Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phù Dung gật đầu, sau đó đứng dậy rời đi.

Lưu Tư đợi Phù Dung nhường ra không gian, mở miệng : “ gặp được cậu, Hoa Liên quả là may mắn”

“ Cái này thì đúng rồi” Đế Thiên An gật gù nói.

Lưu Tư nói tiếp : “ sau này tôi xin gửi gắm Hoa Liên cho cậu đấy”

Nguyên tác trong, Lưu Tư chính là một trong những động lực khiến Hàn Bảo Quân học võ nghiêm chỉnh. Là người tốt bụng, cho dù tận mắt chứng kiến Hàn Phi Quang trêu chọc con gái cùng nhiều lần bị đối phương gây hấn, hắn vẫn không có để tâm thậm chí còn đem Hoa Liên gởi gắm khi nhận ra sư muội có tình cảm với Hàn Phi Quang.

Bởi hắn nhìn ra được Hàn Phi Quang bản tính không xấu. Nay Đế Thiên An xuất hiện vô luận ngoại hình tính cách lẫn thực lực đều để cho hắn hài lòng. Liên quan đến chung thân đại sự của em gái mình, nếu được chọn hắn tất nhiên chọn lấy người tốt hơn rồi.

“ Huynh an tâm, tôi sẽ chiếu cố cô ấy thật tốt” Đế Thiên An cũng không có quá nhiều kinh ngạc hay bất ngờ, điềm nhiên đáp lại.

“ Hoa Liên là cô gái rất đáng thương. Cha mẹ mất sớm nên cô ấy luôn thiếu tình cảm gia đình. Vì thế mà từ nhỏ luôn sống dựa vào tôi.” Lưu Tư từ tốn cất lời : “ có thể do vậy mà bây giờ cô ấy vẫn không phân biệt được tình cảm anh em và tình yêu nam nữ”

Đế Thiên An im lặng nghe lấy.

“ Tôi biết cô ấy đã có tình cảm đặc biệc dành cho cậu. Nhưng vì chưa ý thức để nhận ra nên cô ấy còn hoang mang bối rối.” Hắn có thể nhìn ra được sư muội mình đối với Đế Thiên An có tình cảm, mà gã nam nhân này hắn không có lý do gì để bài xích cả.

Phóng nhãn thiên hạ nhìn qua thanh niên tài tuấn không ai có thể qua được kẻ này. Thiên tư xuất sắc, không môn không phái không thầy lại có thể đạt được thành tựu mà vô số kẻ đều không làm được.

Dung mạo tuấn lãng vô song, thực lực mạnh mẽ. Kiến thức uyên bác, quan trọng hơn sư muội đã có tình cảm và hắn trước giờ chỉ xem Hoa Liên là em gái nhỏ. Nam nhân như Đế Thiên An xác thực là chổ gởi gắm cho sư muội mình sau này.

Lưu Tư cũng không quên kèm theo uy hiếp : “ Nhưng nếu cậu làm cho cô ấy khóc. Với tư cách là anh trai, tôi sẽ không tha cho cậu đâu”

“ Huynh an tâm, ta sẽ dùng cả sinh mạng thủ hộ cho nàng ấy”Đế Thiên An nghiêm túc đáp ứng, rồi nói : “ so với Hoa Liên ta thấy người đang lo bây giờ là huynh mới đúng”

Lời này vừa dứt, Lưu Tư trầm mặc một lúc rồi thở dài một hơi : “ cậu nhìn ra được ư?”

“ Ukm!” Đế Thiên An nhẹ gật đầu, nói : “ khi gặp gỡ huynh ta đã dùng bí thuật quan sát, phát hiện ra được trong người huynh khí tức bất ốn. Hơn nữa khí trong người huynh có chút khác biệc với dòng khí trong người Hoa Liên. Theo ta đoán huynh đang luyện một môn công pháp khác đi, chính nó gây xung đột thậm chí tình trạng này kéo dài huynh sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.”

“ Choang!!” một tiếng bể vở vang lên, tựa như một ái dĩa sứ nào đó bị người đánh rơi từ trên cao vậy, mà theo cái tiếng bể vở này một cái thân ảnh từ nhà trong phóng mạnh ra, cướp đến trước chổ của Lưu Tư.

“ Tư huynh! Hắn nói có thật không?” Đàm Hoa Liên con mắt tràn đầy kinh sợ, đỏ hồng lên tựa như thỏ nhỏ chấn kinh, đôi tay gắt gao bắt lấy bả vai sư huynh mình.

Từ khi gặp lại sư huynh nàng đả phát hiện ra sư huynh mình tiều tụy. Nếu không phải nàng hờn dỗi tránh mặt, sau đó lại thấy Phù Dung đi xuống và biết Tư huynh mình có chuyện muốn cùng Đế Thiên An trò chuyện. Nàng không nhịn được hiếu kỳ mà muốn nghe lén, không nghĩ được lại nghe được bệnh tình của Tư huynh.

Lưu Tư để mặc cho Hoa Liên dùng lực, lắc đầu cười khổ, chuyện đã đến lúc này hắn cũng không có dấu : “ cậu ấy nói không sai”

“ Làm sao thể!” Đàm Hoa Liên ôm lấy sư huynh mình, thân hình khẽ run lên, nước mắt cũng đã ngấn ra.

“ Ta có một môn công pháp, có thể giúp huynh thoát khỏi tình trạng này.” Đế Thiên An một bên không để ý, ngử xuất kinh nhân.

“ Hả” Đàm Lưu hai người nghe mà giật mình, sau đó Đàm Hoa Liên vội từ trong lòng sư huynh mình đi ra, tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng khẩn trương hỏi : “ huynh, huynh nói thật sao?”

“ Trước khi ta sáng tạo ra Tung Hoành chi đạo, ta đối với bậc quân tử cũng có hứng thú, thế là chuyên tâm sáng tạo một môn công pháp, gọi Tọa Vong Tâm Kinh” Đế Thiên An đứng dậy đi đến trước Đàm Hoa Liên, tay đem mấy giọt lệ vươn vấn trong mắt lau đi, tiếp tục lắc lư : “ Thu liễm dáng hình, ẩn tàng trí tuệ, rời đi hình thể mà tìm tới tri thức, ẩn náu giữa vạn vạn chúng sinh. Thấy nhu nhượng cũng thuận theo, lấy nhu chế nhu . Công thủ phảng phất như tơ lụa, lúc công kích mạnh hơn mà không cần gắng sức.”

Tọa Vong Tâm Kinh chính là Nho gia một trong cao thâm công pháp, Đế Thiên An đem Tần Thì Minh Nguyệt thống nhất quy nạp Bách Gia, từ Nho gia mà lấy được.

Môn công pháp này lại ngầm có ý giống với Đạo gia, thuận theo tự nhiên hòa hợp với vạn vật. Tu luyện môn công pháp này, tâm cảnh như hồ nước chung quanh hết thảy đều chiếu rọi ở trong lòng.

Thấy nhu nhượng cũng thuận theo, lấy nhu chế nhu . Công thủ phảng phất như tơ lụa, lúc công kích mạnh hơn mà không cần gắng sức.

“ Tọa Vong Tâm Kinh!” Đàm Hoa Liên một bên an lặng nghe, không để ý đến hắn cử động thân mặt, rồi kinh hô nói : “ công pháp này có thể giúp cho Tư huynh ư?”

Đế Thiên An lại gật đầu : “ quân tử vô tranh chỉ có ôm tâm tính này mới có thể tu luyện được Tọa Vong Tâm Kinh. Bản tính của Tư huynh hiện giờ rất thích hợp. Mà môn công pháp gây khó dễ cho huynh ấy khiến tâm thần điên cuồng đánh mất lý trí. Tọa Vong Tâm Kinh chỉ chú trọng cảnh giới không chú trọng võ lực. Nó có thể giúp cho huynh ấy an tĩnh như hồ nước lặng.”

“ Tốt quá!” Đàm Hoa Liên nghe xong giải thích vui mừng thốt lên, cảm kích : “ tạ… tạ ơn huynh, cảm tạ... cảm tạ huynh trợ giúp”

“ Không cần để ý, trợ giúp cho anh vợ là điều tất nhiên phải làm mà, nàng nói đúng không bảo bối” Đế Thiên An tà cười.

“ Anh… anh vợ… ngươi nói gì hả?” Hoa Liên cảm xúc lại bị quấy trộn, bối rối : “ ta mới không để ý ngươi. Lưu Tư huynh ấy… huynh ấy là hôn phu của ta. Không cho phép nói bậy trước huynh ấy”

“ Hôn phu ư?” Lưu Tư bị mấy lời của sư muội từ thất thần kéo ra, đại não lại bất giác nhớ lại ký ức xưa cũ.

Tại nhiều năm trước khi Hoa Liên còn nhỏ, vì cha mẹ đã mất từ nhỏ đã cùng hắn chơi đùa, lúc nhỏ không hiểu chuyện từng nói sau khi lớn sẽ gả cho hắn. Khi đó vì đối phó với nhõng nhẽo sư muội hắn đành đồng ý.

“ Tưởng lớn rồi mà vẫn trẻ con thật” Lưu Tư ký ức xưa cũ trở về, lại nhìn một bên xấu hổ đứng trước Đế Thiên An, thầm nói, hắn biết sư muội mình bây giờ còn chưa phân biệt ra đâu là tình cảm anh em cùng tình yêu trai gái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK