Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có quá nhiều chính sách cấp tiến và tiến bộ, những tư tưởng mới mẻ này hoàn toàn vượt quá thời đại, khó người có thể theo kịp.

Cho dù là những nữ nhân bên cạnh của Thiên Trạch cũng vậy, cho nên khi đăng cơ đại lễ qua đi, Thiên Trạch dành chút thời gian vào đêm tối để giải thích cho người của mình những thứ không hiểu không rõ.

“ Bệ hạ, bộ giáo dục chịu trách nhiệm giáo dục, đây không phải là Nho gia hay sao chứ, người trọng dụng Nho gia chủ trương giáo hóa à” Kỹ Yên Nhiên đối với một trong các vấn đề, đầu tiên hứng thú chính là vấn đề này.

Thiên Trạch trả lời : “ khai dân trí chấn dân sinh, con dân được giáo hóa sẽ mở mang trí tuệ, người người nếu biết chữ biết viết trình đồ văn minh sẽ cao. Bộ giáo dục trách nhiệm là giáo dục con dân, chứ không phải là dạy như Nho gia. Ta chỉ yêu cầu con dân biết chữ, biết viết. Dân chúng mở mang trí tuệ, càng nhiều hiền tài trí sĩ sẽ không ngừng sinh ra”

Đám nữ yên lặng nghe lấy cùng suy ngẫm.

“ Nếu như vậy thì quá tốt, mọi người đều có thể thông minh, được đi học nhận biết chữ viết. Chỉ là việc dạy học không phải đơn giản” Hồ Oánh lên tiếng.

Kỹ Yên Nhiên gật đầu : “ không sai, giáo dạy cực kỳ phức tạp cùng khó khăn, dù bệ hạ có tài chính khổng lồ nhưng nhân lực, những người có thể dạy học lại là một chuyện khó khăn. Hơn nữa việc mở khoa thi cử do bộ giáo dục đảm nhiệm cũng là một chuyện quan trọng, dân chúng có thể đạt yêu cầu ư?”

Thiên Trạch nói : “ cho nên cấp thiết đầu tiên là thành lập trường học, một khi trường học dựng lên sẽ giải quyết vấn đề ban đầu của bộ giáo dục”

“ Trường học!” đám người cùng hô.

Thiên Trạch nói : “ Trường học là nơi hội tụ sư tôn giáo dạy học sinh. Ở nơi này sẽ quy tụ nhiều thầy dạy và một lượng lớn học sinh, trường học sẽ chia làm ba cấp sơ trung thượng. Ba cấp này có thể giao cho Bách Gia Chư Tử những ai muốn đầu nhập Đại Việt, chúng ta hổ trợ cho bọn họ truyền bá học thuyết. Đổi lại yêu cầu phải dạy con dân nhận thức mặt chữ chữ viết. Sẽ tiết kiếm rất nhiều. Ngắn thì 3 năm dài thì 10 năm, khi đó con dân một lượng lớn biết chữ viết, trình độ tài trí sẽ được nâng cao, vượt xa chư quốc. Khi đó Bộ giáo dục thông qua thi cử khảo hạch sẽ phát hiện ra nhân tài, càng nhiều nhân tài thì quốc lực sẽ càng mạnh hơn”

Đám người suy nghĩ, càng nghĩ đối với người phía trước bội phục không thôi.

Ý tưởng này quá độc đáo mới lạ nhưng lại hiệu quả, nếu làm theo cách của y có thể mượn gà đẻ trứng, các Chư Tử Bách Gia vì cạnh tranh truyền bá học thuyết ảnh hưởng sẽ trợ giúp cho Đại Việt truyền chữ viết, hoặc là một số nhà suy bại sẽ nương nhờ Đại Việt mà lớn mạnh.

Thông qua trường học khi đã nhận biết được mặt chữ, như vậy sẽ có nhiều nhân tài hơn, và khi thông qua khảo hạch. Đại Việt không có thân phận tôn ti hạn chế, càng nhiều nhân tài sẽ xuất hiện.

Nếu chỉ có khuyết điểm đó là Đại Việt mới lập quá nhỏ bé, quốc thổ cùng con dân cũng chỉ tại Thăng Long mà thôi, bốn nước chú ý phải diệt khó mà thu hút được nhiều Chư Tử Bách Gia đến giảng dạy hoặc nương nhờ.

Một bất lợi đó là Xích Mi Long Xà mang tiếng xấu, cộng thêm chế độ đất nước quá kinh thể hãi tục, rất nhiều văn sĩ không chấp nhận việc nữ tử vào triều.

“ Học vấn can hệ trọng đại, nhưng nếu phạm vi truyền bá lớn, lòng người khó tránh khỏi nghĩ biến!” suy nghĩ một lát Diễm Linh Cơ do dự rồi nói.

Phó Quân Du nói vào: “ Linh Cơ nói cũng không sai! một khi lòng dân sinh biến có chút bất lợi cho việc thống trị”

Hồ Oánh tiếp lời : “ Hơn nữa các chính sách của bệ hạ quá kinh thế hãi tục. Bệ hạ lại có thù oán khắp nơi, rất khó các văn sĩ chịu chấp nhận việc dạy học ở Đại Việt. Hoặc là chấp nhận một nước như Đại Việt”

Nhiếp Phong cùng bốn cái nghĩa tử khác của Thiên Trạch quỳ ngồi một bên, không rõ nghi hoặc : “ vì sao thế? con thấy các chính sách của Việt Đế rất hay và có lợi mà”

“ Uk!” Đoạn Lãng không quá rõ ràng nhưng hắn thấy các chính sách của nghĩa phụ cực kỳ tốt, đến cả đứa như nó không rành gì về triều chính cũng cảm thấy có lợi cho dân chúng, về phần kinh thế hãi tục chuyện thì nó có bao nhiêu đâu mà tiếp xúc với vấn đề đó chứ.

Khấu Trọng nói vào :“ Tốt tất nhiên thì tốt, chỉ là phụ hoàng ban hành mấy thứ quá kinh nhân”

Phó Quân Sước mở miệng : “ Năm xưa Việt vương Câu Tiễn đã phế trút thái tử Thiên Trạch và lập Lộc Dĩnh làm trữ quân. Bệ hạ lấy Đạo Thánh cướp bóc trung nguyên là bất chính, họa hại Tân Trịnh cùng nhiều nước trong mắt nhiều kẻ là bất nhân. Dựng lên Đại Việt lập ra nhiều chính sách họa loạn triều cương, dưới trướng của người có vô số kẻ đại hung đại ác, cộng thêm bọn văn sĩ quý tộc làm sao chấp nhận việc mình có thể cùng giai cấp với tầng lớp dân chúng đê hèn, kẻ trí thức lại khinh thường cùng nữ lưu vào triều”

Nhiếp Phong; Đoạn Lãng; Bộ Kinh Vân, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và một số nữ nghe liền rõ được vấn đề của Việt Đế cùng nan giải của Việt Đế cùng Đại Việt hiện giờ, tuy y có vũ lực cái thế nhưng danh dự cùng lực hiệu triệu lại không có bao nhiêu.

Mà thời đại này địa vị danh tiếng nhiều khi còn quan trọng hơn rất nhiều thứ.

Thiên Trạch cười nhẹ, loại này lo lắng có lẽ cũng chỉ có ở thời đại này mới có, thời đại này phổ biến đều là lấy ngu dân nghĩ muốn tiến hành thống trị, dân chúng là càng ngớ ngẩn càng tốt, an phận sinh hoạt, sản xuất, sinh con....Đây chính là dân chúng nhiệm vụ chủ yếu!

Thiên Trạch nói : “ ta không cần để ý chuyện thế nhân ánh nhìn. Trước mắt chỉ cần Thăng Long này là được rồi. Không lâu nữa thôi manh đất này sẽ trở thành toàn thể thiên hạ chú ý và muốn đến.”

Ngừng một chút hắn lại nói : “ còn về việc giáo dục lòng người sinh biến thì không cần lo, các nàng thử nghĩ khi con dân trong thành ai nấy cũng thông minh, lo sợ khó quản giáo. Nhưng nếu trong quá trình truyền thụ truyền thụ tư tưởng, trung quân ái quốc đây.”

Diễm Linh Cơ cau mày suy nghĩ.

Thiên Trạch nói tiếp : “Chỉ cần cho các học sinh mỗi ngày không gián đoạn quán thâu trung quân tư tưởng, dần dần, trung quân chi niệm liền sẽ sâu tận xương tủy, xuyên vào nội tâm, từ đó dạy bảo ra chân chính trung quân chi sĩ! Cho dù không đạt được yêu cầu đi nữa, dân chúng thông minh khai mở đầu óc thì sẽ so với lũ dần độn càng tốt hơn, bởi nếu một mực truyền xuống, con cháu của chúng không phải sẽ thông minh khai mở. Tích tiểu thành đại, các nàng thử nghĩ xem. Một cái quốc gia ai nấy đều biết chữ, so với một cái chỉ một số biết chữ, quốc gia nào mạnh hơn”

Đám người nghe xong suy ngẫm liền nghĩ đến cái sau ngay, thời đại này người biết học biết chữ chiếm địa vị không nhỏ, so với dân chúng bình thường còn cao. Nếu toàn dân biết chữ đây là cái quốc gia thế nào chứ?

Phải biết Trung Nguyên mười hai nước, dù là hùng cường nhất quốc gia con dân biết chữ chỉ được một phần mười mà thôi.

“ Oánh nhi! Nhiên nhi! trong đám nữ nhân của ta chỉ có hai nàng là đối với bộ này phù hợp. Đây là gốc rễ lớn mạnh của Đại Việt, thời gian đầu ta chỉ yêu cầu nhận biết mặt chữ cùng chữ viết.” Thiên Trạch hướng hai cái nữ nhân của mình nói : “ các nàng khác nếu có hứng tham dự cũng có thể.”

“ Ân!” Hồ Oánh, Kỹ Yên Nhiên nhẹ gật đầu.

Tiếp đến Thiên Trạch lại kiên nhẫn giải đáp từng bộ chức năng cùng yêu cầu hiện giờ, nói rõ cho đám người trong phòng nghe rõ.

“ Tiểu Trọng, tiểu Lăng, tiểu Phong, tiểu Lãng, tiểu Vân” Thiên Trạch lại hướng năm cái thân ảnh nhỏ hơn đang quỳ ngồi một chổ nói.

“ Hài nhi xin nghe!” trừ Bộ Kinh Vân lãnh đạm ra bốn cái còn lại cùng hô.

Thiên Trạch nói : “ Trọng Lăng hai đứa ưa thích kiến công lập nghiệp lại lớn hơn ba đứa còn lại. Sắp tới tiếp tục làm những việc hai đứa muốn. Còn lại ba đứa tiếp tục luyện công, không cần để ý dến việc Đại Việt. Các ngươi còn quá nhỏ, ta nhận các ngươi làm nghĩa tử cũng không phải để các ngươi bán mạng cho ta. Sau này trả thù Hùng Bá xong, muốn tham dự vào triều đình hoặc trọng chấn gia môn hoặc báo ân tình gì đó đều tùy các ngươi cả”

“ Vâng!” cả năm người đưa mắt nhìn nhau một cái liền nói.

Thiên Trạch lại nói : “hiện giờ đô thành đã thuộc về tay ta, không còn như trước ẩn nấp muốn đi dạo chơi hay ra ngoài thư giản đều được. Chỉ là thân phận của năm đứa là nghĩa tử của ta, kẻ thù không thiếu. Nhớ kỹ phải cẩn thận”

“ Phụ hoàng an tâm! Kẻ nào dám động đến nhi thần chứ, nhi thần liền cho chúng ném mùi lợi hại” Đoạn Lãng trải qua một tràng kinh biến ở Thăng Long càng thêm tự tin.

“ Hì hì! Năm huynh đệ chúng con kẻ nào không phải là vạn người mới có chứ, một thân công lực lại còn thần binh tuyệt học nơi tay, chỉ sợ bọn chúng không dám đến thôi” Khấu Trọng tiếp lời.

“ Được rồi sự tình đêm nay đến đây thôi, các nàng muốn tìm hiểu thì có trong quyển trục mà ta biên soạn” Nói xong Thiên Trạch phất tay, mấy trăm cuộn quyển trục có sẵn trong Tử Kim Long Giới được đem ra.

Sau đó hắn cất bước mà đi ra cung điện : “ đã lâu rồi chưa khảo nghiệm võ công năm đứa, lên từng đứa, ta xem thử bọn con tiến bộ thế nào?”

Năm cái nghe được ánh mắt sáng lên, liền không do dự cướp ra sau.

“ Phụ hoàng! Để con trước” Đoạn Lãng là cái cướp đến.

Nói xong hắn liền từ trong giới chỉ mình lấy ra một cây kiếm đỏ, điểm ra chính là gia truyền Đoạn gia kiếm pháp Thực Nhật Kiếm Pháp, kiếm khí nóng bức kiếm quang như mặt trời chói sáng.

Kiếm khí kinh hồng, kiếm thế mãnh liệt kéo lên, nháy mắt giăng tỏa phương viên mười trượng xung quanh, không khí trong không gian nháy mắt bị đốt nóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK