Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn họ Đoàn một chữ Dự, không phải là Sở quốc nhân sĩ mà là Sở quốc tiểu quốc phụ thuộc, Đại Lý công tử.

Đoàn Dự vì ưa thích dạo chơi giang hồ nên từ trong đô thành Đại Lý chạy ra ngoài, sơ nhập giang hồ bị cuốn đến tranh đấu của Vô Lượng kiếm phái, sau lại bị phái Vô Lượng và bang Thần Nông hiếp đáp, bị Nam Hải Ngạc Thần của Tây Hạ Nhất Phẩm Đường cưỡng bách làm đồ đệ, còn bị Đại Lý phế thái tử Diên Khánh bỏ tù thực thi độc kế, bị Phật môn Mật tông Cưu Ma Trí bắt đi dọa thiêu sống, đến Mạn Đà Sơn Trang phải làm anh thợ trồng hoa, trải qua bao nhiêu giày vò lăng nhục.

Chàng từ bé đã được mọi người yêu quý nâng niu coi như vàng ngọc, từ hoàng đế, hoàng hậu nước Đại Lý trở xuống, chẳng ai dám coi thường. Chưa từng bị ai lạnh nhạt, khinh rẻ, nhưng theo rời khỏi Mạn Đà sơn trang cùng con gái độc nhất của Vương phu nhân liền vấp phải sự khinh thị.

Trong mấy hôm vừa qua hễ có ai hơi nhắc đến Mộ Dung công tử là những người chung quanh tíu tít cả lên, không ai không chú ý. Vương Ngữ Yên, A Châu, A Bích, Bao Bất Đồng cho chí những người như Đặng đại gia, Công Dã nhị gia, Phong tứ gia chi chi đó, ai nấy dường như sống chỉ vì Mộ Dung Công tử mà thôi.

Đoàn Dự xưa nay chưa từng có cái tâm đố kỵ, ghen tức với ai. Nhưng hiện giờ khi thấy nam tử kia đứng trước mắt, khiến cho hắn tâm tư lại dấy lên đồng thời có chút tự ti khi gặp vị Mộ Dung công tử này.

“Kiều Phong!” Thiên Trạch đi đến nhàn nhạt nói.

Được Thiên Trạch gọi danh hán tử lớn tiếng nói : “ chính thị!”

Kiều Phong tại Tề quốc va chạm với Đế Thiên An, hắn không tham dự vào vây đánh Đế Thiên An ở Bạch Hạc Lâu đó là vì tại giao thủ trong hắn bị nội thương. Chỉ là hắn không tham dự nhưng phân đà đà chủ lại mang huynh đệ tham dự vào cuối cùng bỏ mạng hết.

Sau khi bình phục thương thế, Kiều Phong lại nhận được tin bang chủ triệu về Cái Bang tổng đà, Kiều Phong trở về Thọ Xuân thì mới hay Uông Kiếm Thông trong lúc tranh đoạt Tử Kim Thần Vũ liền bị một cái cường giả không rõ đánh thụ thương nghiêm trọng, tại trước khi chết lại nhường chức vị bang chủ cho hắn.

Tiếp nhận bang chủ không lâu thì lại nghe được tin một huynh đệ chết thảm dưới chính tuyệt kỹ của mình, khi tin đồn liên quan đến Cô Tô Mộ Dung dấy lên để cho Kiều Phong đi xuống đất Cô Tô mà điều tra hư thực.

“Cái Bang Kiều Phong!” Giang Ngọc Yến thàm bất ngờ, nàng dù không vào giang hồ nhưng vẫn nghe qua không ít giới giang hồ nhân sĩ, mà Kiều Phong là đỉnh đỉnh đại hiệp, bang chủ của Cái Bang phái hiệp danh lan xa.

“ Ngươi là!!” Thiên Trạch dò hỏi.

Đoàn Dự có chút không vui những không mất lễ tiết, hai tay đưa lên ngón cái dựng thẳng thi lễ : “ tại hạ Đoàn Dự”

Kiều Phong thần sắc kinh ngạc hỏi lại: “Sao? Huynh đài… không phải Mộ Dung Phục công tử ư?”

Đoàn Dự chậm, đáp: “Tiểu đệ đến Vô Tích, ngày nào cũng được nghe đại danh Mộ Dung công tử, trong lòng rất là ngưỡng mộ nhưng tới nay mới có duyên bái kiến.”

Chàng trong bụng nghĩ thầm: “Hán tử này nhận lầm ta là Mộ Dung Phục, thì ra y không phải bè lũ nhà Mộ Dung”.

Nghĩ vậy, chàng đối với Kiều Phong càng thêm phần thiện cảm, nói : “Tiểu đệ là người Đại Lý, mới đến Sở quốc lần đầu đã được biết đến một nhân vật anh hùng như Kiều huynh thực là đại hạnh.”

Đoàn Dự không nhắc đến người còn lại là vì y không đếm xỉa mình chào hỏi, y không nhìn hắn hắn vì sao phải nhìn y.

Kiều Phong trầm ngâm nói: “Ồ thì ra huynh đài là con cháu họ Đoàn Đại Lý, thảo nào, thảo nào! Đoàn huynh đến Sở quốc có chuyện gì vậy?”

Đoàn Dự đáp: “Nói ra thật là hổ thẹn, tiểu đệ bị người ta bắt đến đây.”

“ Đại Lý họ Đoàn là hoàng thất họ thị, lại lấy ngươi nội lực cực kỳ thâm hậu, tuổi còn trẻ hai mạch Nhâm Đốc đã thông, trong lớp hậu bối Đoàn thị tuyệt không có người vượt qua ngươi được, mà theo ta biết chỉ cần đạt đến Tiên Thiên liền đủ tư cách học lấy Đoạn thị khai quốc kiếm pháp” Thiên Trạch từ tốn nói : “ một kẻ như ngươi tất là Đoạn thị trọng yếu, không lý gì lại đơn giản bị bắt đi được”

Đoàn Dự nghe được trầm ngâm, không nghĩ đến vì này nhìn thấu hắn hết thảy, hắn cũng không cần dấu giếm, đem chuyện vì sao bị Cưu Ma Trí bắt được, rồi gặp hai cô a hoàn của Mộ Dung Phục thế nào sơ lược kể qua.

Tuy hắn kể tóm tắt một câu chuyện dài nhưng không giấu diếm nào, dù là những tật xấu của mình cũng không che đậy.

Kiều Phong nghe xong, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Đoàn huynh quả là người sảng khoái chính trực, bình sinh trong đời mỗ chưa từng gặp qua.”

Đoàn Dự nghe đối với Kiều Phong càng hảo cảm hơn, sau đó khách sáo với người còn lại một câu : “ Đoàn Dự xin thất lễ với Mộ Dung công tử”

“Đoàn huynh nhận lầm người rồi” Kiều Phong nghe xong cười nói.

Đoàn Dự bất ngờ lên : “ nhận lầm ư?”

“ Ha ha” Kiều Phong cười lớn, đem bát rượu uống một ngụm : “ may mà Kiều mỗ không lâu trước nhận được các huynh đệ thông tri, bằng không có khi còn giống với Đoàn huynh nhận lầm vị này với Mộ Dung công tử đấy”

Kiều Phong thuộc Cái Bang phái, mà môn phái này có thể nói tin tức linh thông, lớn nhỏ chuyện trong thiên hạ đều biết. Bởi đây là môn phái ăn mày, cũng là bang phái lớn nhất của Sở quốc lẫn giang hồ trung nguyên.

Mà địa vị của Kiều Phong tại Cái Bang cực kỳ không nhỏ, chuyện náo động của Thiên Trạch gây ra hắn cũng nghe được. Từ ngoại hình mà đoán ra được y thân phận, không nghĩ đến kẻ hung hăn gần nhất này cũng xuất hiện ở chổ hắn.

“ Thất lễ! Thất lễ” Đoàn Dự có chút ngại ngùng, nảy giờ hắn cứ lầm vị kia chứ, đồng thời trong lòng càng thêm tò mò, nếu không phải Mộ Dung công tử vậy rốt cuộc là vì nào đây?

“ Đạo Thánh” Thiên Trạch báo danh.

Kiều Phong thấy y che dấu danh tính chỉ nói ngoại hiệu cũng không bất ngờ gì, dù sau y che dấu dung mạo tất không muốn để lộ thân phận, hắn cần gì phải truy rõ đây.

Đoàn Dự dường như nghe qua cái tên này ở đâu rồi, ngẫm nghĩ một lát sau đó kinh hô lên : “ chính là Đạo Thánh”

Thiên Trạch gây ra động tĩnh nào nhỏ tại trung nguyên, y là tên đạo tặc hung hăn nhất không hề sợ quan binh các nước truy bắt lẫn hắc bạch hai đạo, mà điều làm y nổi tiếng đó là khả năng dời đi tiền tài quỷ thần khó lường của y.

Đoàn Dự khi vào đất Sở có nghe qua tìn đồn của y, cho nên nghe qua thịnh danh của Đạo Thánh.

“ Đạo Thánh! chính là Đạo Thánh!” Giang Ngọc Yến vẫn luôn yên lặng theo sau quan sát trò chuyện, giờ này khi biết thân phận của nam nhân bên cạnh cũng bất ngờ, nàng không nghĩ đến y chính là tên trộm vang danh gần đây.

Thiên Trạch không đáp xem như thừa nhận.

Lúc này đám khách nhân cùng người trong tửu lầu nghe được lại xì xầm sôi nổi, dù sao Đạo Thánh nổi cộm gần đây à, đầu người giá trị liên thành.

“ Vị cô nương này là...?” Kiều Phong dò hỏi.

Thiên Trạch nói : “ một cái hồng nhan mới quen, Giang Ngọc Yến”

Giang Ngọc Yến gò má hiện lên hai chút đỏ ứng khi nghe hắn nói mình là hồng nhan, hai từ này chỉ dành cho nữ tử cùng nam tử lâu ngày chung đụng à, Thiên Trạch đại ca thật là khiến nàng ngại ngùng mà.

“ Giang Ngọc Yến....” Kiều Phong hơi bất ngờ, hắn cũng tương đối nghi hoặc liệu cô gái này cùng với Giang Biệt Hạc có quan hệ gì, hoặc là cùng Đạo Thánh chung đụng, chỉ là hắn cũng nghĩ thoáng qua mà không đào sâu vào.

“Giang cô nương!” Đoàn Dự chào qua, mỹ nữ này so với thần tiên tỷ tỷ hắn gặp cũng xinh đẹp không kém.

“Ngọc Yến gặp qua hai vị” Giang Ngọc Yến hơi luống cuống thi lễ lại, dù sau một trong hai người kia thân phận quá mức lớn.

Tiếp đến thời gian, Thiên Trạch cũng không nhiều lời với cả hai, song lại cùng hai tên này uống rượu, Giang Ngọc Yến yên lặng ở bên giúp hắn rót rượu.

Ba người không ai chịu kém ai, chỉ chừng một bữa cơm, mỗi người đã uống ba chục tô rượu lớn rồi.

Đoàn Dự biết rằng mình dùng ngón tay làm trò ma mãnh tiết được rượu ra ngoài, tửu lượng có thể nói là vô cùng vô tận, còn hai người kia mới là bản lãnh chân thực, thấy cả hai uống liên tiếp hơn ba mươi bát mà mặt không đổi sắc cũng không có vẻ gì say sưa, trong lòng hết sức bội phục.

Lúc đầu Đoàn Dự nghĩ Kiều Phong là bè lũ Mộ Dung công tử nên có ý đối địch, còn Đạo Thánh là Mộ Dung Phục nên không bằng mặt với y, đến lúc này thấy cả hai đầy vẻ hào sảng, anh phong nên nổi lòng yêu mến nghĩ bụng: “Nếu cứ như thế này mà uống thì phần thắng chắc chắn về mình. Nhưng để uống nhiều quá không khỏi tổn hại đến thân thể”.

Đến khi uống tới bát thứ bốn mươi, Đoàn Dự bèn nói: “nhân huynh! mỗi người chúng ta đã uống đến bốn chục bát rồi.”

Kiều Phong nghe được cười nói: “Huynh đài đầu óc còn tỉnh táo lắm, nhớ được số mục đâu ra đấy.”

Đoàn Dự cũng cười: “ba người chúng ta kỳ phùng địch thủ, gặp gỡ nơi đây quả là có duyên, nếu uống đến phân thắng bại e rằng không phải dễ. Thôi mình uống đến đây thôi, chẳng giấu gì nhân huynh, trong người tiểu đệ cũng không có nhiều tiền.”

Nói xong bèn móc trong bọc ra một cái túi gấm quẳng lên bàn, chỉ nghe đánh “xạch” một tiếng nho nhỏ, đủ tỏ hầu bao của chàng thật vô cùng khiêm tốn. Nguyên lúc Đoàn Dự bị Cưu Ma Trí bắt từ Đại Lý đến đây không đem tiền bạc theo nhiều. Cái túi gấm kết bằng tơ vàng chỉ bạc, thoáng trông cũng biết là vật quí, nhưng tiếc rằng lép kẹp.

“ Leng keng!”

Thiên Trạch không nói gì, từ trong người lấy ra ba đồng tiền vàng bỏ lại, sau đó đi.

Kiều Phong thấy vậy nắm tay Đoàn Dự nói: “Chúng ta đi thôi!”

Đoàn Dự cả mừng. Khi chàng còn ở Đại Lý đứng vào địa vị công tử cao sang, khó mà tìm được người bạn chân thành. Nay đã không lấy văn tài, lại không dùng võ nghệ, chỉ lấy tửu lượng kết giao với một tráng sĩ hào sảng, kể ra cũng là một chuyện ly kỳ.

Hai người xuống dưới lầu, Kiều Phong đi mỗi lúc một nhanh, ra khỏi thành liền rảo bước, cứ vùn vụt theo đường lớn thẳng tiến.

Đoàn Dự nín thở đi bên cạnh gã. Tuy chàng không biết võ công nhưng nội lực có thừa, đi nhanh như vậy mà không thở mạnh chút nào.

Thiên Trạch thì không nhanh không chậm đem Giang Ngọc Yến theo sau.

Kiều Phong đưa mắt nhìn, nói: “Được lắm, mình tỉ thí cước lực xem sao.”

Nói rồi y liền ra sức chạy thật nhanh, Kiều Phong chừng mười phút nhìn lại phía sau.

Đoàn Dự thân hình nhẹ nhõm chân bước ung dung, tựa như người đi dạo trong sân, không hề hấp tấp.

So với Đoàn Dự thì Đạo Thánh thì mạnh hơn nhiều, thong thả đầy đặn tiêu dao ngắm cảnh, y còn mang theo một cái nữ tử lại không nhiều không ít cùng Kiều Phong song hành, có thể thấy được y trên cơ hơn mình.

Thực lực của Đạo Thánh, Kiều Phong bằng thủ hạ dưới trướng thu thập thông tin có nghe qua, mà y cùng mình tỷ thí cước lực đã cho hắn biết y công lực sẽ thấp ư? mà để Kiều Phong bất ngờ là Đoàn Dự cũng không phải hạng tầm thường.

Mặc dù bị bỏ lại phía sau nhưng Đoàn Dự cực kỳ dai sức một mực bám theo, xem ra còn hơn cả mình. Giả tỷ mà chỉ chạy vài dặm thì gã thắng chàng một cách dễ dàng, nhưng nếu chạy đến vài chục dặm thì chuyện hơn thua chưa biết về ai, nếu chạy đến ngoài trăm dặm thì bại là cái chắc.

Kiều Phong dừng lại cười ha hả đứng lại nói: “Đạo Thánh, hôm nay Kiều Phong này chịu phục rồi, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK