Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tiếng qua đi, Tàng Binh cốc, năm dặm bên ngoài, hoang vắng đồi núi.

“ Quả đúng là bảo bối! sư muội, muội có thể dạy sư ca điều khiển nó không?” Lý Tinh Vân đứng bên cạnh Behace sum xoe, ánh mắt sáng rực đem tay vuốt ve cổ xe này.

“ Không được, muội phải quay lại đón Đế đại ca!” Lục Lâm Hiên từ chối rồi nói.

Cơ Như Tuyết đã mặc lại y phục cũ của mình, nói : “ không cần quay lại, huynh ấy bảo sẽ đến tìm, cô quay trở lại chỉ e còn vướn chân vướng tay”

“ Cô nói cái gì?” Lục Lâm Hiên nghe được mà khí, nàng đối với cái nữ tử Huyễn Âm phường này cực không vừa mắt.

“Ấy, hai người đừng cãi nhau mà, sư muội Tuyết cô nương nói không sai đâu.” Lý Tinh Vân một bên khuyên bảo, công lực của Bất Lương Soái cùng Đế Thiên An đều vượt qua bọn họ, bây giờ quay về chỉ được cái làm vướn bận mà thôi.

“ Phải đó! Tinh Vân nói không sai, Đế Thiên An không phải đã nói cho ả lẳng lơ này rời đi trước à! Đợi mọi người an toàn, ta nghĩ cậu ấy cũng rời đi thôi” Thượng Quan Vân Khuyết chen lời vào, nhân cơ hội đem tay đặt lên vai Lý Tinh Vân thân mật.

“ Bỏ ra!” Lý Tinh Vân phiền chán hất vai hắn ra.

Thì ra trước khi đi ra thạch thất Đế Thiên An truyền lại mảnh giấy cho Cơ Như Tuyết, chính là ý bảo nhân lúc đại chiến nàng rời đi. Lục Lâm Hiên đi theo hắn đến Tàng Binh cốc chính là tiếp viện chờ đón .

Về việc điều khiển Behace hắn mất một thời gian giáo cho Lục Lâm Hiên điều khiển, cũng phải té lên té xuống mấy chục lần mới điều khiển được.

“ Sư muội, hay là trong lúc chờ huynh ấy, muội để sư ca thử một lát đi” Lý Tinh Vân đã sớm muốn điều khiển thứ này, bây giờ chủ nhân không có ở đây sư muội lại biết điều khiển, hắn ngu gì bỏ qua cơ hội.

“ Ân!!” Lục Lâm Hiên ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Lý Tinh Vân mặt mày hớn hở, nhìn sư muội mình trên xe nhảy xuống lập tức vọt lên, bất quá còn chưa ngồi lên đã bị người khác đẩy ra chiếm chổ, gương mặt lúng túng : “ Tuyết cô nương ngươi đây là…”

“Muốn lái phải là ta trước!” Cơ Như Tuyết đồng dạng giống Lý Tinh Vân, đối với thứ xảo đoạt thiên công cơ quan này nàng đồng dạng hứng thú.

“ Cô xuống! cái đồ không biết xấu hổ” Lục Lâm Hiên bị khí.

Thượng Quan Vân Khuyết châm thêm : “ đồ lẳng lơ”

“Này vốn đâu phải của các ngươi, là của huynh ấy! dựa vào cái gì ta phải nghe cô” Cơ Như Tuyết chững chạc đáp lại.

Lục Lâm Hiên nhất thời á khẩu, lời của ả nữ nhân kia nói không sai chút nào, vốn đây không phải là đồ của bọn họ à! Bất quá nàng làm sao chịu thua ả ta được, suy nghĩ liền đáp : “ nó cũng không phải là của cô, hơn nữa nó được Đế đại ca giao cho ta trước, tạm thời ta là người có quyền dùng nó”

“ Hừ!” Cơ Như Tuyết hừ một cái không để ý, tiếp tục quan sát khung xe, sau đó đem tay hướng về hai bên chổ đựng vũ khí kéo lên.

“ Ấy! đừng cãi nhau mà, đợi Tuyết cô nương xong đến ta cũng được” mỹ nữ một bên Lý Tinh Vân tất nhiên không phiền lòng, nhìn hai thanh trượt ở bánh trước kéo lên rồi xòe ra như nan quạt, nói : “ mấy thanh này nhìn không phải là bình thường đâu, đều là thần binh lợi khí cả đấy”

Nói xong hắn đi đến gần, ánh mắt sáng lên khi thấy được thanh vũ khí mà Đế Thiên An từng lấy ra chiến đấu, đem tay rút ra Thôi Hỏa kiếm, lanh lảnh tiếng ma sát được rút theo than cùng vỏ tách biệc.

“ Quả là hảo kiếm!” Lý Tinh Vân huy chém mấy đường, thấy nó để lại không ít kiếm quang nhịn không được mà than thở.

“ Ai u! Tinh Vân nhìn nè, thanh vũ khí này lại giống của bọn Huyền Minh giáo” Thượng Quan Vân Khuyết phát hiện ra một chuôi rất giống vũ khí của đám quỷ binh Huyền Minh giáo, đi đến gần đem tay rút ra.

Rất nhanh sau đó, từng thanh từng thanh được ba người rút ra khỏi vỏ mà quan sát, mỗi một thanh đều là thần binh lợi nhận.

“ Ai?” Thượng Quan Vân Khuyết, Lý Tinh Vân đột nhiên quát lên khi cả hai phát hiện ra có người đang tiếp cận mình.

“ Đế đại ca!” theo thanh âm của hai người chú ý, Lục Lâm Hiên cùng Cơ Như Tuyết đem mắt nhìn xung quanh, một lát liền thấy được phía trước một cái bóng ảnh cướp nhanh đến đám người, bắt mắt quen thuộc cõng theo một thanh kiếm phía sau, liền hô.

“ Đế đại ca, huynh không sao chứ?” Lục Lâm Hiên tiến đến gần dò hỏi.

Đế Thiên An lắc đầu, bá khí nói : “ trời đất này còn chưa ai có thể giết được ta, cho dù là Viên Thiên Cương cũng là”

“ Viên Thiên Cương!!” Lục Lâm Hiên cùng Cơ Như Tuyết nhíu mày đọc lại cái tên này, dường như hai nàng đã nghe được cái tên này ở đâu rồi.

“ Vậy, Đại Soái… ông ấy sao rồi?” Thượng Quan Vân Khuyết gấp hỏi, nội tâm khó mà yên bình khi thấy Đế Thiên An trở về.

Lý Tinh Vân tiếp lời : “ huynh sẽ không giết ông ta rồi đó chứ?”

“ Chúng ta đánh một trận hủy sập Tàng Binh cốc, y trọng thương rời đi, không hổ là ba trăm năm lão quái vật, thủ đoạn có một tay” Đế Thiên An trả lời.

Luận võ lực Đế Thiên An chỉ hơn không kém Viên Thiên Cương, có nội thiên địa cùng Dị Hỏa, song đồng năng lực hắn dư sức giết Bất Lương Soái. Bất quá đã lâu mới có một đối thủ để hắn thoải mái tung sức, hắn cũng không vội giết ngay.

Càng đánh Đế Thiên An sở ra thủ đoạn đem Viên Thiên Cương ép vào hạ phong, cuối cùng vì mưu đồ mấy trăm năm bỏ ra. Bất Lương Soái dù không muốn hắn cũng làm một việc trước nay chưa từng có, đó là không chiến mà lui.

Nếu hắn tiếp tục công đánh, rất có khả năng sẽ nằm xuống vĩnh viễn. Sống mấy trăm năm chết đối với Viên Thiên Cương không đáng sợ, bất quá hắn sợ tâm huyết mấy trăm năm dày công bị hủy, cho nên lựa chọn tạm lánh mặt.

“ Hả?” Bốn người nghe được mà giật mình, nhất là hai nữ tử.

Thượng Quan Vân Khuyết miệng há to, rồi nói : “ cậu, cậu nói… Đại Soái trọng thương rời đi… ư?”

“ Đế đại ca, huynh đúng là lợi hại, ba trăm năm lão bất tử cũng không phải là đối thủ” Lý Tinh Vân nhanh chóng thích ứng, đối với người nam nhân phía trước tán thưởng.

“ Chờ đã ba trăm năm quái vật! Viên Thiên Cương, ông ta…ông ta không phải đã chết rồi ư?” Cơ Như Tuyết rốt cuộc nhớ đến Viên Thiên Cương là ai kinh hô lên.

“ Viên Thiên Cương phục dụng bất tử đan dược cho nên hắn sống đến giờ, bất quá viên đan dược này bị lỗi.” Đế Thiên An chậm giải thích : “ cái lão quái vật này, sống ba trăm năm tai họa không ít cô nương. May là ta bốc một quẻ, đến chậm một bước không thì Như Tuyết cô nương bị vùi hoa dập liễu mất, khi đó ta hội thương tâm đau lòng, có khi đêm không ăn ngày không ngủ”

“ Huynh, huynh…” Cơ Như Tuyết nghe hắn nói huơu nói vượn, có phần ngượng ngùng, lại nhớ đến mình được hắn cứu thoát : “ cảm tạ huynh ra tay tương cứu......”

Đế Thiên An cắt lời : “ ta khổ sở như vậy, không biết Như Tuyết có thể ban hôn một cái thỏa lòng mong ước hay không?”

“ Đêm không ăn ngày không ngủ, Đế đại ca, huynh bản lĩnh trêu chọc con gái thật là giỏi đó, miệng lưỡi trơn tru như vậy không biết lừa được bao nhiêu cô rồi” Lục Lâm Hiên nghe được một bên khó chịu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK