Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất quá Thiên Trạch còn có Luyện Khí, hắn sở ra lực lượng lại ép đánh đám người này.

Chỉ là Địa Trạch Thập Nhị Tứ quá lợi hại, hai mươi bốn cái Thiên Nhân cảnh cao thủ tọa trấn cũng đã đủ trọng thương một cái Thần Ma cảnh, bây giờ lại thêm gấp ba lần nhân số như vậy, lực lượng cổng hưởng lên đã không chỉ 1 + 1 = 2 nữa, mà là hơn trăm lần trở lên.

Nếu không phải Thiên Trạch có Luyện Khí cùng Thần Lực ảo diệu chỉ sớm đã bị những kẻ này sát phạt, khí tỏa mà không thể động đậy được. Đây không chỉ về thể xác mà còn tinh thần cũng bị đả kích.

“ Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!”

Lúc này Luyện Khí Chi Kiếm vừa ra, từng thanh Tru Tiên liên miên bắn ra không dứt, đem công kích của bảy mươi hai cái cao thủ sát Đế ép lại.

“ Tru Tiên!”

“ Đáng sợ thật!”

“ Đừng để kiếm này đến gần, nó có thể đả thương tâm thần cùng thể xác”

“ Quả thật là mạnh mẽ nhất thiên hạ”

“ Vậy mà có thể chống cự được đến tận giờ”

“ Thiên hạ đệ nhất nhân, không hổ là Thần Ma cảnh cường giả”

Từng cái từng cái đối mặt với Tru Thiên sở ra không thán thở, dù là vậy nhưng bọn họ cũng không quên gia cố lực lượng đem Tru Tiên cản lại, lại thả thêm lực lượng vào trận pháp ép lùi Việt Đế.

Nhất thời xung quanh chiến đấu Thiên Trạch khí kình cường liệt giăng tỏa khắp nơi, những binh lính hay cung nữ, hộ vệ.... muốn đến cứu giá đều không thể đến gần, thậm chí xui xẻo còn bị khí kình này giết chết.

“ Các vị! Đến lúc rồi” Bất Lương Soái lời dứt, thả ra toàn bộ lực lượng trong người.

Những kẻ khác cũng rõ, bọn họ cũng đã ước định qua khi sát Đế, lập tức đem lực lượng của mình dung nhập vào trận pháp, muốn dồn một kích đánh hạ Việt Đế.

Lực lương của bảy mươi hai cái cao thủ không ngừng tràn ra và lấy Bất Lương Soái làm chủ trận, hắn bắt đầu tích tụ sau đó chuyển hướng lực lượng khổng lồ này ép xuống Việt Đế.

Thân sống được hai trăm năm gần, hắn thiên tư lịch duyệt không ít cũng được xem là cái thiên tài thời trẻ, trận pháp chí cao của Nông gia với hắn mà nói chỉ cần chút thời gian là có thể hiểu được và vận dụng lấy.

Không chỉ hắn mà những kẻ tham chiến này cũng không ít kẻ làm được, học được cái trận pháp chí cao của Nông gia nay. Chỉ là bọn họ công lực cũng như thủ đoạn lại không thể so bằng Bất Lương Soái.

Chính lúc này, mặt đất dưới chân Thiên Trạch cấp tốc rạn nứt cùng sập xuống, các kiến trúc lân cận Thăng Long điện bị phá hủy, người hộ giá bị ép lùi ra xa, một dặm đường kính bị ảnh hưởng bởi dư tràng.

“ OANH!!!!”

Và rồi một tiếng oanh động thật lớn, cả Đế Cung như muốn rung chấn nổ ra, sóng kình theo bạo tạc quét ra bốn phương tám hướng, khiến không ít kiến trúc bị thổi đi bởi phong bạo.

Toàn bộ Đế Cung trong và ngoài người cũng bị tiếng động này cho chú ý.

Đế Cung năm trăm mét chổ, trên một cây cầu treo đỉnh, hai cái kiếm khách đưa mắt nhìn về nơi phát ra thanh âm to lớn kia.

“ Các ngươi mãi mãi không hề biết được, các ngươi đối mặt với ai?”

Nói ra câu này là một nam tử tầm ba mươi tuổi, y phục bó sát người gò má trái có một đạo thật sâu vết sẹo chữ X lớn, lộ ra diện mục dữ tợn.

Ánh mắt của hắn trầm tĩnh, quanh thân nhìn như buông lỏng, nhưng Dương Thúc Tử không vì đó mà lơ là, bởi hắn trên người vết thương không ít là do cái nam tử mang song kiếm kia gây ra.

Một đen một trắng hai thanh trường kiếm, thân kiếm thẳng tắp thon dài, lưỡi đao mở một mặt, giống như đao nhưng là kiếm.

Trên mu bàn tay của gả cầm song kiếm này có xăm một hình con nhện, không thể hề nghi ngờ là này La Võng tiêu chí, nói rõ thân phận của hắn giống như những là thành viên La Võng khác, chỉ là cấp bậc của hắn hơi cao.

Tại La Võng trong hắn chính là La Võng cấp Thiên tự sát thủ, Huyền Tiễn.

Huyễn Tiễn thanh đen là Huyền thanh trắng là Tiễn, trong Việt Vương Bát Kiếm đứng hàng thứ 4. Nhưng lại là đôi vũ khí sắc bén đáng sợ nhất, hung lệ nhất.

Mà La Võng lấy kiếm làm tên, trước khi nhận lấy thanh Việt vương kiếm này thì Huyễn Tiễn trên giang hồ cũng là cái đại đạo giương danh. Sau này vì La Võng mời chào, không nói đúng hơn là vì đôi kiếm này cùng như muốn luyện ra kiếm thuật mạnh nhất mà gia nhập.

Tại Đế thành chi chiến, La Võng cao tầng chiến lực cũng được huy động tham dự vào, Huyền Tiễn cũng chọn cho mình chiến trường, Dương Thúc Tử là hắn chọn lấy bởi hắn phát hiện ra được kẻ này còn là một tay hảo thủ dùng kiếm.

Kiếm khách gặp kiếm khách, vô luận là chổ nào cũng rất đáng để mong chờ.

“Điều đó có quan trọng nữa ư?” Dương Thúc Tử hồi thần, nâng kiếm mình lên.

Huyền Tiễn thoáng cười, hắn rất ít cười nhưng hiện giờ lại cười, nói : “ ngươi nói đúng, không còn quan trọng nữa, cuộc chiến của hai ta không cần mấy thứ kia ảnh hưởng đến”

Hắn lời còn chưa hết đã tung người nhảy đến, song kiếm chặt xuống.

Trong nháy mắt theo hắn huy xuất, vô số kiếm khí bạo phát đem Dương Thúc Tử đứng trên cầu vây kích, xung quanh kiến trúc bì từng đường kiếm khí cương mãnh cùng âm nhu của Huyền Tiễn tàn phá.

“ Đang!!”

Dương Thúc Tử ngay lập tức sở ra một đường kiếm, một kiếm quét ngang, kiếm khí như uông ánh trăng bạo phát ra cản lại.

Huyền Tiễn đã trong dự liệu, song kiếm thu lại triền công, trong nháy mắt hai tay không ngừng chặt chém, ra kiếm nhanh vô cùng.

Dương Thúc Tử toàn bộ nghênh đở.

Hoa lửa không ngừng bắn ra giữa ba thanh vũ khí, cùng với đó kiến trúc xung quanh bị tàn phá bởi kiếm khí của cả hai.

Công qua thủ lại không biết bao nhiêu lần, đã không đếm được bao nhiêu kiếm, đột ngột, Dương Thúc Tử bị Huyền Tiễn đè đánh tận dụng được nữa nhịp hơn cùng sơ hở, một cước đem đối thủ đá văng.

Dương Thúc Tử trúng đòn như sung rụng rơi xuống dưới, hắn bất chấp thương thế vội từ hố đất mà đứng lên, bởi một cái thân ảnh đã cướp xuống.

Dương Thúc Tử đề thân cực hạn, trong phút chốc tiêu thất né đi được Huyền Tiễn chém xuống, sau đó hắn hiện ra trên tòa lâu gần đó, rồi hắn tung người nhảy lên cao, đốc ra một chiêu mạnh nhất cũng là sát chiêu của mình.

Kinh Hồng trong Thanh Liên Kiếm Ca.

“Hắc bạch Huyền Tiễn, chính nhẫn sách mệnh, nghịch nhẫn trấn hồn”

Huyền Tuyễn nhìn Dương Thúc Tử sở ra đại chiêu của mình, lập tức chiến ý cũng kéo lên cao hơn, đem hai chuôi kiếm từ từ kéo lên trước ngực gát chéo rồi lần nữa vung ra kiếm khí đen như mực như một làn khói cường đại tản ra nghênh tiếp.

Chỉ thấy một luồng khổng lồ sát khí hiện ra, dị biến lập tức phát sinh, ánh mặt trời đã không chiếu đến nơi này nữa, cả một vùng không gian xung quanh lại thay đổi đỏ như màu máu một dạng.

Dương Thúc Tử như vẫn thạch rơi rụng, vạch phá vùng không gian kia.

“Bành!!!”

Huyền Tiễn cùng Dương Thúc Tử va chạm, kiếm khí va chạm kiếm khí kiếm thế va chạm kiếm thế, ngay khi hai người binh khí tương giao, cường đại khí tràng lại quét ra bên ngoài.

“ Keng!! Keng!! Tư Tư!! Keng!! Keng!! Xi Xi Xi…!!”

Trong chốc lát ba thanh lợi khí va chạm không ngừng phát ra đinh tai thanh âm, hoa lửa không ngừng phát sinh khi trường kiếm va chạm.

So với trước càng thêm dồn dập tiếng va chạm, theo hai người không ngừng đề thăng lên cao, nội lực không ngừng kéo lên. Tốc độ xuất kiếm mỗi lúc một nhanh, Ba luồng kiếm khí bất đồng tại không trung tứ tản, đỏ hồng từ Huyền kiếm quét ra, màu đen từ Tiễn kiếm, màu trắng từ Thanh Liên của Dương Thúc Tử.

Qua đi hơn ba mươi đòn, Dương Thúc Tử thương thế mỗi lúc một nghiêm trọng, mà Huyền Tiễn lại không có dấu hiệu gì trọng thương, càng chiến càng hăng càng chiến càng thịnh.

Huyền Tiễn là một tay song kiếm thủ, hơn nữa kiếm pháp của hắn là vừa dương cương cùng âm nhu, vô luận là công hay phòng đều kín kẻ,võ lực lại trên Dương Thúc Tử một bậc, thành ra sinh tử chi chiến hắn lại ép Dương Thúc Tử dần đến tử vong.

Đột ngột, Huyền kiếm trên thân kiếm khí âm nhu so với trước càng bộc phát dường như gấp đôi. Trực tiếp ép đi Dương Thúc Tử.

“ Xoẹt!!”

Một đường như sóng nước, kiếm khí như mực theo Huyền Tiễn quét ra, Dương Thúc Tử lựa chọn né tránh.

“ Vù!!!”

Huyền Tiễn cả người xung quanh kiếm khí như lốc xoáy bao phủ hắn, theo hắn vung kiếm quét ra một lần nữa đem Dương Thúc Tử đẩy trượt một đoạn.

“ Phốc xích!!”

Kiếm khí cắt trên da thịt, trực tiếp đem Dương Thúc Tử mu bàn tay lẫn bắp vai cắt một vệt. Máu tươi lập tức chảy ra thấm đỏ y phục.

“ Phanh!!”

Huyền Tiễn lại nâng kiếm đém, lần này song kiếm chặt xuống mặc cho Dương Thúc Tử đở được, kiếm khí bạo phát, trực tiếp đánh hắn văng đến cây cầu treo, cả người đụng đến thành cầu rồi rơi xuống.

Huyền Tiễn chậm đáp xuống đất, hắn không tiếp tục ra tay nữa, nhìn một lát, sau đó dẫm chân một cái rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK