Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Hai vị Tung Hoành cũng đã đến rồi! Tú Ninh nàng nói ai sẽ thắng?” Khấu Trọng ngồi tại một cái nóc lâu cao nhìn xuống, cười hỏi.

“Các đời Quỷ Cốc chỉ nhận hai cái đệ tử, dù Tung hay Hoành đều là thiên tư bất phàm người, cả hai thế bất lưỡng lập, khó mà phân thắng bại đi” Lý Tú Ninh nói.

Tại một tháng trước Khấu Trọng táo bạo cùng nàng đề ra gả cưới, nàng cũng không từ chối mối hôn sự này. Sau khi tin truyền về Lý Uyên, phụ thân nàng lập tức giải trừ đính hôn với Sài gia, cùng Khấu Trọng thiết lập qua lại.

Khấu Trọng trong thời gian này chính là tại quân doanh huấn luyện ban ngày, tối đến lại mang Lý Tú Ninh tình lữ hẹn hò, đêm nay dạo phố trong thành lại tình cờ đụng phải Tung Hoành chi chiến.

Khấu Trọng nói : “ Vệ Trang xuất sơn hơn 3 năm lại ở Hàn quốc gặp phụ hoàng, lại không được trọng dụng, Cái Nhiếp huynh lại vừa mới xuất sơn lại được phụ hoàng trọng dụng, Tú Ninh nàng nói có phải phụ hoàng chúng ta ghét bỏ Hàn quốc không? cho nên mới giận lây sang Vệ Trang!”

Lý Tú Ninh nói : “ chuyện của bệ hạ Tú Ninh không thể nhạ ngôn phỏng đoán”

Khấu Trọng không để ý : “ mười phần là vậy rồi, nếu không phụ hoàng đã thu y”

Chính lúc này, Vệ Trang cùng Cái Nhiếp đã lên cao hơn năm mươi mét, kiếm ý của cả hai cũng đã đại thịnh, kiếm thế tối thịnh, kiếm khí phun trào như mưa giăng khắp không gian cả hai.

“ Ầm! Ầm! Ầm!”

Hai cổ cường đại kiếm ý, cuồng bạo như gió lốc xen lẫn hủy diệt hết thảy kiếm ý, hướng bốn phương tám hướng bao phủ mà đi, kinh động khắp các lộ cao thủ trong Đế thành.

“ Ong ong ong!”

Kiếm minh ngâm, Vệ Trang lúc này Sa Xỉ đặt ngang trước mặt.

Cái Nhiếp trên tay Công Bố chấn minh không dứt, trường kiếm đặt trước ngực phóng đến Vệ Trang.

Rốt cuộc chân chính chí cao chiêu thức của Tung kiếm cùng Hoành kiếm cũng được thi triển, trong sát na kiếm khí kiếm thế đại thịnh.

Cái Nhiếp tiên phát chế nhân, Bách Bộ Phi Kiếm sở ra, Công Bố phóng đến trước người lại theo sau, giống như lưu tinh chớp mắt phá toái hư không, thẳng đến Vệ Trang cổ.

“ Bách Bộ Phi Kiếm” nhìn một chiêu này, nhiều kẻ quan chiến hô lên.

Kiếm khí đã thịnh kiếm thế đỉnh cao kiếm ý bao trùm không gian, Bách Bộ Phi Kiếm thi triển ra như phong tỏa không gian xung quanh, thực lực không mạnh người căn bản là không có cách tránh thoát, chỉ có thể chờ đợi lấy Bách Bộ phi kiếm một kiếm đứt hầu.

Nhưng Cái Nhiếp động Vệ Trang cũng động, Sa Xỉ hoành ngang súc thế đề thân chém ra chí cao Hoành kiếm- Hoành Quán Bát Phương.

“ Bách Bộ Phi Kiếm! Hoành Quán Bát Phương! Thế gian đương đại đỉnh kiếm pháp, hôm nay được gặp không uổng phí đêm này” Cơ Nhược Phong nhìn hai tuyệt thế kiếm khách sắp va chạm cảm thán.

Tiêu Nhược Phong không nói, hắn cũng như nhiều kẻ quan chiến không nói, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào không trung phía xa, sợ bỏ đi màn va chạm sắp đến.

Kiếm pháp của Quỷ Cốc được Quỷ Cốc Tử tổ sư sáng tạo, lấy đạo của Thiên Địa mà chia làm Tung và Hoành.

Hoành kiếm công với tính, để cầu kỳ lợi, là vì bãi.

Tung kiếm công với thế, để cầu kỳ thật, là vì hạp.

Tách nhập người, thiên địa chi đạo, bãi là mở, hạp là đóng, một âm một dương.

“ Uỳnh”

Trong một chớp mắt, Bách Bộ Phi Kiếm cùng Hoành Quán Bát Phương đụng vào nhau, kiếm ý va chạm kiếm ý kiếm thế va chạm kiếm thế, kiếm khí tương tranh, sóng kình bạo liệt mà ra đem khu dân cư tồi tàn đánh sập.

Kình khí lan tỏa nhưng lại không có thanh âm đánh nhau, kiếm ý kiếm khí lẫn kiếm thế như thủy triều rút lui mất đi.

“ Đệ biết ta ở đây?” Cái Nhiếp lúc này đã đạp trên một cái xà nhà gỗ bị sập, hướng Vệ Trang hỏi.

“ Cả cái thành Thăng Long này chỉ có một nơi vừa có thể tiến vừa có thể thoái, vừa có thể dọc vừa có thể ngang, gọi là Thiên Xu chỉ vị trí mà huynh chọn mới có thể gọi là Thiên Xu” Vệ Trang cũng đứng trên một cái cột đổ, trả lời.

Khi đến Thăng Long hắn cũng đã nhận được thông tin tình báo, cho nên biết được tìm đến vị trí của Cái Nhiếp cũng không mấy khó khăn.

“ Thiên xu giả, thiên đạo nhân cương, nghịch chi, tuy thành tất bại (người giữa trời phải tuân theo lẽ trời, nếu trái lại dẫu thắng cũng thành bại” Cái Nhiếp thu về Công Bố âm thanh trong trẻo lạnh lùng đáp lại sư đệ mình.

Câu nói này đại khái ý tứ chính là một người dù cho lợi hại hơn nữa, cũng không thể nghịch thiên mà đi, giữa vua tôi cũng là như thế. Đây là lời dạy của sư phụ hắn từng dạy cho hai sư huynh đệ.

“ Vạn sự chi tiên, viên phương môn lộ, tuy phúc năng phục, bất thất kỳ độ (trước vạn sự, quy về môn hộ, cho dù đổ cũng có thể lật lại, không mất phong độ). Lời dạy của sư phụ huynh không hề quên” Vệ Trang đem Sa Xỉ tra vào vỏ, sau đó lạnh lùng đáp trả lại lời sư huynh.

Cái Nhiếp ngẩng mặt nhìn trăng tròn: “ chúng sinh đồ thán- thiên hạ loạn lạc”

“Chư tử bách gia- riêng ta tung hoành”Vệ Trang tiếp lời nói ra câu tiếp theo.

Cái Nhiếp không còn tiếp lời nói cái gì, hai người chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, cảm thụ được trên không thổi tới gió mát.

“ Sư ca!”

“ Tiểu Trang!”

Hai sư huynh đệ cất lời chào nhau.

Vệ Trang nói : “ sư ca, có một người muốn gặp huynh” nói xong khinh thân mà đi.

Cái Nhiếp nhìn theo hắn cũng đã đoán được là ai, bất quá không có từ chối.

Theo hai người rời đi, mấy kẻ quan chiến cũng trở về chổ cũ của mình.

Thế lực La Võng hay Võ Lâm minh cũng không nhúng tay vào, chỉ dõi theo.

Thăng Long ngoại thành trăm dặm, trống trải nơi lại dựng lên mấy ngàn cái lều trại chẳng khác nào một cái doanh trại quân doanh, bất quá binh lính canh giữ rất ít, mà người trong trại đều là các nữ tử.

Cách lều trại một đoạn ngàn mét, thạch tượng Việt Đế cao sừng sững bên dưới, hai cái thân ảnh đứng đợi sẵn.

“ Tại hạ Hàn Phi!” Hàn Phi đứng ngắm phong cảnh từ xa Thăng Long, nhìn thấy được Cái Nhiếp được Vệ Trang dẫn đến, chắp tay thi lễ.

“ Cái Nhiếp” Cái Nhiếp thi lễ đáp lại.

Hàn Phi cười nói : “ Cái Nhiếp tiên sinh, lần đầu gặp mặt chưa rút kiếm đã khiến tại hạ bị thương rồi “

“ Nói thế nào đây....” Cái Nhiếp mặt lạnh lùng lên tiếng, không vì câu đùa giỡn của Hàn Phi mà biến hóa sắc mặc.

“ Vệ Trang huynh và ta quen biết lâu như vậy, xuất ngày Vệ Trang huynh trưởng Vệ Trang huynh đoản. Còn suốt ngày mời huynh ấy uống rượu, nhưng trước giờ huynh ấy chưa từng coi ta là bạn. Mà trước khi Vệ Trang vào thành tôi có hỏi, Vệ Trang nghĩ nửa ngày mới nói đi gặp người bạn, huynh nói như vậy có phải là đã tàn nhẫn đâm một nhát kiếm lên trái tim của tôi không?”

Hàn Phi bước đi ngang qua Vệ Trang gương mặt biểu lộ thương tâm sau đó xoay đầu lại đem ngón tay gõ gõ vào vị trí trái tim mình, gương mặt sầu cảm nhìn Cái Nhiếp.

Bất quá Cái Nhiếp cùng Vệ Trang chẳng một chút thay đổi sắt mặt.

“ Hai người các vị xứng đáng là đồng môn. Hình như mỗi lần tôi muốn khoấy động bầu không khí đều rơi vào tẻ nhạt” Hàn Phi lúng túng nói.

Cái Nhiếp chậm hỏi : “ Truyền nhân của Quỷ Cốc cũng trở thành bằng hữu của cửu công tử sao?”

Hàn Phi đáp : “ Tất nhiên rồi”

Cái Nhiếp nói : “ cửu công tử từ nhỏ đã đến Tiểu Thánh Hiền Trang theo học Tuân Phu Tử, đối với truyền nhân của Quỷ Cốc còn xưng huynh gọi đệ. Nhưng trong “ Ngũ Đố Nhất Văn Trung” của công tử có 2 câu. Nho dĩ văn loạn pháp – Hiệp dĩ vũ loạn cấm nhưng rõ ràng trước mắt”

Hàn Phi thân hình lảo đảo đem tay ôm lấy ngực mình, thân hình lùi vài bước, một bộ thương tâm bày ra, nói : “ hóa ra nhát kiếm trí mạng của huynh nằm ở đây”

Cái Nhiếp lạnh lùng không nói, nhìn.

Hàn Phi thu lấy bỡn cợt gương mặt ngưng trọng nói : “ Bách gia học thuyết cũng có phân chia giống như Quỷ Cốc Tung và Hoành. Nho phân làm Hủ Nho và Vương Nho, Hiệp cũng có Hung Hiệp và Nghĩa Hiệp”

“ Xin chỉ giáo” Cái Nhiếp nói

Hàn Phi nói : “ Hủ Nho một mực giúp thánh nhân trị vì thiên hạ coi thường sự khơi thông của luật pháp. Nếu như nhất định một năm 4 mùa mỗi ngày đều đẹp trời thế thì ngủ cốc mới được mùa. Theo đó trị vì thiên hạ xem nhẹ đi nhân tính của con người. Có phần không thiết thực.Hiệp là người cầm kiếm, Hung hiệp là người dùng kiếm mưu tư dục. Nghĩa hiệp dùng kiếm cứu thế nhân”

Ngừng một chút, Hàn Phi xoay người nhìn Cái Nhiếp : “Mạnh Tử nói : Tuy nghìn vạn người ta đi mà đối địch” đó chính là Nho của Hiệp giả”

“ Xem ra công tử cũng nghiên cứu tương đối về kiếm” Cái Nhiếp nói

Hàn Phi đáp : “ Ở trước mặt 2 vị luận về kiếm chẳng khác nào làm trò cười cho người trong nghề. Trang Tử có một bài viết về kiếm khiến cho tại hạ ghi khắc trong tim “

Cái Nhiếp nói : “ Nguyện dỏng tai nghe”

Hàn Phi nói : “ Kiếm phân làm 3 loại. Thứ nhân kiếm – chư hầu kiếm – thiên tử kiếm. Hành hung ẩu đả, rêu rao khắp nơi là kiếm của người thường. Lấy dũng võ làm đầu, dùng thanh liêm làm lưỡi kiếm, dùng hiền đức làm thân, trung thánh làm chuôi chính là chư hầu chi kiếm.Lấy thất quốc làm đầu, sơn hải làm lưởi, tạo ra ngũ hành mở ra âm dương, cầm xuân hạ, múa thì thu đông. Cử thế vô song, thiên hạ quy phục, là thiên tử chi kiếm”

Cái Nhiếp nghe xong thân hình bước tới “ đại vương với chủ trương phép nghiêm hình nặng cũng là một thanh trị thế sắc bén”

Nghe đến đây Vệ Trang một bên con mắt liếc nhìn Hàn Phi, Quỷ Cốc phái thế hệ này chính là 2 người bọn họ, so với Cái Nhiếp thành danh lựa chọn phò tá Doanh Chính ở đại Tần, thì hắn cũng đã thuận lợi phò tá Hàn Phi lên ngôi đại vương, minh chủ đã có chỉ còn chờ ngày phân tranh cao thấp mà thôi.

“ Thời buổi loạn lạc, pháp có thể trừng phạt cái ác, cũng có thể giương cao cái thiện” Hàn Phi từ từ lên tiếng.

Cái Nhiếp nói : “ Kiếm là hung khí”

Hàn Phi nói : “ Kiếm cũng là quân tử của bách binh. Kiếm tuy 2 lưỡi, quan trọng là do người cầm kiếm”

Cái Nhiếp 2 tay ôm kiếm, nói : “ thụ giáo! Không biết Cửu công tử muốn gặp ta là gì?”

“ Hàn Phi ngưỡng mộ Đế Long Hoàng từ lâu, chỉ là cùng với Việt Đế có chút hiểu lầm, lại có chổ cầu kiến, mà đô thành lại không có người quen biết” Hàn Phi nói bóng nói gió.

Cái Nhiếp nghe liền hiểu, nói : “ Cửu công tử thân là sứ thần của Hàn quốc, bộ ngoại giao trong triều tất sẽ an bài chổ ở ổn định”

Hàn Phi nói : “ chỉ là có chuyện riêng tư, Hàn Phi là muốn gặp Đế Long Hoàng giải bày cọc hiểu lầm này”

Cái Nhiếp hiển nhiên không tin tưởng Hàn Phi mục đích, bất quá sư đệ mình ra mặt lại thêm Hàn Phi lần này là sứ thần của Hàn vương cử sang cùng với nghĩa tử của Hàn vương Hàn Thiên Thừa chịu phụ trách hộ tống các mỹ nhân của Hàn quốc đưa qua cho bệ hạ, hắn đưa vào Đế Cung cũng không vấn đề gì, bất quá thời điểm hiện giờ có chút không hợp quy cũ.

“ Chổ của Hàn Phi còn có song thân của Lộng Ngọc Đế Phi....” Hàn Phi cũng biết chổ không hợp, thế là lấy ra cái lý do khác.

Lộng Ngọc là Đế Phi khâm định của Việt Đế, chuyện này đã sớm rõ ràng ở đô thành Thăng Long, chỉ chờ ngài lành tháng tốt đại hôn liền danh chính ngôn thuận trở thành hoàng thất Bách Việt một vị.

Cái Nhiếp là triều thần của Đại Việt càng rõ ràng, chỉ nhẹ gật đầu.

“ Xin cảm tạ” Hàn Phi chắp tay thi lễ.

Không nhanh không chậm, dưới sự dẫn đường của Cái Nhiếp hai khung xe ngựa từ chổ sứ đoàn Hàn quốc trong đêm thẳng vào đô thành Bách Việt.

Hiển nhiên nhóm người rời đi đề rất nhiều người trong đoàn người Hàn quốc chú ý, bất quá chỉ bàn tán nghị luận một hồi, không gây ra náo động gì lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK