Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng sáu, đêm mười tám.

Đại Chu chi địa, một nơi khác.

Đêm tối bao trùm, một đạo lưu tinh rạch phá thương khung.

Đột ngột dừng lại, là một cái long tọa bằng ngọc trôi nổi ở hư không.

Ở bên dưới là một ngọn núi cao hai bên có hai đầu thác nước, trên thác nước trung ương có một sườn núi, phía trên không gian đủ lớn, tại nơi này lại xây ba cái gian phòng.

Tại vách núi trên đặc biệc còn xuất hiện dài thiết côn đâm ra, tuy nhiên mỗi cây cách nhau khoách cách tuyệt đối không nhỏ. Thông qua đó mà làm thành một cái con đường dẫn lên trên.

Nhưng nhìn thì dễ thực chất lại có huyền cơ, cả ngọn núi được một cái trận pháp bố trí, không biết trận pháp phá giải chỉ tốn công vô sức. Dù là binh khí cứng rắn sắc bén cũng khó mà đâm lên vách đá cứng rắn kia làm vật bám lên được.

“Thiên Bộc Nhai! Cảnh sắc đúng là không tệ” Thiên Trạch nhìn xuống bên dưới khen.

Ở bên cạnh là một cái thân ảnh nữ tử áo vàng, Mộc Tuyết Nhu lên tiếng : “ Thiên Bộc Nhai là cấm địa Mộ phái, đường lên núi có trận pháp quỷ dị cản lại, kẻ thường khó mà leo lên được, dù tinh không ngự khí đi nữa có lên cũng bị Thủ Mộ Nhân bên trên cản”

Thiên Trạch nhẹ gật đầu.

“ Đứng đầu thập đại Thủ Mộ Nhân do Chu thiên tử ngự phong, chưởng môn của Bí Ảnh cốc Cầu Hoàng phu nhân. Còn có Họa gia Họa Thánh, Thư gia Thư Thánh” Mai Ngâm Tuyết đối với tòa mộ địa này hay biết nói ra.

Mộc Tuyết Nhu mắt đẹp lưu chuyển : “ ở bên dưới chính là có bảo vật mà Tuyết Nhu muốn dành cho bệ hạ đó”

“ Trăm bảo tàng” Thiên Trạch biết là món đồ gì cười nói.

Mộc Tuyết Nhu không lấy ngạc nhiên : “Lạc Hà đồ chứa trăm bảo tàng, nghe nói xem một lần lần theo ký hiệu sẽ đến một bào tàng”

“ Đệ nhất sát khí của Mộ phái” Thiên Trạch tiếp lời.

Mộc Tuyết Nhu trả lời : “ chuyện gì cũng không qua được mắt bệ hạ, năm xưa Tà Linh giáo gây loạn Đại Chu bị Mộ phái vây trừ ở nơi này, thanh sát khi kia cũng bị phong bế ở dưới nơi này.”

Lời vừa dứt, Thiên Trạch khống chế Ngọc Long Tọa hạ xuống bên dưới.

“ Kẻ nào! dám xông vào Thiên Bộc Nhai!”

Từ bên trong căn nhà, hai cái thân ảnh một béo lùn một cao gầy phóng ra quát lớn, cả hai vốn ở nên trong an tĩnh nghĩ dưỡng thì cảm nhận được luồng khí tràng dao động từ trên trời ép xuống.

Hai kẻ này chính là tả hửu hộ pháp hiện giờ trên Thiên Bộc nhai- Thư Thánh, Họa Thánh một trong tứ Thánh của Thủ Mộ phái.

“ Long!” Thư Thánh, Họa Thánh cả kinh khi nhìn hai đầu song long uốn lượn trên ngọc tọa, ánh mắt cũng thấy rõ một nam một nữ trên đó.

Tuy cả hai ở trên núi hoang sơn dã lĩnh không người qua lại, song không phải là kẻ chậm lụt không biết gì. Động tĩnh gần đây của Thiên Trạch gây ra không nhỏ, nhất là hai cái tòa Mộ Vương Chi Vương của Mộ phái bị phá, bọn họ có cho mình tin tức tự biết rõ kẻ đến là ai.

“ Thì ra là Đại Việt chi chủ giá lâm, không biết đêm khuya ngài đến Thiên Bộc Nhai của ta làm gì?” Họa Thánh trấn định tâm tình của mình dò xét.

Thiên Trạch lạnh giọng : “ Bản Đế đến đây phải chờ ngươi đồng ý!”

Tuy không có một chút gì khác thường, không một chút sát khí nhưng áp lực vô hình lại đè nén lên cả hai hộ pháp. Hắn không cần động, nhưng gần đây chiến tích sở ra để cả hai kính sợ.

“Không dám! Không dám!” Họa Thánh mồ hôi tản ra, hắn lại quên mất cái tên sát tinh này từng đồ lục qua mấy trăm vạn đại quân, lúc này là nhất thời quen miệng.

“ Ngài có thể đến thật khiến chúng tôi bất ngờ, chỉ là Thiên Bộc Nhai là cấm địa Mộ phái, chúng tôi tẫn theo chức trách” Thư Thánh vội tiếp lời sửa lời cho Họa Thánh.

“ Là!” Họa Thánh vội nói.

Thiên Trạch nói : “ dưới gầm trời này không có nơi nào là Bản Đế không đến được, một cái nho nhỏ Thiên Bộc Nhai càng không thể”

Lời dứt xong từ căn nhà chính cánh cửa mở ra, một đạo hồng ảnh phóng xuất ra bên ngoài, cướp đến trước người Thư Họa.

Hồng y bó sát trên cơ thể, dáng vóc thon thả mặt được một tấm mạng sa hồng che lấy nhưng cũng để lộ dung nhan, là một cái mỹ nữ.

“ Bãn lĩnh của ngài chúng ta đã nghe nói đến thế nhân cũng biết đến, chỉ là ta không rõ, ngài bây giờ thân phận cao quý đến chỗ của chúng ta làm gì?” Cầu Hoàng cẩn thận dò xét : “ lẽ nào là vì thứ ta đang cất giữ ư?”

“Lạc Hà đồ!” Thư Thánh hai người thầm nói, cả hai trong đầu nghĩ ngay đến vật này.

Thiên Trạch nói : “ Đế Phi của Bản Đế còn đang thiếu một kiện binh khí vừa tay, Bản Đế đến đây là lấy thứ bên dưới”

Cầu Hoàng, Thư Thánh, Họa Thánh biến sắc.

“ Thứ cho chúng ta không thể đáp ứng” Cầu Hoàng trả lời.

Họa Thánh, Thư Thánh cũng lấy ra trong người một cây bút lông, chính là binh khí của cả hai, dưới nội lực quán chú lông bút mềm mại lại như đao kiếm sắc bén.

“ Giun dế cũng đòi cùng nhật nguyệt tranh huy” Thiên Trạch khinh miệt nói : “ các ngươi không phải Bản Đế đối thủ”

Cả ba người đều rõ ràng, náo loạn hai đô thành đồ sát hơn 100 vạn đại quân, đã bại Thiên Đao cùng Ám Hà là người mà bọn họ có thể đánh bại được ư?

Nhưng không lại thì thế nào? trách nhiệm của bọn họ chính là canh giữ nơi này, để cho thứ kia không thể gặp lại ánh sáng.

“Chúng ta dù có chết đi nữa cũng tuyệt không để món sát khí kia ra ngoài họa hại thương sinh thiên hạ được.” Cầu Hoàng quyết tuyệt mà nói : “ Lời hứa người Thủ Mộ chữ tín ngàn năm”

“ Cầu Hoàng muội muội nói hay lắm” Họa Thánh tiếp lời, nâng bút thủ thế tỏ ý cùng sống chết một chỗ.

Thư Thánh cũng không chậm trễ.

Thiên Trạch nhàn nhạt cất lời : “ các ngươi đã có ý định như vậy, Bản Đế cũng bồi tiếp đến cùng”

Nói xong Thiên Trạch một tay giơ lên : “ nếu như các ngươi đở được một kiếm của Bản Đế, Bản Đế sẽ suy nghĩ lại”

Rợp trời hoàng kim như sao trời tinh tú, cả ba Thủ Mộ Nhân ngẩng đầu lên liền ngưng tụ kinh sợ khi thấy mấy ngàn thanh đại kiếm hiện ra.

“ Sưu!!”

Theo Thiên Trạch một tay hạ xuống, mấy ngàn thanh luyện khí kiếm rơi xuống bên dưới.

Cầu Hoàng, Thư Thánh, Họa Thánh không một chút chậm trễ, sở ra bãn lĩnh của mình.

“ Thư Định Thiên Địa!”

Mạnh nhất một chiêu của Thư Thánh sở ra, một bút vẻ ra trăm ngàn văn tự, bút tẩu long xà, một đòn này sở ra các văn tự như trục cột chèo chống thiên địa, mỗi cái văn tự cùng luyện khí đại kiếm va chạm

“Họa Giang Sơn”

So với Thư Thánh thì càng khác biệt, không phải văn mà là một bức tranh, Họa Thánh họa cảnh họa ý không ngừng thoát ly, dệt thành một bức tranh giang sơn đẹp mắt, núi non sông ngoài trùng điệp cùng với mưa kiếm va chạm.

“ Bí Ảnh Quyết”

Có phần giống với Huyễn Mặc Thần Công của Lâm thị, Bí Ảnh Quyết vừa ra Cầu Hoàng phân thành tám phân thân, mỗi cái như tiên nữ khuynh vũ, khí thế bộc phát cường đại, cùng bản thể tạo thành cửu cung di ảnh, khí tràng hợp nhất càng thêm cường đại.

Cả ba người sở ra đại chiêu đan dệt với nhau tạo nên một khung cảnh đẹp mắt.

Cầu Hoàng như tiên nữ nhảy múa trong giang sơn tranh vẻ, các văn tự như cột chống cố định lấy giang sơn này.

Cả ba không phải là Thiên Nhân Cảnh, nhưng ba người hợp kích lại gần đạt đến cảnh giới đó, toàn bộ khí thế của cả ba lẫn Thiên Bộc Nhai đều được cả ba người vận dụng một cách triệt để.

“ Phanh! Phanh! Phanh!”

Đinh tai không dứt, va chạm kịch liệt không ngừng vang lên, luyện khí đại kiếm cùng hợp kích của cả ba người không ngừng ma sát.

“Cảnh đẹp như vậy thật khiến người say mê, có điều các ngươi có thể chống cự được bao lâu đây?” Mộc Tuyết Nhu quan sát tràn cảnh phía trước cười nói.

Không có chút bận tâm gì, từ lúc bắt đầu nàng đã biết rõ kết quả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK