Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Sơn dưới, một gian trang viện.

“ Đáng ghét, ta không tin, ta không tin” Lạc Minh Hiên vò đầu bứt tay nhìn phía trước sư phụ mình gương mặt đỏ hồng, thẹn thùng bị nam tử phong vân trong tòa Tuyết Nguyệt thành kia hôn lấy.

Mà không chỉ hắn, cả Lạc Hà lúc này cũng không tin được, võ công nàng có thể thua đi, nhưng về đánh cược tuyệt đối không thể thu được. Cho nên khi y tìm đến, nàng liền đồng ý nhận lấy đối phương cá cược.

Từ trước giờ luôn tự tin vào cá cược làm sao nàng từ chối đây.Nhưng kết quả lại làm cho nàng không cách nào bình tĩnh được,nàng liên tục bại thua. Làm cho nàng lòng háo thắng tăng lên, đôi sư đồ liên tục bị thảm bại một cách thê thảm.

Mặc cho ăn gian thế thào đối phương đều có thể phát hiện, thậm chí càng về sau những trò chơi mà đối phương đem ra, để cho nàng ngạc nhiên lẫn thích thú, cũng bị thua dưới trướng không gở gạc được. Mà nàng thua hay đệ tử thua, chính là nàng phải hôn tên nam tử này một cái.

“ Ván cờ này gọi là Hàn Đình Mộ Vũ, nếu như mở ra coi như nàng thắng” Đế Thiên An cười nói, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lạc Hà.

“Ngươi” Lạc Hà đỏ bừng thẹn thùng, vội đẩy hắn ra tức giận nói : “ ta còn chưa thua, còn nữa, bại hoại, trong giao kèo không có hôn chổ đó”

Nhìn thấy đối phường Đế Thiên An cười nhẹ, Lạc Hà tim lại đập loạn lên, bị chiếm tiện nghi nhiều lần, liên tục thua thiệt. Hơn nữa ba ngày gần đây đối phương tài hoa cũng để cho nàng nể phục, thiên hạ vô song công tử không một chút sai chổ nào, cầm kỳ thi họa mỗi một thứ đều tinh thông, hơn nữa lại là nhất đẳng.

Đáng nói hơn đối phương võ lực bày ra có thể cùng Kiếm Tiên Lý Hàn Y so kiếm, đao thương bất nhập, dung mạo để nữ nhân trầm mê. Cùng hội tụ lên một người, lại đối với nàng trêu chọc, thậm chí còn trước mặt nhiều người gãy đàn ca hát làm cho nàng cũng xấu hổ lên.

Lúc này Lạc Minh Hiên đả nhập cuộc vào trận cờ, rất nhanh hắn liền phát giác không đúng, bất tri bất giác rơi vào huyễn cảnh. Từng bước dấng sâu vào hoàn cảnh trong, chỉ thấy kỳ mồ hôi lạnh chảy ròng, trán nổi gân xanh, cả người cơ hồ muốn lọt vào điên cuồng trong.

Lạc Hà cũng phát giác được đồ đệ của mình không đúng, lại nghe “A” một tiếng kêu to vang lên, làm cho nàng sợ hãi tên đồ đệ này vậy mà một chưởng muốn tự vẫn, quát lớn một tiếng : “ Minh Hiên”

Tiếng này la lên trực tiếp thức tỉnh Lạc Minh Hiên, cả thân ảnh bị đánh văng đi mồ hôi lạnh chảy ròng, lại thấy sư phụ mình xuất hiện, đồng tử mở lớn cả kinh lên, quá đáng sợ hắn xém một chút nữa đả rơi vào vạn kiếp bất phục con đường.

“ Ngươi, đứa ngốc này” Lạc Hà lớn tiếng quan tâm hỏi.

Lạc Minh Hiên quỳ gối trên đất : “ cảm tạ sư phụ, cảm tạ sư phụ”

Đế Thiên An chậm rãi đến gần, cười nói : “ ván cờ này, tâm trí không đủ người rất dể bị huyễn cảnh ảnh hưởng.Hàn Đình Mộ Vũ tuyệt sát chi vong, bên trong bẫy rập sát cơ trùng trùng”

“ Hừ” Lạc Hà hừ lạnh một cái, ném cho Đế Thiên An ánh mắt bất thiện : “ ngươi sao không nói sớm”

“ Oan uống, ta còn chưa nói, tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này đả nhảy vào” Đế Thiên An vội nói, sau đó đi đến tay luồn vào eo nàng, sét đánh hôn lấy.

“ Bành” Lạc Hà bị tập kích bất ngờ, một chưởng vổ ra, thẹn thùng nói : “ khốn nạn, ăn lão nương một chưởng”

“ Tên khốn kiếp” Lạc Minh Hiên nhìn theo thân ảnh kia rời đi, bên tay nghe lấy một tràng tiếng cười, liền nói : “ sư phụ là đồ nhi vô dụng”

“ Giờ ngươi mới biết, nếu không lão nương cũng không bị thua thiệt nhiều như vậy” Lạc Hà quở trách lên tiếng , gương mặt đỏ thẩm lên, khi vừa rồi đối phương nhân lúc bất ngờ làm một hành động để nàng xấu hổ vô cùng, tên kia hắn lại dám bóp mông nàng đây.

“ Bại hoại, lần sau lão nương cho ngươi biết tay” Lạc Hà lẩm bẩm nói, có điều nàng biết rõ mình có thể thắng qua tên biến thái kia sau.

Chân núi Tuyết Nguyệt Thành trung, Tiêu Sắt như cũ lười biếng nằm phơi nắng, ngoài miệng ngậm một cây cỏ nhỏ, nhàm chán nhìn trời vô ích. Trên nóc nhà Đường Liên sâu kín nói: "Đường Liên Nguyệt sư phụ năm đó đem ta đưa tới Tuyết Nguyệt Thành thời điểm, nói ta muốn tại thay Đường môn tại Tuyết Nguyệt Thành chờ một người. Ngươi là người kia sao?"

"Không là." Tiêu Sắt dứt khoát trả lời.

Đường Liên cười một tiếng: "Ta cũng cảm thấy không là."

Tiêu Sắt đung đưa ngọn cỏ :"Ngươi một người đàn ông, phải đợi cũng là chờ một cái như hoa như ngọc cô nương, ngươi chờ ta một cái đại lão gia làm gì?"

"Ta là đại nam nhân không giả, có thể ngươi nơi nào giống như là Đại lão gia? Ngươi nhìn giống như là một bộ đã trải qua thế sự dáng vẻ, nhưng trên thực tế ngươi bao lớn? Cũng chỉ so với Lôi Vô Kiệt hơn kém một hai tuổi đi." Đường Liên cười nói.

Tiêu Sắt bỉu môi một cái: "Muốn ngươi quản."

"Ta mới lười quản ngươi, bất quá có người sẽ đến quản ngươi. Tam sư đệ." Đường Liên bỗng nhiên đứng lên, ngoài miệng lộ ra không có hảo ý nụ cười.

"Ừ ?" Tiêu Sắt lông mày nhướng lên.

"Gặp lại sau." Đường Liên tung người một cái, đã rời đi.

Tiêu Sắt thầm kêu một tiếng không tốt, từ trên ghế dài nhảy xuống, đang muốn đi theo chạy trốn, lại thấy một cán ô kim sắc trường thương đã đánh tới trước mặt, Tiêu Sắt lui nhanh về phía sau một bước, kia can trường thương đem hắn vốn là nằm ghế dài đánh nát bấy.

Tiêu Sắt thở dài: "Đại tiểu thư, ngươi phải đem ta tất cả cái ghế cũng đánh nát sao?"

Bề ngoài xinh đẹp tuyệt trần, giữa hai lông mày mãn là anh khí Thương Tiên con gái Tư Không Thiên Lạc thu hồi kia can trường thương, cười lạnh nói: "Lại trốn ở chỗ này lười biếng?"

"Cái gì lười biếng, ta sớm đã nói với các ngươi, ta sẽ không tập võ. Bây giờ ta mỗi ngày bồi cha ngươi hạ ba cục cờ, phá cái kia tuyệt sát ván cờ, đã là rất cực khổ!" Tiêu Sắt nhổ ra ngoài miệng cỏ, bất mãn nói.

"Phi, chỉ như vậy ăn ngon lười làm, cũng muốn mỗi tháng kiếm tám trăm hai? Cũng xứng làm Thương Tiên đệ tử?" Tư Không Thiên Lạc trường thương vung lên, đã đuổi tới : "Bổn tiểu thư có thể sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi không là khinh công trác tuyệt sao? Sau này ngươi liền phụ trách bồi bổn tiểu thư luyện thương?"

"Cái gì?" Tiêu Sắt kinh hãi, thân hình chợt lóe, đã nhanh đến cửa, thi triển Đạp Vân khinh công mà chạy đi.

Thiên hạ khinh công vô số, Võ Đang Thê Vân Tung, phái Thiên Sơn đạp tuyết vô ngân, Phi Vân các Bát Bộ Thiên Long, cũng là nhất đẳng một khinh công.

Nhưng là Đạp Vân cưỡi gió nhưng vẫn được gọi là đệ nhất thiên hạ khinh công, chỉ vì bình thường khinh công chỉ có thể coi như tô điểm, mà nó nhưng có thể cùng võ công cũng liệt vào.

Tiêu Sắt cười khổ một tiếng, chân bước như gió, trong lòng lẩm bẩm: “Sư phụ, người đúng là tính toán như thần, chỉ riêng lần này ra ngoài hành tẩu giang hồ, không liên quan gì tới mấy chữ trước nhưng lại có duyên với mấy chữ sau. “

Khinh công trong thiên hạ, Thê Vân Tung của Võ Đang, Đạp Tuyết Vô Ngân của Thiên Sơn phái, Bát Bộ Cản Thiền của Phi Vân các, vị sư phụ đó của Tiêu Sắt không gì không tinh thông, nhưng lại cố tình truyền thụ Đạp Vân Thừa Phong bộ cho hắn.

Đơn giản là những võ công khác đều xây dựng trên tiền đề nội công tâm pháp xuất sắc, còn Đạp Vân Thừa Phong bộ lại đơn thuần dựa vào thân pháp, người không có nội lực cũng có thể tập luyện. Năm xưa sư phụ của Tiêu Sắt lựa chọn bộ thân pháp này cho hắn chỉ vì một đoạn trò chuyện.

“Tiêu Sắt, con muốn học kinh công ra sao?”

“Chính là loại ngày đi ngàn dặm, hôm nay con uống rượu ở Thiên Khải thành, ngày mai có thể tới Thiên Phủ thành ăn một bát đậu hũ Ma Bà.”

“Sao các hạ chẳng cưỡi gió mà đi, như con diều lướt thẳng chín vạn dặm?”

“Sư phụ, người mắng con đấy à?”

“Không phải, trong thiên hạ đúng là có một môn võ công như vậy, Đạp Vân Thừa Phong bộ. Cảnh giới đầu tiên của nó là Đạp Vân, nhanh như tia chớp, ngày đi ngàn dặm. Cảnh giới thứ hai là Phù Diêu, cưỡi gió mà đi, như tiên nhân giáng trần.”


"Hừ, ngươi có thể chạy đi nơi nào!" Tư Không Thiên Lạc cầm thương đuổi kịp.

Lần trước bị Tư Không Thiên Lạc dẫn một đường phố trường phong mà hủy đi toàn bộ ống tay áo, chỉ là bởi vì Tiêu Sắt lần trước mục đích là kéo nàng, mà không chỉ có là tránh nàng, bây giờ tình hình lại bất đồng, Tiêu Sắt nếu là quyết tâm chạy trốn, như vậy trừ phi Thương Tiên đích thân tới, nếu không phải bắt được hắn thật không đơn giản.

Tiêu Sắt một cái dậm chân đã lướt ra ngoài sân. Tư Không Thiên Lạc nhưng nơi nào cam tâm đến đây thì thôi, trường thương vung lên, lập tức liền đuổi theo.Một cái thiếu niên áo xanh, một cái Hắc y thiếu nữ, hai người ngay tại chỗ ngồi này Tuyết Nguyệt Thành bắt đầu không ngừng không nghỉ truy đuổi.

Tiêu Sắt vừa chạy trốn vừa thở hồng hộc, phía sau vẫn đuổi sát không tha, luôn duy trì khoảng cách mười mấy trượng. Mặc dù Đạp Vân Thừa Phong bộ không cần nội lực nhưng vẫn cần thể lực, chạy nửa canh giờ đã khiến hắn thở hồng hộc.

Đang cùng sư phụ Duẫn Lạc Hà nghe mắng một hồi Lạc Minh Hiên đi ra đại điện, thấy hai cái thân ảnh từ mình trước mắt lướt qua, không khỏi dụi mắt một cái: "Trời ạ, đây là cái gì khinh công? Tốc độ lại nhanh như vậy?"

Lạc Hà tiên tử khẽ nhíu mày một cái: "Đạp Vân?"

Lạc Minh Hiên nhìn có chút hả hê cười nói: "Sau này nhưng có người cùng Thiên Lạc cô em chơi, tiết kiệm chúng ta không ít phiền toái. Nói về, cũng không biết kia cái tiểu tử như thế nào, đi theo tính tình cổ quái hai thành chủ, chắc hẳn sẽ ăn rất nhiều khổ đi."

Hắn nói không lâu miệng lại há hốc lên, khi thấy một vệt thiểm điện lóe lên đả thấy thân ảnh Đế Thiên An xuất hiện một tay luồn qua eo nhỏ của Tư Không Thiên Lạc, đem nàng chế trụ lại, nhịn không được hỏi : “ sư phụ đây là võ công gì?”

Lạc Hà nhìn Tư Không Thiên Lạc mặt đỏ bừng, không ngừng la mắng không hiểu sao trong lòng lại có nho nhỏ một chút ghen tỵ, đột nhiên xuất hiện làm cho nàng sợ ngây người, liền xoay người rời đi, còn không quên mắng : “ dâm tặc khinh công”

“ Buông, ngươi tên dâm tặc này, có bản lĩnh buông bổn cô nương ra” Tư Không Thiên Lạc mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK