Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc Ly hoàng cung.

Đại quân vây kín Bình Thanh điện thành một cái vòng tròn lớn, cung tiễn trọng giáp kết thành từng tầng.

Trung tâm trong Thiên Trạch cầm kiếm mà đứng.

Đối diện chính là Lang Gia Quân.

Tiêu Nhược Phong kiếm đã thay bằng một thanh khác, là một thanh vô cùng chất lượng, thanh kiếm trên dán đầy phù triện, gió kiếm cùng nhau, phía trên màu vàng phù triện lung lay lắc lư, có loại không nói ra được đáng sợ.

Thanh kiếm này tuy là danh kiếm, nhưng không bị liệt vào Kiếm Phổ của Bắc Ly, bởi vì vong hồn dưới kiếm quá nhiều, lệ khí quá nặng, chỉ đành phải dựa vào Khâm Thiên Giám lấy phù triện chế chi.

Kiếm này tên Uyên Nhãn, là khai quốc hoàng đế Bắc Ly ra trận lúc từng đeo tùy thân kiếm, là Bắc Ly trấn quốc chi kiếm thường ngày do Chưởng Kiếm đại giám canh giữ.

Nhưng Chưởng Kiếm đại giám theo lệnh vào giang hồ, trấn quốc chi kiếm được để lại trong hoàng cung.

Tiêu Nhược Phong muốn xa luân chiến cùng kéo dài thời gian, nên đứng ra ứng chiến, đồng thời vì không có binh khí vừa tay thi triển nên muốn đổi một thanh kiếm khác, đối với chuyện này Thiên Trạch không chút để ý đồng ý cho y đi lấy kiếm.

Tiêu Nhược Phong cho ngươi lấy trấn quốc chi kiếm vào tay cũng là lúc đại quân đã tập hợp vây chặt, song y không có để đại quân xông lên mà lựa chọn tuân thủ ước định.

Uyên Nhãn vào tay Tiêu Nhược Phong như hổ mọc thêm cảnh, Liệt Quốc kiếm pháp thi triển ra Phá Phong chiêu toàn vẹn, hơn nữa còn tăng mấy thành.

Bất quá vẫn chưa đủ để ép Thiên Trạch vào chổ chết.

“ Cái gì!” quan chiến đám người cả kinh hô lên khi thấy được Thiên Trạch lại sở ra giống như đúc một chiêu Phá Phong,

Hai chiêu Phá Phong va chạm, lại thế hòa tương bính.

“ Làm sao sẽ! y làm sao biết được Liệt Quốc kiếm pháp” Tiêu Nhược Cẩn lúc này khó tin nhìn một màn kia.

Liệt Quốc kiếm pháp là Tiêu thị hoàng tộc độc môn kiếm, trước nay chỉ có Tiêu thị con em học lấy, hơn nữa cũng không phải ai cũng học được. Mà Thiên Trạch là Bách Việt người lại sở ra như đúc hoàng đệ hắn một chiêu Phá Phong, làm sao hắn không kinh ngạc cho được chứ.

Đây không phải là học lỏm mô phỏng kiếm chiêu, mà Phá Phong kiếm ý kiếm thế đều không khác gì. Chỉ khi Thiên Trạch xem qua Liệt Quốc kiếm pháp mới có thể hội thi triển, người ngoài cho dù nhìn qua không có tâm pháp khẩu quyết cơ hồ không thể nào luyện được kiếm pháp này.

Mà thứ kia lại được Tiêu thị hoàng tộc canh giữ sâm nhiêm, phàm là con cháu học tập đều nhất mực ghi chép.

Bây giờ Thiên Trạch lại thi triển ra Phá Phong, đừng nói là Tiêu Nhược Cẩn mà những người khác đang quan chiến cũng khó tin được.

Nhưng chuyện tiếp theo càng khiến đám người khó thể tin vào mắt mình hơn.

Chỉ thấy Thiên Trạch tung người nhảy một cái, cầm kia chuôi kiếm, chặc chém xuống!

Tiếng gió điên cuồng gào thét, trong lúc mơ hồ, như có tiếng rồng ngâm.

Một kiếm đánh xuống, phá vỡ Tiêu Nhược Phong ống tay áo, một đạo thấy xương vết thương hiện ra, máu tươi đổ ra.

Tiêu Nhược Phong chợt lui về phía sau, không chút nào để ý thương thế con mắt mở lớn nhìn kẻ phía trước, trong mắt hoàn toàn chấn kinh.

“Là Kinh Long!” Ngay cả trấn định Tề Thiên Trần cũng giật mình thốt lên.

Thiên Trạch sở ra một kiếm kia là Liệt Quốc kiếm pháp, đệ tam cảnh, Kinh Long.

“Kinh Long, ngài làm sao hội Kinh Long?” Tiêu Nhược Phong khó tin hỏi.

Thiên Trạch nhàn nhạt nói : “Liệt Quốc kiếm pháp ngươi múa một lần Bản Đế liền học được, sau đó suy diễn ra mà thôi”

“ Hả?” nghe được những kẻ quan chiến giật mình chấn hô.

Đây là cái gì thiên tư? Quỷ tài! Yêu nghiệt!

Nhìn một lần đã có thể học được hơn nữa còn có thể suy diễn ra, phải biết đó là Liệt Quốc kiếm pháp của Tiêu thị hoàng tộc à?

“ Không chỉ ngươi, toàn bộ các ngươi sử ra võ công chỉ cần Bản Đế muốn đều có thể học được” Thiên Trạch cất lời, như minh chứng cho mình lời nói hắn huy kiếm.

Khởi kiếm lúc, thấy một đóa kiếm hoa, hai đóa kiếm hoa, ba đóa kiếm hoa!

Dương kiếm lúc, tránh thành mười đóa trăm đóa.

Huy kiếm lúc, bỗng nhiên biến thành ngàn đóa vạn đóa!

“Vô Cực Nhất Côn!”Cơ Nhược Phong nhìn tuyệt học của mình côn đổi thành kiếm mà rung động trong lòng, hắn từ nhỏ thông tuệ thiên tư bất phàm gặp qua không quên được học một suy ba, nhưng mà giờ phút này cũng khiếp sợ với thiên tư Thiên Trạch.

“ Yêu nghiệt” Lý Tâm Nguyệt nhịn không được than thở.

Lúc này Tiêu Nhược Phong cũng nhanh hồi thần, bởi đại chiêu đã đến, hắn nâng Uyên Nhãn lại sử ra Phá Phong chống đở.

Kiếm kiếm va chạm, kiếm khí phun trào cùng giằng co.

Nhưng chỉ trong giây lát khi hai kiếm va chạm, thắng bại liền phân ra.

Tiêu Nhược Phong bị chấn lùi trượt dài trên nền đá mấy chục mét, trên ngực y phục bị kiếm khí cắt đứt máu tươi lại tuôn ra.

Thiên Trạch cướp đến, một kiếm đâm đến.

Chợt.... năm cái bóng ảnh lóe lên xuất hiện trước Tiêu Nhược Phong.

Tiền nhiệm Ngũ Đại Giám, năm vị công công đồng thời quăng lên trong tay phất trần, kia phất trần trong nháy mắt đứng lên, giống như là bay vút lên kinh chim.

Sát khí ngất trời!

Năm cây phất trần chặn lấy trường kiếm Thiên Trạch, đem hắn ngăn lại.

“Tâm niệm vô cực, phá pháp vạn thiên.” Trọc Tâm công công bỗng nhiên hướng về phía Thiên Trạch đưa ra chỉ một cái.

Chỉ một cái nổi danh, tên viết phá khung.

Là Bắc Ly nội cung trung nổi danh nhất chỉ pháp, chỉ là người tu luyện không có năm mươi năm công lực, căn bản phát huy không được uy lực của hắn. Nhưng là nếu là có thể phát huy ra nó uy lực, như vậy ngón tay như tên, chỉ một cái xé trời.

“Phá!” Trọc Tâm công công dùng sức đạp một cái, đem dưới chân tấm đá đạp phải nát bấy, phất trần chợt quét qua, chặn lại Tiêu Sùng giận kiếm.

Theo Trọc Tâm sử ra mạnh nhất võ công, bốn người còn lại cùng chớp nhoáng thi triển.

Trọc Thanh một tay Toái Tâm Hóa Cốt công phu xuất thần nhập hóa.

Trọc Lạc một tay sử ra Miên Tức một chưởng âm hàn quỷ dị.

Trọc Sâm lấy một tay còn lại, đưa ra con kia gầy đét tay làm kiếm.

Trọc Vũ một tay huy quyền.

“ Phanh!!”

“ Phanh!!”

“ Phanh!!”

“ Phanh!!”

“ Phanh!!”

Năm tiếng chấn vang dường như cùng một lúc vang lên, dưới hợp kích bất ngờ của năm vị tiền nhiệm đại giám, Thiên Trạch trúng năm đòn cả người bị đánh văng về sau.

“Bệ hạ!” Diễm Linh Cơ cả kinh, vội vả từ Ngọc Long Tọa phóng ra.

Mà chứng kiến Thiên Trạch bị năm vị đại giám bất ngờ đánh lén, đám văn võ bá quan còn sống đều thở phào nhẹ nhỏm một hơi.

“ Aii!” Tề Thiên Trần thở dài một hơi.

Cơ Nhược Phong đứng nhìn cảm xúc ngổn ngang không rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK