Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua một đêm kinh biến, Quy Tư Vương từ hoảng sợ đi qua vì tăng thêm an toàn cho mình, lão thúc đẩy cuộc hôn nhân với con lão và Hồ Thiết Hoa nhanh hơn.

Đêm nay, chiếc lều của vương gia trang bị hết sức huy hoàng, cho đúng phong cách một quốc vương tuyển nạp phò mã.

Có lẽ vì Vương phi vắng mặt trong cuộc lễ, nên tại lều chẳng có bóng một nữ nhân.

Tân nương làm lễ rồi, lập tức có người đưa vào hậu phòng.

Theo phong tục Quy Tư quốc, trong buổi tiệc tân hôn, nữ nhân không có mặt, từ thân bằng quyến thuộc, đến tân khách luôn cả tân nương, không được góp vui chung với nam nhân.

Tân nương chui vào động phòng, ở lỳ lại đó, chờ tân lang chuốc chén với tân khách, mãi đến khi nào say bét nhè mới được vào phòng hội diện với tân nương.

Tại sa mạc về đêm, gió lạnh buốt xương, phàm những ai chưa cuộn mình trong chăn dày, tất phải chuẩn bị một số lửa, thứ lửa bằng nước mới thức trắng nổi mấy canh.

Và còn gì thích thú hơn, một bữa tiệc tân hôn, tân khách đông vầy, rượu ngon, thức ăn thơm. Tại sa mạc có một bữa ăn thịnh soạn, là tưởng như nằm mộng đến thiên đàng.

Ai ai cũng mặc tình ăn, mặc tình uống, ăn uống bằng thích, ăn uống hơn ngày thường, ăn uống không vô nữa cũng cố mà nốc, mà nuốt.

Trừ một người, Thiên Trạch.

Lúc này hắn không có ở chổ Quy Tư vương tham dự hôn lễ, mà là nhận được một lá thư đi ra năm dặm, đến một cái lều vãi lớn được dựng trong đêm.

Thiên Trạch thản nhiên bước vào trong.

Bên trong lều đã có sẵn người, là một cái nữ tử.

Nữ dung mạo cực kỳ xinh đẹp, vẻ đẹp đó vượt qua khỏi sức tưởng tượng của mọi người.

Xa vừa thấy, dường như một cái tinh xảo con rối, băng cơ ngọc cốt lại tựa như một tôn tạo hình cực xảo ngọc tượng, da thịt thắng tuyết, hai mắt hãy còn tựa một hoằng thu thủy.

Gần vừa thấy, vô pháp nhìn kỹ, chỉ vì nàng lãnh ngạo ánh mắt trung, đều có một phen khiếp người khí chất, làm người tự biết xấu hổ, không dám khinh nhờn, hận không thể vĩnh viễn cúi đầu, căn bản không dám lại ngẩng đầu nhìn hướng nàng.

Nàng chính Thạch Quan Âm.

Xinh đẹp cùng cay độc và cả tàn nhẫn, cả ba thứ này đều hội tụ trên người nàng. Là cái cường đại đến đáng sợ nữ tử, vô luận triều đường lẫn giang hồ cái tên Thạch Quan Âm cũng rất có trọng lượng.

Thạch Quan Âm tự nhiên đi vào, không để ý Thiên Trạch đang đả tọa, nàng đến gần rồi ngồi bên cạnh Thiên Trạch.

Thạch Quan Âm lặng ngồi lặng nhìn, nhưng cái ngồi, cái nhìn đó, dù lặng vẫn có cái giá trị hơn cái không lặng rất nhiều.

Cái lặng đó hấp dẫn cực độ.

Trong tư thế lặng đó, nữ tử này đẹp vô cùng, đẹp huyền ảo.

Thạch Quan Âm vận chiếc áo sao mỏng, không đủ che lấp những đường cong tuyệt diệu, khiêu gợi, tay để lộ, chân để lộ, da thịt nỏn nà....

Thạch Quan Âm điểm nụ cười tươi, giọng nói cực kỳ quyến rũ vang lên, hỏi: “Đạo Thánh đúng là như lời đồn, hung hăn cuồng ngạo không sợ gì cả mà”

Thiên Trạch bước vào trong : “ nàng gọi ta đến chỉ là nói mấy lời vớ vẩn này à”

“Ừ!”Thạch Quan Âm tiếp: “ trong mắt Đạo Thánh là vớ vẩn, nhưng với tiện thiếp thì không vớ vẫn chút nào”

Thiên Trạch không để ý, đi đến trước thồi như không ngồi xuống.

Thạch Quan Âm cười tươi, cất lời : “ ắt hẳn tiện thiếp cũng không cần giới thiệu mình đâu nhỉ?”

Thiên Trạch nói : “ xinh đẹp, cay độc, tàn nhẫn, Hoàng Sơn phái người Lý Kỳ, ngoại hiệu Thạch Quan Âm, sinh mẫu của Diệu tăng Vô Hoa, Nam Cung Linh”

Thạch Quan Âm bất ngờ, con mắt hiện lên kinh ngạc khi không nghĩ ra được y còn biết nhiều thứ hơn bản thân tưởng, tay rót rượu vào chén, cười nói : “Đạo Thánh quả là khiến tiện thiếp kinh ngạc mà, thật không nghĩ Đạo Thánh lại có thể biết chuyện tư mật của tiện thiếp đấy, thật là khiến cho tiện thiếp tò mò mà”

Thiên Trạch thản nhiên không sợ hãi đem rượu rót đến uống.

“ Quả là hùng đảm thao thiên! Đạo Thánh không sợ tiện thiếp bỏ độc vào đây ư?” Thạch Quan Âm lại hỏi.

Thiên Trạch đáp : “ độc chỉ là dành đối phó với kẻ tầm thường, với những kẻ không tầm thường chúng chỉ là thứ vô dụng”

Thạch Quan Âm tán đồng, phàm là nội công thâm hậu kẻ có thể bức độc hoặc là dùng độc luyện công, lấy Đạo Thánh hoành hoành ngang ngược gần đây, y dám đến chổ mình tất đã chuẩn bị, thậm chí đã dùng trước giải độc đan hoặc là vận khí bức độc....

Thạch Quan Âm nói : “ Đạo Thánh có biết vì sao tiện thiếp mời ngươi đến đây chăng?

Thiên Trạch nhẹ gật đầu.

Thạch Quan Âm đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt trở nên mơ màng, rồi dịu giọng: “ngươi đã biết, sao chưa chịu đến đây?”

Trên thế gian này, có sự gì hấp dẫn hơn cái sự người đẹp mời lên giường?

Trên thế gian này, có nam nhân nào có can đảm từ chối sự mời mọc đó, kể cả hạng liệt dương? Và chỉ trừ thái giám, bởi thái dám thì đã không tính là nam nhân chân chính.

“ Ta nên khuyên nàng một câu, nên bỏ cái chủ ý ngu xuẩn đó đi” Thiên Trạch nói.

Thạch Quan Âm cười nói : “ chủ ý ngu xuẩn ư? tiện thiếp cũng muốn nghe”

Vừa nói bà ta đã đứng lên, chiếc áo sa mỏng tuột khỏi bờ vai, rớt xuống rất nhanh.

Thạch Quan Âm đã biến thành một pho tượng tuyệt mỹ.

Thiên Trạch đưa mắt nhìn, không thể thừa nhận vóc dáng của Thạch Quan Âm rất đẹp, nhưng hắn nhìn qua nữ tử còn thiếu ư?

“Đạo Thánh biết, hiện tại tiện thiếp đang cần ngươi đến mức độ nào hẳn ngươi cũng biết luôn!” Thạch Quan Âm kiều mị hỏi: “Sao ngươi nhẫn tâm cự tuyệt ta?”

Nói xong Thạch Quan Âm như rắn không xương nép vào bên cạnh Thiên Trạch, đôi mắt mông lung, hồn ba chơi vơi trong mộng ảo.

Thạch Quan Âm ngã đầu lên vai Thiên Trạch, rung rung giọng: “Thiên đường! Thiên đường! Ngươi đã đến thiên đường rồi, ngươi còn chờ gì nữa!....”

Ngọn đèn mờ ảo càng làm tăng cái vẻ dụ hoặc bốc từ thân thể đó....Thạch Quan Âm lim dim chờ đợi....

Thiên Trạch đưa tay, trực tiếp đem Thạch Quan Âm hất về chiếc giường gần đó, sau đó đến.

Thạch Quan Âm thân hình như rắn nhẹ nhẹ run, thanh âm kiều mị tràn đầy dụ dổ.

Thiên Trạch nói : “thân hình đúng là đẹp”

Thạch Quan Âm nói : “ vậy Đạo Thánh còn chờ gì nữa, tiện thiếp.... tiện thiếp đang chờ người đây”

“ Nàng đang cầu xin ta hoan ái phải có cầu xin tư thế” Thiên Trạch vừa nói một tay hướng đôi bồng đảo sờ nắn một cái.

Thạch Quan Âm ánh mắt hiện lên quang mang nhưng rất nhanh biến mất đi, nàng nũng nịu cất lời : “ tiện thiếp khó chịu, cầu người à”

Thiên Trạch cười lên, lại nói : “ bất kể nam nhân nào có vẻ đặc biệt, nàng nảy sanh cái ý chinh phục nam nhân đó. Nàng dụ hoặc cho hắn phải hiến linh hồn. Khi hắn không còn cái gì để hiến nữa, nàng cảm thấy nam nhân đó ti tiện quá, chỉ xứng đáng làm một gã quét đường cho nàng. Đêm nay muốn câu dẫn ta cũng thế, nàng muốn biến ta thành người của nàng. Chỉ là Thạch Quan Âm, dung mạo nàng đúng là đẹp đấy, nhưng ta ưa thích sạch sẽ”

Thạch Quan Âm con mắt hiện lên tàn nhẫn, hỏi : “Ngươi có biết, những nam nhân cự tuyệt ta sẽ có hậu quả như thế nào chăng?”

Thiên Trạch mỉm cười: “ngoài ta ra, còn có nam nhân nào cự tuyệt nàng?”

Thạch Quan Âm cau mày: “Có trước đây mấy năm, có một người! Ngươi biết ta đã làm gì hắn chăng?”

Thiên Trạch nói : “ lấy tính cách của nàng, giết hắn thì quá đơn giản rồi”

Thạch Quan Âm bật cười ghê rợn: “ không sai, giết hắn? Đâu có sung sướng cho hắn quá vậy? Tại sa mạc, ai không sợ nắng?Ta phơi nắng hắn, cho hắn bị đốt cháy cả mặt mày, thân xác, cho hắn mù mắt câm miếng, điếc tai.... rồi ta bắt hắn làm lừa, kéo cối xay, kéo ngày kéo đêm không ngừng, ta cho người vút roi vào mình hắn không ngừng!....Ngươi biết sau đó hắn biến thành cái quái gì chăng?”

Thiên Trạch nói : “không hứng thú biết”

Thạch Quan Âm nói : “ ngươi còn cự tuyệt ta nữa ư?”

Thiên Trạch nói : “ vậy nàng có biết chọc giận ta có hậu quả gì không?”

Thạch Quan Âm hứng thú hỏi : “ là gì?”

Thiên Trạch nói : “chết”

Thạch Quan Âm nói : “ ta không tin”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK