Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một giờ sau, buổi học Độc Dược kết thúc.

Vừa trèo lên các bậc cầu thang ra khỏi hầm, Harry vừa cảm thấy đầu óc hoang mang và cõi lòng nặng chịch. Chỉ trong tuần lễ đầu tiên mà nó đã làm mất hai điểm cho Gryffindor rồi. Tạo sao thầy Snape ghét nó dữ vậy?

Ron an ủi: “ Đừng buồn! Thầy Snape cũng vẫn thường trừ điểm của anh George và anh Fred. Chiều nay cho mình cùng đi đến chỗ bác Hagrid nha?”

Cả hai ra khỏi lâu đài lúc ba giờ kém năm, băng qua sân. Lão Hagrid sống trong một căn nhà gỗ bé nhỏ bên kia khu rừng cấm. Trước nhà có một cái ná và một đôi giầy cao su.

“ Thật đẹp” Ron cùng Harry thốt lên khi cách xa gian nhà chòi của lảo Hagrid chưa đến trăm mét, là một gian nhà cực kỳ xinh đẹp nằm trên một gốc cây, như một bông hoa diễm lệ khoe sắt.

Căn nhà xinh đẹp này xuất hiện làm cho không ít học sinh năm 2 trở lên chú ý, các giáo sư trong trường đều cảnh cáo cho học sinh nhà mình không được làm phiền người bên trong gian nhà này, song việc đó chỉ làm cho những hùng hài tử trở nên tò mò hơn, không ít học sinh thử đột nhập vào căn nhà xinh đẹp này.

Nhưng chỉ cần bước đến gần lại bị những chiếc lá to lớn trói buộc cả người, cả người không một chút sức lực. Trói buộc mấy tiếng đồng hồ mới thả ra, đáng nói là khi giáo viên tìm đến còn hung hăn trừ điểm đám học sinh này.

“ Bồ nói căn nhà kia chính là người mà bồ gặp hồi hè” Ron hỏi.

Harry gật đầu, lại bước đến gần căn nhà chòi của bác Hagrid, sáng hôm nay nó nhận được cú của lảo, trong thư mời nó ghé thăm căn chòi của hắn, nó đả nhận lời cũng mong gặp gỡ Hagrid, và cũng muốn từ miệng lảo biết được cái vị nam tử mà nó gặp trước kia.

Nhờ có vị tiên sinh kia mà suốt cả thời gian hè còn lại, nó sinh hoạt không còn như trước kia nữa, dì dượng của nó cũng không có đối xử tệ bạc, tuy cách ứng xử có chút lúng túng cứng ngắn, nhưng tốt hơn nhiều.

So với Hagrid là người dẫn nó đi vào thế giới phép thuật, thì người đàn ông kia dạy cho nó hiểu ra nhiều thứ.

Khi Harry gõ cửa, bên trong vang lên tiếng lục đục rồi tiếng chó chồm lên sủa.

Kế đến giọng lão Hagrid vang lên ồm ồm: “Quay lại, Fang. Quay lại.”

Gương mặt to lớn và lông lá của Hagrid thò ra liền sau tiếng két của cánh cửa bị kéo mạnh. Lão nắm vòng đeo cổ của một con chó săn đen khổng lồ, cố gắng giữ yên nó cho hai đứa trẻ bước vào nhà.

Bên trong chỉ có một gian buồng. Thịt sấy và thịt chim trĩ treo lũng lẳng trên trần, một cái ấm đồng đang sôi trên bếp lửa, và ở một góc phòng là một cái giường khổng lồ chất một đống chăn vá, còn có cả một cái lu sành cực kỳ lớn bằng nửa hình thể của lảo.

Lão Hagrid thả con Fang ra, bảo: “ Cứ tự nhiên như ở nhà nhà các cháu.”

Con Fang cũng giống như chủ nó, coi hung hăng vậy mà rất thân thiện. Nó chạy ngay lại bên Ron và bắt đầu liếm tai thằng bé.

Harry giới thiệu với lão Hagrid: “ Đây là bạn Ron.”

Lão Hagrid đang rót nước sôi vào một cái ấm trà to, vừa liếc mấy nốt tàn nhang trên mặt Ron vừa bảo: “Một đứa nữa của nhà Weasley hả? Ta đã tiêu hết nữa đời ta chỉ để rượt đuổi hai thằng anh cháu ra khỏi khu rừng cấm đấy.”

Lão Hagrid bày mấy cái bánh cứng như đá ra dĩa mời hai đứa, sau đó đi lại cái lu to lớn của mình dùng sức vận nắp ra, ngay lập tức mùi hương thơm nồng tản mát ra bên ngoài, lảo nhìn bên trong đả chỉ còn sót lại một ít nước, liền nghiêng bình đem nước bên trong đổ ra một cái bình nhỏ.

“ Thơm quá, bác Hagrid nước gì vậy?” Harry say mê ngửi một cái, hỏi.

Ron đáp : “ mình biết, anh Fred và Georo từng nói đó là...”

“ Rượu” Hagrid có phần cau có lên, đem đến đặt xuống bàn : “ hai tên tiểu quỷ kia, lần trước nhân lúc ta bất cẩn trộm của ta, thứ quý giá này là ta từ Noah tiên sinh lấy được, hai đứa cháu may mắn lắm”

Harry nghe được liền hỏi : “ Rượu, Noah tiên sinh, bác nói là của Naoh tiên sinh đưa cho, tiên sinh ấy là căn nhà kia ư?”

Hagrrid gật đầu đáp : “ ukm, tiên sinh ấy vẫn còn ngủ, chưa có tỉnh dậy đâu, cháu cũng đừng có lại căn nhà của tiên sinh ấy”

Ron nhìn cái chén nhỏ được rót ra, màu xanh lam như phỉ thủy tỏa ra sương khói chất lỏng, nuốt nước miếng sau đó đem chén uống một hớp, sau đó liền một hơi cạn sạch con mắt liền nhắm lại, thân hình khẽ run run cảm nhận cơ thể mình thư sướng.

Nhìn Harry nghi hoặc lảo Hagrid nói : “ quý giá lắm đó, thứ này có thể bồi bổ cơ thể, tăng trưởng sức mạnh, ta dám cá cháu sẻ thích mê nó”

“ Cảm ơn bác” Harry nói ngay sau đó uống một hớp.

Nó rất nhanh biết được lời của bác Hagrid là có ý gì, đây là tuyệt vời nhất nước uống mà nó uống được, dư vị đọng lại trên miệng lưỡi để nó không cách nào quên được, theo luồng chất lỏng từ cuống họng chạy xuống dạ dày, cả cơ thể như một luồng nước ấm lan tỏa khắp cả cơ thể, cơ thể thư sướng toàn thân chưa bao giờ thoải mái như bây giờ, cảm giác rất khó tả.

Nó không muốn mất đi cái cảm giác này, cơ thể như không có trọng lượng bồng bềnh vậy, nó cảm nhận được mình so với trước còn khỏe hơn, về phần khỏe thế nào nó lại không biết được.

“ Tuyệt” Ron tỉnh lại, hưng phấn hô lên một tiếng, đem tay giơ lên một chén đưa cho bác Hagrid định xin thêm một chén nữa, nhưng tiếc là đả hết sạch, hiện giờ chỉ còn lại cái tô lớn đả bị con Fang uống gần hết.

Harry cũng từ trong huyền diệu khó tả nên lời tỉnh lại, nhìn lảo Hagrid con mắt lim dim nhắm nghiền, nó cũng không có đánh thức bác Hagrid vì nó biết cái cảm giác thư sướng kia bị đánh thức thì không hay chút nào, đem mắt liếc xuống cái bánh của lảo Hagrid cấp cho đem nó đem lên cắn một cái.

Những cái bánh này đủ sức làm gãy bất kỳ cái răng nào, hơn nữa mùi vị so với thứ nó vừa uống chẳng là gì cả. Nhưng nó cùng với Ron đành phải ăn lấy, dù sao lảo Hagrid tốt bụng chiêu đãi cho cả hai thứ quý giá, tuy món ăn của lảo không được ngon cho lắm nhưng bọn nó từ chối thật không lể phép à.

Vừa phải làm như ăn ngon lắm vừa đua nhau kể cho lão về những bài học đầu tiên của mình, khi thấy lảo tỉnh lại. Còn con Fang tỳ mỏm lên gối Harry và nhễu nước miếng khắp tấm áo dài của nó.

Cả Harry và Ron đều khoái chí khi nghe lão Hagrid gọi ông giám thị Flich là lão già đó.

“Còn con mèo đó, bà Norris, ta đã định cho Fang độp nó từ lâu rồi. Các cháu biết không? Mỗi lần ta có việc đi vô trường là con mèo đó theo ta khắp nơi. Không thể nào thoát được nó. Chắc lão Flich biểu nó làm vậy.”

Harry kể cho lão Hagrid nghe về buổi học với thầy Snape, ngày hôm nay nó dự buổi học đầu tiên chính là còn hơn cả cực hình. Từ đầu buổi vị giáo sư này đả nhắm vào nó, lời nói không chỉ khó nghe mà còn đem nó trừ điểm.

Lão Hagrid cũng như Ron, bão Harry đừng lo lắng về chuyện đó, thầy Snape không ưa bất kỳ đứa học trò nào, chứ không riêng gì Harry.

Harry nói :“ Nhưng mà ông ấy ghét con.”

Lão Hagrid gạt đi: “ Nhảm nhí! Việc gì ông ấy phải ghét cháu?”

Harry không thể không nhận ra là lão Hagrid tránh ánh mắt của nó khi nói câu đó.

Lão Hagrid hỏi Ron: “Thằng anh Charlie của cháu ra sao rồi hả? Ta khoái nó lắm. Nó huấn luyện mấy con thú rất là giỏi.”

Harry không biết có phải lão Hagrid cố ý nói sang chuyện khác không. Trong khi Ron kể cho lão nghe về Charlie và việc nghiên cứu rồng của anh ấy, Harry lượm một mẩu giấy báo lót dưới ấm trà trên bàn. Mẩu báo ấy được cắt ra từ tờ nhật báo tiên tri.

TIN MỚI NHẤT VỀ VỤ CƯỚP NHÀ BĂNG GRINGOTTS

Những cuộc điều tra tiếp theo về vụ đột nhập nhà băng Gringotts vào ngày 31 tháng 7 cho thấy có chứng cớ đáng tin cậy là bọn phù thủy phe hắc ám đã nhúng tay vào.

Các yêu tinh ở Gringotts khẳng định rằng không bị mất gì hết. Căn hầm bị lục lọi thực ra đã được dọn trống trước đó, cùng ngày.

Một phát ngôn viên yêu tinh đã nói vào trưa nay. Nhưng chúng tôi sẽ không nói gì, xin quý vị đừng chõ mũi vào công việc ở đây.

Harry sực nhớ lại lúc trên tàu lửa, Ron có nói ai đó toan cướp nhà băng Gringotts, nhưng không nói vào ngày nào, liền nói : “Bác Hagrid! Vụ cướp nhà băng Gringotts xảy ra vào đúng ngày sinh nhật của con. Dám nó xảy ra vào đúng lúc chúng ta ở đó lắm!’

Lần này không nghi ngờ gì nữa, lão Hagrid né tránh ánh mắt của Harry. Lão làu bàu và mời nó một cái bánh đá khác.

Harry đọc lại mẩu tin: căn hầm bị lục lọi thực ra đã được dọn trống trước đó, cùng ngày. Thế thì chính lão Hagrid đã dọn trống căn hầm bảy trăm mười ba vào ngày hôm đó, nếu gọi hành động lấy cái gói nhỏ bụi bặm ấy là dọn trống. Có phải cái gói đó chính là cái mà bọn cướp muốn tìm?

Khi Harry và Ron trở về toà lâu đài để ăn tối, trong túi chúng đầy nhóc những cái bánh đá mà lão Hagrid đã ưu ái tặng, và vì quá lịch sự nên chúng không dám từ chối.

Harry nghĩ không bài học nào khiến nó suy nghĩ nhiều bằng buổi uống trà với lão Hagrid. Có phải lão Hagrid đã đến nhận cái gói đúng lúc? Bây giờ cái gói đó ở đâu? Và phải chăng lão Hagrid có biết gì về thầy Snape mà lão không muốn cho Harry biết?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK