên An bày ra hắn đả tận mắt thấy được.

Bản thân mình còn không phải là đối thủ của y, Cùng Hung Cực Ác yếu ớt không chịu nổi dưới y lực lường, thì Tùy Phong Khởi Vũ cùng Thương Bạch Đích Kiểm làm sao có thể làm được chứ. Câu trả lời chính là do y cố ý chủ động để cho bọn họ tổn thương

“ Ngươi!” Thương Bạch Đích Kiểm con mắt thoáng qua quang mang, nàng nghe được cũng hiểu ra được mọi chuyện, có cái gì đó lại nảy sinh trong lòng nàng.

Lục Vân trợn mắt quay lại trừng hắn : “ Cái tên này, sợ mỹ nữ đau, ta cũng đau lòng này sau không thấy ngươi đối tốt với ta vậy hả”

Đế Thiên An vươn tay xao lấy đầu tóc nàng, cười nói : “ còn không đủ ư? Đan dược, đồ ăn, trò chơi.... Bản Đế đều dung túng cho ngươi làm càn, nuôi một đầu tham ăn như ngươi hao phí không biết bao nhiêu tài nguyên rồi”

Lục Vân đem tay nhỏ gạt tay hắn ra, nói : “ ta mặc kệ, hôm nay ta giúp ngươi ra tay, công lực hao hụt, ngươi phải bù lại”

“ Cái đồ tham ăn” Đế Thiên An cười nói, thân ảnh cất bước mà đi đến bên cạnh Tùy Phong Khởi Vũ, lại trêu chọc : “ nàng đâm ta một cái, tối nay ta cũng đâm một cái trả thù đó”

“ Đồ lưu manh” Tùy Phong Khởi Vũ gương mặt nháy mắt ửng đỏ hơn bao giờ hết, nàng hiểu lời của hắn là gì.

“ Uy! Đứng lại! Thiên An ngươi còn chưa đáp ứng ta” Lục Vân thấy Đế Thiên An rời đi bám theo hô lên.

Bối Nhi đem mắt nhìn theo cái gả nam tử kia, thầm nói : “ sợ nàng ta đau, chấp nhận thương tổn ư? Hắn cũng không xấu lắm đi”

“ Cái đồ không tốt lành gì” Khổng Tước mắng lấy, nàng nghe hiểu hắn cùng Tùy Phong Khởi Vũ câu nói, bản thân đả bị hắn kéo lên giường cho nên càng biết rõ cái tên này tính cách lẫn cái thứ quái ác kia.

Đại não bất giác hiện lên cái hình ảnh để nàng vừa thẹn vừa xấu hổ kia, Khổng Tước vội đem những thứ này xóa đi. Quay sang nhìn Bối Nhi nhìn thấy tỷ muội mình nhìn theo hắn, một tay lôi đi Bối Nho, dặn dò : “ cái tên này giỏi nhất là lừa gạt và trêu đùa nữ tử, bọn họ cũng vậy. Muội không được tin mấy lời hắn nói, không thì xong rồi”

Bối Nhi khẽ gật đầu đồng ý : “ Ân”

“ Đem Cùng Hung Cực Ác đi trị thương cho hắn” Nghịch Thiên Nhi Hành quay sang Mộc Vô Biểu Tình lên tiếng.

“Vâng!” Mộc Vô Biểu Tình thốt lên, ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ đem Cùng Hung Cực Ác di chuyển, hắn cũng nhanh bước theo chữa trị cho y.

“ Tên này đúng là ngu! Khi không lại muốn ăn đập” Vũ Canh cười hả hê nhìn thấy kết cục của Cùng Hung Cực Ác .

“Các vị đại tướng Minh tộc thực lực không kém cạnh ta, nhất là tên Cùng Hung Cực Ác kia. Cho dù là dùng Tru Thiên ta cũng không tự tin có thể tổn thương được y” Tử Vũ suy ngẫm.

Đứng trước Đế Thiên An hắn cũng không có tự tin có thể đả bại được y. So với Thiên một cảm giác áp bách đáng sợ hơn rất nhiều lần.

Đế Thiên An lại thuấn di rời đi, thân ảnh lần nữa xuất hiện đả ở bên cạnh cái ghế xa hoa lộng lấy, Đế Tọa chạm khắc long ảnh chân thân của hắn, mà an vị ngồi lấy.

Ở trên đó đả có sẵn thân ảnh Bạch Thái, bày biện trên đó là các mâm thức ăn đồ uống còn cả các trò chơi lẫn nệm gối.

“ Lục Vân thì ham ăn, còn nàng bây giờ thì thích chơi game rồi, bảo bối so với mấy thứ này Bản Đế còn tốt chơi đấy” Đế Thiên An xuất hiện bên cạnh cười đùa.

Bạch Thái mặt đỏ lên, ngượng ngùng : “ đại ca”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK