Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói Mộ Dung Diệp theo mật đạo rời đi, một đường mang theo con tin thẳng xuống tầng thứ sáu, sau đó phân phó cho thuộc hạ đem Hàn Thiên Lạc giam trong một tòa lao.

Lao ngục bên trong, tường đá phía trên có treo không ít còng tay sắt, còn có một cái bàn gỗ nhỏ, tại mặt trên đặt đủ các dụng cụ tra tấn.

Hàn Thiên Lạc được giam ở tòa lao ngục này, cả người dựng đứng và dựa sát vào một mặt tường, phía sau lưng là một tấm gỗ. Hai tay giang ra bị còng tay trói buộc, không thể thoát ly ra được.

“ Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nuốt Nghịch Độc Đan. Vận công công phá đến tầng thứ chín. Mọi chuyện này liền có thể kết thúc rồi” Sở Vân Khê đi vào bên trong lao ngục, nhìn bị giam giữ Hàn Thiên Lạc, cất lời mà nói.

Hàn Thiên Lạc cũng không còn hôn mê như trước, đôi mi mắt run run mở ra, đáp lời Sở phu nhân : “ kết thúc gì chứ? Hai mẹ con ta chết đi được xem là kết thúc sao?”

Nàng không phải người ngu, lấy Sở phu nhân đối với mẹ con mình hận thấu xương, một khi đạt thành mục đích có thể buông tha được sao? Nàng không tin bà ta có thể tốt bụng thả ra hai người. Kết thúc mà Sở phu nhân ám chỉ, có lẽ chính là tử vong.

Sở phu nhân bàn tay nắm lại, đối với Hàn Thiên Lạc bóc trần mình ngụy tạo, giận giữ mà nói : “ ngươi muốn trách thì trách ngươi cha không có lương tâm của ngươi”

“ Ta không trách ai cả” Hàn Thiên Lạc khổ sở đáp lại : “ ta chỉ muốn mẹ ta bình an, bà chỉ cần thả bà ấy. Chuyện gì ta cũng đồng ý với bà”

“ Thả mẹ ngươi, ha ha ha ” Sở Vân Khê cười lớn lên một tràng, tựa như nghe được chuyện gì đáng cười nhất một dạng, lại nói : “ thả mẹ ngươi? Kẻ đáng chết nhất chính là mẹ ngươi”

Sở Vân Khê câu câu chữ chữ chất chứa đầy thù hận mà nói :“ Ta hận không thể chém ả thành ngàn mảnh. Nếu không có ả tiện nhân mẹ ngươi. Tất cả chuyện này sẽ không xảy ra. Đứa con gái tội nghiệp của ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ nhiễm bệnh mà chết. Đều là mẹ ngươi, đều là mẹ ngươi. Đều là mẹ ngươi ả tiện nhân đó.”

Ân oán giữa đời trước Hàn Thiên Lạc không rõ, nhưng từ mấy lời của Sở phu nhân nói ra hận ý với mẫu thân, Hàn Thiên Lạc cũng không ngờ đến bà ta còn có một người con gái, nhịn không được nói : “ bà còn một đứa con gái”

Lời này vừa ra, Sở phu nhân đại não bất giác nhớ lại đứa con gái chết non của mình, thương cảm nói : “ nếu nó chưa chết, chắc nó cũng cỡ ngươi”

Sở Vân Khê càng nghĩ đến đứa con gái mình thì càng giận, nếu không phải có Tiêu Vũ Đình đầu nguồn thì sẽ không phát sinh hết thảy mọi chuyện, giận giữ lại mắng : “ đều là mẹ ngươi ả tiện nhân đó”

Đã không kìm được cơn giận, Sở phu nhân xoay người một tay trực tiếp bóp cổ Hàn Thiên Lạc, phẫn hận mà nói : “ sau ta có thể tha cho ả”

Không một chút thương xót khi thấy Hàn Thiên Lạc hô hấp khó khăn, gương mặt trên hiện ra thống khố, Sở phu nhân tiếp tục phát tiết sự căm hận của mình, vừa dùng lực lại vừa nói : “ ta muốn các ngươi chết hết”

Đã không còn một tay, cánh tay còn lại Sở phu nhân cũng trực tiếp hướng đến cái cổ nhỏ của Hàn Thiên Lạc, hai tay dùng lực bóp lấy.

Hàn Thiên Lạc hô hấp mỗi lúc một gian nan, nhưng không thể làm gì được.

“ Hổ dữ còn không ăn thịt con, bà sao lại giết cả con mình”

Một giọng nam tính cất lên, từ xa mà vọng đến làm cho Sở phu nhân nghe được mà biến sắc, đầu liền quay ra hướng nhà lao thông qua ánh mắt liền thấy một cái bóng ảnh thấp thoáng không ngừng, rất nhanh đã xuất hiện trước mắt mình.

“ Là ngươi!!” Sở Vân Khê nhận ra kẻ đến, chính là tên ngoại tộc cùng hai tên Công mộ đi vào bên trong Cốc Tử mộ.

Đế Thiên An đi đến phía trước cất lời nói : “ Nếu ta là phu nhân, sẽ không giết nàng ấy. Thiên Lạc mà chết, bà sẽ hối hận, hối hận cả phần đời còn lại. ”

Hắn có nhãn đồng bá đạo, cái gì cơ quan bẫy rập liền từ xa phát hiện. Vừa đi xuống tầng sáu liền thông qua nhãn đồng của mình tìm kiếm Hàn Thiên Lạc, phí một chút công phu thời gian liền tìm đến nơi.

“ Hối hận, ha ha ha” Sở Vân Khê tựa như nghe được một chuyện gì đáng buồn cười nhất thế gian, cười lạnh nói : “ ta hận không giết được ả, hối hận đúng ta hối hận trước kia không sớm giết hai ả ta. Xem ra ngươi đến là vì ả tiện nhân này, giống như mẹ ả dâm loàn câu dẫn nam nhân”

Đế Thiên An cười nói : “ Nếu Sở phu nhân thật biết ai mới là mẹ ruột của Thiên Lạc, khi đó ta thật muốn biết bà còn nói câu này nữa không?”

Có sự xuất hiện của Đế Thiên An cũng khiến cho Sở Vân Khê dè chừng, hai tay bóp cổ Hàn Thiên Lạc một tay cũng được dời ra đề phòng tên này đánh lén.

“ Tiểu tử ngu xuẩn, lại dám nói ả tiện nhân này là con gái ta, thật đúng là ngu xuẩn” Sở phu nhân cười lạnh mà đáp, không một chút tin tưởng lời kẻ trước.

Bởi con gái nàng đã chết từ lâu, hiện tại đối phương cố lộng huyền hư là sợ mình ra tay giết mất. Buồn cười thật ngu xuẩn lý do viện cớ.

“ Là thật hay giả sau này Sở phu nhân liền rõ ràng.” Đế Thiên An khóe môi nhích lên độ cong nhỏ, lại nói : “ ít nhất hiện tại Sở phu nhân không thể ra tay với Thiên Lạc, nàng ấy một khi chết đêm nay đừng ai có được Kỳ Lân Ty, ta nói đúng không Mộ Dung Diệp?”

Với thị giác 360 độ của mình, Đế Thiên An làm sao mà không biết có kẻ đang từ sau âm thầm tiếp cận mình. Thậm chí còn định đánh lén, kẻ này không ai khác chính là bị hắn kinh chạy trước đây, thiếu thành chủ của Mộ Vương Thành.

Lại thêm hắn có Thượng Đế thị giác, biết rằng khi Sở phu nhân vì cơn giận muốn giết đi Hàn Thiên Lạc, cũng may có Mộ Dung Diệp đến kịp mới ngăn lại cơn xúc động.

“ Thiếu hiệp nói không sai” Mộ Dung Diệp ánh mắt thoáng qua tinh quang, đối phương đã phát hiện mình, hắn cũng không cần thiết phải che dấu, trực tiếp đi vào cất lời.

Khi đi vào bên trong, chứng kiến dung mạo khác người của hắn cũng thoáng qua kinh ngạc, ngoại hình của nam tử phía trước quả đúng là khác người. Cho dù hắn gặp không ít kỳ nhân dị sĩ đi nữa, song khẳng định không ai giống như người phía trước.

Mộ Dung Diệp nhanh trấn định lại tâm tình, lên tiếng : “ thiếu hiệp đúng là can đảm hơn người, lại đơn phương độc mã đi vào ngục thất”

“ Sở phu nhân có thể nới lỏng tay một chút được rồi, bà yên tâm Thiên Lạc nhà ta còn bị trói trên đó, cơ quan không mở ta muốn cứu người cũng lực bất tòng tâm.” Đế Thiên An không để ý đến mấy lời tán thưởng của Mộ Dung Diệp, nhìn Sở phu nhân nói.

“ Sở phu nhân, làm theo, ta cho phép bà giết nàng ấy chưa?” Mộ Dung Diệp ra lệnh nói.

Hiện giờ Hàn Thiên Lạc còn ở trong tay bọn họ, đúng như lời hắn nói cơ quan không mở con tin vẫn ở trong lòng bàn tay. Hơn nữa, nếu khống chế tốt con tin này hắn có thể chưởng khống một quân cờ mạnh mẽ đây.

Sở phu nhân nghe xong cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng thế nào khi giết đi Hàn Thiên Lạc, lực đạo nới lỏng, nhưng vì đề phòng Đế Thiên An cũng không có thả tay ta, chủ động nhận lỗi : “ thuộc hạ nhất thời tức giận quá độ, xin thiếu thành chủ tha tội”

Hàn Thiên Lạc đã qua cơn nguy hiểm, tham lam hô hấp lấy dưỡng khí, từ Quỷ môn quan đi về cũng để cho nàng kinh sợ. Đồng thời trong lòng cũng có chút ngạc nhiên, vui mừng không nghĩ đến Đế Thiên An lại vì nàng mà xuống tận đây.

“ Sao ngươi lại đến đây?” Hàn Thiên Lạc lo lắng nói.

Đế Thiên An cười đáp : “ lo lắng à, cũng may ta đến kịp nếu không nàng mà có chuyện gì, ta không phải là thương tâm ư? Thế nào thấy ta đến, Thiên Lạc có chút gì gọi là rung động hay không?”

“ Ngươi!!” Hàn Thiên Lạc nhất thời không biết phải nói thế nào với cái tên này, giờ là thời điểm nào mà hắn còn có thể đùa giỡn như thế được.

“ Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, xem ra thiếu hiệp đây cũng không ngoại lệ.”Mộ Dung Diệp nghe xong đoạn đối thoại này càng mừng, đi đến vài bước nói : “ ta có thể để cho thiếu hiệp đạt được…”

Đế Thiên An trực tiếp một tay giơ ra chặn Mộ Dung Diệp, khỏi cần nói hết hắn cũng biết cái tên kia muốn nói gì, cất lời cắt ngang :“ Ngươi muốn để cho ta ôm mỹ nhân thuận lợi về còn thả mẫu thân nàng ấy ra? Đổi lại ta và Thiên Lạc giúp ngươi đạt được Kỳ Lân Ty một cách thuận lợi. Ta đoán hẳn là ngươi muốn nói như vậy, đúng là động tâm có điều ta có thể tin được ngươi?”

Mộ Dung Diệp đáy lòng tán thưởng tên phía trước, vẫn bình tĩnh như thường, hỏi : “ Vì sao lại không tin?”

“ Sở phu nhân đối với mẹ con Thiên Lạc hận ý 10 năm, ngươi đã đáp ứng bà ta khi xong chuyện sẽ toàn quyền quyết định. Lại đồng ý hứa hẹn với ta, thật thú vị ta muốn biết là ngươi thực hiện hứa hẹn kiểu gì.” Đế Thiên An tiếu ý nhìn Mộ Dung Diệp : “ đồng ý với ta thì lạnh lòng thuộc hạ, đồng ý với thuộc hạ thì là lừa gạt ta. Chơi âm mưu quỷ kế ngươi đúng là có một tay”

“ Tên này...” Mộ Dung Diệp cánh tay siết nhẹ một cái, trong lòng kiêng kỵ hơn với tên nam nhân phía trước, không chỉ vạch trần kế hoạch của hắn mà còn nhân cơ hội chia rẽ quan hệ của hắn cùng thuộc hạ.

Đế Thiên An vừa đấm vừa xoa nói : “ Ta thấy tốt nhất là làm một cuộc giao dịch. Trước mắt Thiên Lạc nhà ta giúp các ngươi tu thần công đến tầng thứ 9, đạt được Kỳ Lân Ty. Đừng quên qua đêm nay, Mộ Vương Thành muốn mở Kỳ Lân khóa phải thêm 10 năm nữa.Yêu cầu của chúng ta trước chỉ cần đem Thiên Lạc thả ra.”

“ Không được, còn cả mẫu thân của ta nữa” Hàn Thiên Lạc nghe xong vội vã nói.

“ Đừng mơ” Sở Vân Khê phẫn nộ quát : “ nếu không nghe ta liền giết mẹ ngươi”

Mộ Dung Diệp một bên trầm mặc, đại não không ngừng cân nhắc nặng nhẹ.

“ Nghe rồi các ngươi cũng không tha cho bà ấy, vậy làm sao phải nghe. Chi bằng ngọc thạch câu phần. Thiên Lạc nhà ta không luyện, các ngươi có được Kỳ Lân Ty hay không?
Trước chúng ta hợp tác, các ngươi thả Thiên Lạc, Thiên Lạc giúp các ngươi hoàn thành mục đích. Về phần mẫu thân nàng ấy, chúng ta phân cao thấp xem kỹ ai cao hơn” Đế Thiên An từ tốn lên tiếng : “ Thiên Lạc nàng nghe ta được không?”

“ Nhưng…” Hàn Thiên Lạc tràn đầy khổ sở, nhất thời không biết phải làm như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK