Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch nhẹ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ đem hồ lô bên cạnh lấy ra, mở nắp.

“ Hảo tửu” Kiều Phong mắt sáng lên, hắn là người thích uống rượu uống qua không ít nổi danh rượu, cho nên càng rõ được phía trước rượu bất phàm, chỉ nghe hương thôi cũng khiến hắn say lòng.

Thiên Trạch không nói cách không dẫn rượu ra uống một ngụm.

“ Kiều mỗ không khách khí” Kiều Phong thấy hồ lô đẩy qua cũng không khách khí, ôm quyền thi lễ sau đó ngửa đầu, đem hồ lô lên cao trút xuống, rượu dịch rót vào miệng.

Rượu vào người khiến Kiều Phong mê say, càng uống hắn lại không nhịn được mà uống tiếp, so với những loại rượu mà hắn uống trước kia mạnh hơn nhiều. Đáng nói là bầu rượu nhỏ lại như vô cùng vô tận.

“ Sảng khoái! Sảng khoái” Kiều Phong uống một bụng đã thèm, đem hồ lô đảo lại, hưng phấn nói lên, sau đó mặt thay đổi.

Bởi rượu vào bụng một luồng nhiệt khí khổng lồ bao phủ, Kiều Phong biết là gì, hắn uống qua không ít loại rượu tăng cường nội lực, không nghĩ đến Thiên Trạch đưa rượu lại vượt qua bình phàm rượu uống.

Thiên Trạch không nói gì đem rượu tiếp tục uống.

Đoàn Dự lúc này cũng đã chạy đến, lúng túng nói : “ hai vị nhân huynh”

“Kiều mỗ cảm tạ Đạo Thánh tặng rượu quý” Kiều Phong nội công thâm hậu, lại thêm hắn cũng không uống nhiều, nhanh từ trong luyện hóa đi ra, thi lễ cười nói.

“ Không quý” Thiên Trạch nhàn nhạt nói : “ ngươi là cái hán tử hào sảng, không giống như nhiều kẻ mà ta gặp”

Kiều Phong biết kẻ này nổi danh cộm cán, tuy trong chốn giang hồ trộm người không có mấy thanh danh, song Kiều Phong không có chút khinh thị nào, dù sao trong đám người y quen biết cũng không ít kẻ trộm đạo.

Càng là y năng lực quả thật không phải là y có thể khinh thường được, có thể trộm mấy ngàn vụ không thất thủ, hắc bạch hai phái hay quan binh đều thua bại dưới tay y, há còn là kẻ tầm thường được ư?

“ Kiều Phong ta với hai vị huynh đài một lần gặp gỡ như quen đã lâu, nếu như không chê, mình kết thành huynh đệ kim lan có được không?”

Bản tính Kiều Phong hào sảng thích kết giao bằng hữu, mà Đoàn Dự tính cách cũng để hắn thưởng thức, mà Thiên Trạch không hiểu sau khi gặp hắn lại cảm mến, cho nên hắn không ngại tự hỏng thanh danh lẫn thân phận đi kết giao với hai kẻ này.

“ Người muốn giết ta nhiều vô số, đầu người giá trị liên thành, tài bảo vô số. Ngươi lại là bang chủ danh môn chính phái, không sợ ư?” Thiên Trạch dò hỏi.

Kiều Phong nói : “đại trượng phu sống ở đời chỉ cần không thẹn với lương tâm là được, cùng lắm là chết mà thôi”

Đoàn Dự lúc này cũng chen vào : “Tiểu đệ chỉ cầu được vậy thôi.”

“Các ngươi không hối hận” Thiên Trạch nhìn hai cái dò hỏi, hai người này hắn cũng khá yêu thích.

“ Không” Cả hai cùng nói.

Thiên Trạch nhẹ lay đầu nói : “ kết nghĩa thì quên đi nhưng làm bằng hữu còn được, ta đến giờ không có bằng hữu”

Kiều Phong, Đoàn Dự nghe hắn từ chối cũng không tiếp tục truy lấy, mỗi người có chí riêng, hơn nữa làm bằng hữu cũng là không tồi.

Tiếp đến Kiều Phong và Đoàn Dự dưới Thiên Trạch và Giang Ngọc Yến làm chứng lại kết bái kim lan, Kiều Phong đã được ba mươi hơn Đoàn Dự một tuổi làm lớn, mà Thiên Trạch nguyên thân thể lại là ba mươi tư, xưng hô trên hắn lại làm lớn.

“Tiểu đệ nơi Tùng Hạc Lâu, trộm nghe đại ca tối nay có ước hẹn với kẻ địch. Tiểu đệ tuy không biết võ công nhưng cũng muốn đến xem trò náo nhiệt, đại ca có cho phép không?” Đoàn Dự lúc này mở lời.

“ Không biết võ công ư? Đoạn thị nổi danh Lục Mạnh Thần Kiếm và Nhất Dương Chỉ, ngoài ra công phu quyền cước cũng không thấp, trong người nội lực hùng hậu, lúc nãy ta xem đệ bức rượu ra ngoài là Lục Mạch Thần Kiếm đi?” Thiên Trạch cất lời.

Đoàn Dự nghe vậy ngượng ngùng, thú thật, nói rõ mình đã dùng nội lực dồn rượu chảy ra huyệt Thiếu Trạch ở ngón tay út như thế nào.

Kiều Phong kinh hoảng mà nói: “Phải chăng đó là… đó là kỳ công Lục Mạch Thần Kiếm?”

Đoàn Dự đáp: “Chính thị, tiểu đệ mới học chưa lâu, còn sơ sài lắm.”

Kiều Phong ngẩn người ra một hồi, thở dài nói: “Ta từng nghe gia sư nói qua, Đoàn thị khai quốc quân vương có môn công phu Lục Mạch Thần Kiếm có thể dùng kiếm khí vô hình giết người, nhưng đến nay ít người luyện thành, không biết thực hay hư. Thì ra quả có môn thần công đó.”

Đoàn Dự nói: “Thực ra môn công phu đó của tiểu đệ ngoài việc dùng để bịp đại ca cùng Thái huynh, khi uống rượu ra chẳng được tích sự gì. Khi tiểu đệ bị nhà sư Cưu Ma Trí bắt giữ, không cách nào chống trả. Người đời ca tụng môn Lục Mạch Thần Kiếm này quá đáng, thực ra chẳng được như vậy đâu.”

Thiên Trạch lắc đầu : “đệ kiến thức hạn hẹp cho nên còn chưa rõ nhà mình thần công, Lục Mạch Thần Kiếm kiếm khí vô hình vô tướng sắc bén tuyệt luân, cái mà đệ luyện có hình không bóng. Đệ là học nghệ không tinh, còn chưa thông thạo kiểm soát biến khí trong người thành kiếm khí sắc bén rồi phóng thích. Nếu đệ thông thạo khó người có thể địch được, một khi ngộ Kiếm Ý, đăng bước Kiếm Tiên thậm chí Thiên Kiếm”

Tiêu Phong nói : “ không sai! năm xưa khai quốc quân vương Đại Lý nhà đệ dùng Lục Mạch Kiếm Pháp đánh ra một mảng trời, tề danh với Liệt Quốc kiếm pháp của Bắc Ly”

Đoàn Dự nghe xong ngẫm nghĩ lời của hai đại ca cực kỳ có lý, hắn trước nay sùng Phật không thích luyện võ, từ khi đi dạo chơi may nhờ kỳ ngộ mới có được nội lực thâm hậu, sau này mới học lấy Lục Mạch Thần Kiếm ở quốc tự Thiên Long, kiến thức thì làm sao bằng được hai vị trước.

“ Tiểu đệ cảm tạ hai vị đại ca chỉ bảo” Đoàn Dự thi lễ.

Thiên Trạch nhẹ gật đầu, nói : “ lần này là ta muốn xem náo nhiệt, sẵn gặp chuyện của Kiều đệ đi xem một chuyến”

Kiều Phong gật đầu rồi hướng Đoàn Dự, nói: “Hiền đệ muốn đi xem cuộc đấu đêm nay cũng được, chỉ e rằng địch nhân ra tay tàn độc âm hiểm, tuyệt nhiên chớ nên ra mặt, tại bên cạnh đại ca là được”

Đoàn Dự vui mừng nói: “Tiểu đệ xin tuân lời đại ca nhị ca”

Thiên Trạch lại đem bầu hồ lô rượu uống một ngụm, quăng cho Kiều Phong.

Kiều Phong cười ha hả không khách khí lại uống.

“Đại ca! Đạo Thánh huynh ơi! Rượu rất hại người, nên uống ít đi là hơn. Hôm nay uống nhiều quá rồi, xin miễn đi thôi.” Đoàn Dự thấy hai người lại uống nhắc nhở

Kiều Phong cười ha hả nói: “Hiền đệ khuyên như vậy là phải lắm. Có điều ngu huynh khỏe như voi, từ bé đã thích uống rượu, càng uống tinh thần càng sáng khoái. Đêm nay gặp đại địch, lại càng cần uống nhiều rượu đánh nhau mới hứng. Hơn nữa rượu của Thái huynh cũng không phải bình thường rượu, đến uống liền biết”

Đoàn Dự vội lắc đầu từ chối.

Kiều Phong vỗ vai nói : “ rượu này đối với đệ rất có lợi, bổ dưỡng kinh mạch còn tăng nội công! Ta cũng uống nhiều rồi”

“ Hả?” Đoàn Dự cũng bất ngờ lên, nhìn nhị ca đưa qua cũng không như trước từ chối, lại há miệng mà uống, uống một ngụm con mắt liền say mê nhắm lại thưởng thức.

“ Đệ uống cũng nhiều rượu, có điều rượu của đại ca lài không rõ?” Kiều Phong hỏi

Thiên Trạch nói : “ cũng không tính là rượu, ta lấy linh tuyền làm nước, lại lấy trân dược phối vào, được hỏa diễm hun đúc thành, đừng nhìn bầu hồ lô này nhỏ nhưng đủ để đệ uống thỏa thích đấy, cứ uống hết ta lại lấy tiếp”

Kiều Phong mắt sáng lên, khi tiếp nhận hồ lô hắn cũng đã thăm dò, tiếc là hắn ý niệm hay nội khí cũng không vào được bên trong bầu rượu này, cười nói : “ vậy thì đa tạ Thái huynh, đệ cũng không khách khí”

Ba người vừa nói vừa quay lại thành Vô Tích, nhưng lần này đi thong thả chứ không chạy đua nữa.

Đoàn Dự vui mừng trong lòng cực kỳ sung sướng, thế nhưng vẫn không quên được chuyện Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên, tán gẫu mấy câu lại nhịn không hỏi: “đại ca! Lúc đầu đại ca trông nhầm tiểu đệ ra Mộ Dung công tử, phải chăng tiểu đệ có điểm nào giống hắn ta ư?”

Kiều Phong đáp: “Ta đã từng nghe đại danh của nhà Mộ Dung đất Cô Tô, lần này đến Vô Tích cũng là vì y mà đến. Nghe nói Mộ Dung Phục nho nhã anh tuấn, tuổi chừng hăm tám hăm chín, số ra còn lớn hơn hiền đệ vài tuổi. Nhưng ta cứ tưởng ở Vô Tích ngoài Mộ Dung Phục chẳng còn thanh niên công tử nào dung mạo tuấn nhã, võ công cao cường như thế nên mới nhận lầm, quả là đáng hổ thẹn.”

Đoàn Dự nghe Kiều Phong nói Mộ Dung Phục võ nghệ cao cường, dung mạo tuấn nhã thì chua xót trong lòng, lại cất lời hỏi thêm: “Đại ca từ xa đến kiếm y cốt để kết giao bằng hữu chăng?”.

Kiều Phong thở dài một tiếng, vẻ mặt buồn bã lắc đầu: “Ta vẫn hằng mong được kết giao với một người bạn như thế nhưng khó lòng được như nguyện.”

Đoàn Dự hỏi thêm: “Sao vậy?”

Kiều Phong đáp: “Ta có một người bạn chí thân, hai tháng trước đây bị giết, ai cũng bảo là Mộ Dung Phục hạ độc thủ.”

Đoàn Dự thảng thốt kêu lên: “Gậy ông đập lưng ông ư?”

Kiều Phong đáp: “Đúng thế. Người bạn đó bị một vết tử thương, chính là do tuyệt kỹ thành danh của y.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK