Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ khí Đại Tần đại pháo có sức sát thương cực lớn, đó là chuyện rõ như ban ngày, nhưng nó có một nhược điểm là cồng kềnh nặng nề. Tạc nòng rủi ro, pháo binh tuy trọng yếu nhưng không chiếm quá nhiều quân lực.

Cung nỏ vẫn được giữ lại, trang bị cho thiết kỵ đại quân chính là dùng cho những trường hợp như hiện giờ. Khi mà truy đuổi quân lực nước Sở nếu kéo theo những khẩu đại pháo cồng kềnh kia thì đến bao giờ mới đuổi được.

Một phần Đại Tần nắm giữ vũ khí đại pháo không lâu, số người biết điều khiển còn hạn chế. Thậm chí còn bị tạc nòng cho nổ chết, đối với thứ vũ khí này không có quá nhiều chuyên sâu bằng nước Việt. Cho nên mới xuất hiện tình trạng nữa nạc nữa mở, xen lẫn giữa vũ khí nóng và lạnh.

Nước Tần vẫn đang ra sức đem thứ vũ khí sát phạt này khống chế một cách triệt để, cải thiện tầm bắn uy lực, lẫn khả năng chịu đựng không có tạc nòng khi bắn. Mà trong thời gian đó vũ khí lạnh vẫn không thể thay xuống được.

“ Chíu chíu chíu”

Lại thêm một đợt mưa tên từ nỏ vang lên, trút xuống thân ảnh binh lính nước Sở phía trước, tiếp tục gặt hái tính mạng đem quân lính nước Sở càng ngày càng mài xuống.

“ Ha ha ha bắn hay lắm” tên Hiệu Úy cười lên, sau đó tiếp tục cài tên hướng về phía trước không xa Phạm Tăng mà bắn đến.

“ Vù”

Một ngọn thương nhỏ từ phía trước đột nhiên lao đến đem hắn xuyên thủng giết chết đi, giúp cho Phạm Tăng tránh thoát một kiếp.

Mà người ra tay không ai khác chính là Hạng Vũ, vốn cởi ngựa chạy trước lần nữa đã giục ngựa quay lại, tay lấy ra những ngọn thương sau lưng phóng đến Tần quân.

Ô Chuy Mã ở Thiếu Vũ dưới bước chạy nhanh đến phía những tên bị ngọn thương đâm trúng, rút ra đâm vào Tần quân ngọn thương, hắn lại phóng ngựa thẳng vào, nhanh chóng ở lưỡng quân trong đội ngũ xen kẽ.

Thiếu Vũ sau lưng Thất Hải Giao Long Giáp trên bảy cây đoản thương, chính như cùng bảy cái dời sông lấp biển Giao Long, chỗ đi qua thương hóa thành một đạo ô quang bắn thẳng đến Tần Quân mặt, trong đó sắc bén khí thẳng vào Tần quân mi tâm, đem hai người đóng đinh trên mặt đất!

Ô Chuy Mã quay người một cái nhảy lên, trong nháy mắt bước ra mấy trượng xa, binh khí vẽ ra trên không trung một trận nổ vang, có một tên Tần Quân khôi giáp bị xuyên qua cái lỗ thủng, máu tươi giàn giụa, bị người đến sau ngựa đạp lên thành một bãi bùn nhão.

"Thiếu Vũ!" Phạm Tăng cùng Hạng Lương cả kinh, xem Thiếu Vũ độc thân nhảy vào trận địa địch, trong lòng tất cả giật mình, vội vàng quay đầu ngựa lại trùng giết về, Hạng thị bộ tộc hương hỏa quyết không thể bởi vậy đoạn tuyệt.

Mà lúc này Hạng Vũ giục ngựa của mình hướng ngay về Mông Điềm mà đến, trên miệng không che dấu được hận ý, khoảng cách càng ngày càng gần đem kích nâng lên sau đó giáng mạnh xuống

“Keng”

Một tiếng nổ vang, Thiếu Vũ ngân kích trong tay lập loè hàn mang, bao phủ Mông Điềm chóp mũi, bất cứ lúc nào có thể hạ xuống, trường thương hoành cử, Mông Điềm gắt gao khóa lại Thiếu Vũ vũ khí, trong mắt loé ra một vệt kinh hãi "Lực cánh tay của thiếu niên này không hề tầm thường!"

“Đang! Đang! Đang”

Hai người đồng thời phát lực, sắc bén binh khí va chạm lấy. Chỉ thấy Hạng Vũ 2 tay không ngừng chặt xuống đối phương.Mông Điềm có phần thủ nhiều công ít.

Tất cả chỉ ở trong chớp mắt, hai người cởi ngựa sắp lướt qua nhau, thì binh khí được chém ngang về phía sau, trên không trung kịch liệt đốm lửa, khi 2 thanh vũ khí lần nữa va chạm lấy.

Nhưng rất nhanh hai người cởi ngựa tách nhau ra hướng về hai hướng mà đến, sau đó ghìm lấy dây cương quanh ngựa lại.

Trong nháy mắt một tiếng gào thét, một cây đen thui đoản thương bắn thẳng đến Mông Điềm mặt, nhưng hắn đã nhanh đem tay trái mình bắt lấy ngọn thương này.

Nhìn đoản thương trên tay, Mông Điềm môi nhích lên trong lòng chính là trào phúng, nụ cười nhưng chỉ tới bình thường liền cứng lại rồi.

Chỉ thấy Thiếu Vũ tay cầm trường thương, hai bên trái phải, chính mình hai tên phó tướng đã bị 2 ngọn đoản thương xuyên thủng, sau đó ngã xuống mặt đất chết đi, trên tay thu hồi đoản thương xoay tròn sau đó cấm lên sau lưng mình.

Lúc này hai bên quân lính đã dừng lại 2 hướng khác nhau quan sát lấy ở phía trước, nơi đó có hai vị tướng lĩnh.

"Tướng địch hảy báo tên?" Mông Điềm cao giọng quát lên.

Hạng Vũ mở giọng lên tiếng :"Sở quốc Hạng thị nhất tộc, Thiếu Vũ!"

"Hóa ra là Hạng Vũ thanh danh hiển hách, thảo nào thân thủ lại khá đến thế." Mông Điềm từ tốn nói.

"Còn ngươi là ai?" Thiếu Vũ ghìm lại Ô Chuy, cẩn thận nhìn cái này tướng lãnh nước Tần, đây là hắn từ lúc sinh ra tới nay lần thứ nhất cùng người đánh ngang tay.

Mông Điềm đáp : "Tần quốc, Mông Điềm!"

"Mông Điềm” Hạng Vũ trầm ngâm lấy sau đó đem ngọn kích chỉ đến trước mặt đối phương : “ Chính đội quân Mông Gia các ngươi đả phá tan tả dực quân chúng ta!"

"Quá khen. . . à phải rồi rồi, Hạng Yến kia chắc là tổ phụ của ngươi không? Tiền thưởng của y là cao nhất, đã bị Mông Gia ta lấy được!" Mông Điềm một mặt ý cười, ánh mắt cực kỳ ngông cuồng tự đại.

“ Khốn kiếp” Hạng Vũ nắm chặt trường kích căm hận nhìn tướng lính phía trước.

"Ngươi cho rằng. . . Có thể giết được ta?" Ánh mắt lóe qua nồng đậm miệt thị, đứa bé này khí lực tuy mạnh, nhưng đối với hắn mà nói còn kém lắm.

Thiếu Vũ nắm chặt trường kích, một miệng cương răng cắn nát, Mông Điềm câu nói này không thể nghi ngờ là ở hướng về Thiếu Vũ trong lòng xát muối, như vậy chửi bới Hạng Yến, tội không thể tha thứ.

Thân ảnh lập tức dục ngựa chạy nhanh đến Mông Điềm, lập tức va chạm đến Mông Điềm, lần nữa những tia hoa lửa hiện ra giữa va chạm binh khí của hai người.

“ Xem ra ngươi rất muốn báo thù” Mông Diềm tiếp tục giểu cợt lên tiếng

Thiếu Vũ căm tức rặn lên : “ Tên khốn kiếp nhà ngươi”

“ Tiếc thay báo thù thì phải dựa vào thực lực cơ, các ngươi đã bị bao vây rồi” Mông Điềm lên tiếng.

Đúng như lời hắn nói thì quân đội đại Tần phía sau lại xuất hiện thêm, khói bụi từ xa truyền lại , đông kịt binh lính không ngừng di chuyển chạy đến nơi này.

“ Quân Tần càng lúc càng đông, Phạm sư phụ chúng ta phải làm sao bây giờ” Hạng Lương lên tiếng , ánh mắt lo âu nhìn về Phạm Tăng bên cạnh.

“ Nhanh chóng rút đi, nếu không huyết mạch của họ Hạng sẽ bị đoạn tuyệt ở đây” Phạm Tăng lên tiếng.

“ Thiếu Vũ chúng ta phải đi khỏi đây ngay” Hạng Lương nghe được hô lên thông báo cho Hạng Vũ nghe lấy.

“ Muốn chạy, đừng hòng” Mông Điềm lên tiếng gia tăng sức lực trên tay truyền vào binh khí, mà lúc này xung quanh quân Tần đã tiến về vị trí Thiếu Vũ khoảng cách càng ngày càng gần lại.

“ Khốn kiếp , sức lực của tên này quả thật đáng sợ” Thiếu Vũ trong đầu thầm hô lên

Nhìn về phía trước quân lính Tần đang tiến lại gần Thiếu Vũ, Hạng Lương lập tức giơ lên thanh kiếm của mình, nói “ liều chết quyết phải bảo vệ cho Thiếu Vũ được an toàn”

“ Dạ” âm thanh binh lính đồng thanh vang lên

Mông Điềm môi cong lên khi nghe được điều này “ xem ra ngươi rất quan trọng với họ”

Thiếu Vũ mồ hôi trên mặt chảy ra, trên tay giằng co binh khí đẩy mạnh thoát ly ra khỏi Mông Điềm

“ Thiếu Vũ đi mau” Hạng Lương lập tức hô lên

“ Nực cười” Mông Điềm lên tiếng, nếu trước kia đám người chạy còn sống sót hiện giờ chạy còn kịp sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK