Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương kim Thiên Tử từ tráng niên đăng cơ đến nay, nội tu chính lý, bên ngoài trừ Chư Nhung trục Hung Nô tại Mạc Bắc. Nhưng mà mấy năm liên tục chinh chiến phía dưới, dẫn đến quốc khố trống rỗng dân yếu binh mệt.

Đế quốc tài chính túng quẩn tình huống phía dưới, hoàng đế không thể không đem ánh mắt từ dân chúng thuế má phía trên chuyển dời đến giang hồ.

Mộ Dung Hiển vì tỏ lòng trung và lớn mạnh địa vị của Mộ phái từ triều đình đến giang hồ mà phối hợp tự trông tự trộm, rút ra không ít tài sản trong mộ địa bồi vào quốc khố.

Hiện nay hoàng đế tuổi gần lục tuần, râu tóc đã hoa râm, mặc dù cao tuổi, nhưng vẫn cũ chuyên cần tại triều chính, ngoại trừ tiếp kiến văn võ bá quan, chính là tự mình phê duyệt tấu chương, cứ việc những năm này đã đem bộ phận sự nghi giao ra, nhưng quân quốc đại sự vẫn một tay nắm giữ.

Tại triều trong, Chích Viêm là đương kim hoàng đế con trai trưởng, thiên triều thái tử, chẳng những thân phận tôn quý không có người thứ hai có thể so sánh, quyền thế cũng là một tay che trời.

Hoàng đế đối với Chích Viêm ký thác kỳ vọng, cho nên đối với hắn có chút nghiêm khắc, cũng chính vì như thế, hắn cũng không lớn ưa thích con trai mình. Ngược lại tại chính mình đứa con khác tìm được yếu thích, nữ nhi Anh Tuyết cùng tiểu nhi Thân Vọng trên thân có thể hưởng thụ được niềm vui gia đình.

Vì nhận được hoàng đế niềm vui, theo năm tháng qua đi cả hai cũng trở thành hiện tại trong triều đình phong vân. Thập nhất hoàng tử Thân Vọng trở thành đại tướng quân biên hoan có thống soái chi tài, còn Anh Tuyết công chúa lại càng ghê gớm hơn.

Nàng được hoàng đế yêu thích, tài trí không thua đắng mày râu, thành lập nên Anh Hoa cung phụ giúp triều chính quản hạt rất nhiều việc. Triều định lục bộ bên trong đã có ba bộ nghe lệnh nàng làm việc.

Đến cả thái tử Chích Viêm cũng phải e ngại Anh Tuyết thế lực, nhất là khi Thân Vọng cùng Anh Tuyết có quan hệ tương cận càng khiến hắn e ngại. Càng để cho Chích Viêm quan ngại đó là Mộ Dung Diệp từ sáu tuổi được đưa vào cung, trở thành bạn học của Anh Tuyết khiến cho hắn lo lắng.

Mộ Dung Thành là thế lực mạnh mẽ trong giang hồ, có địa vị rất lớn. Hắn muốn thu vào túi mình thế lực, cho nên không vui nhất là hoàng mụi mình si tình với Mộ Dung Diệp, hắn không muốn hai người này có thể đến một chỗ.

Cho nên tại Cốc Tử mộ đã ngấm ngầm an bài cho thuộc hạ, có cơ hội sát đi Mộ Dung Diệp. Hơn nữa nếu đạt thành mục đích, thông qua Mộ Dung Diệp có thể chưởng khống trên dưới Mộ Vương Thành thế lực.

Có điều Chích Viêm không đạt thành mong muốn, Cốc Tử mộ mặc dù bị phá nhưng Mộ Dung Diệp cũng không có chết. Để hắn đáng mừng đó là cái tên này xém bị mất mạng dưới tay một kẻ khác, và Lệnh Phá Mộ đang được thuộc hạ dưới trướng mình dẫn dường về kinh.

Đồng dạng, Cốc Tử mộ đã phá, tin tức này không nhỏ không lý gì có thể thoát khỏi tai của Anh Tuyết được.

Ngày hôm nay Anh Tuyết cả người khoát lên hoa anh đào hoa văn y phục, đứng trước một cây anh đào to lớn, dung mạo tú lệ xinh đẹp, lại toát lên cao cao tại thượng khí chất của hoàng gia.

“ Mọi chuyện vẫn ổn như cũ chứ?” Anh Tuyết cất lời dò hỏi.

Đứng phía sau Anh Tuyết là một đôi song sinh nữ, tuổi tác xê xích với Anh Tuyết không là bao nhiêu. Có chăng dung mạo lại kém hơn một bậc, cho người nhìn vào có phần đằm thắm dịu dàng, là cánh tay đắc lực nhất của Anh Tuyết công chúa Anh Hoa Cung Chưởng Ty Nội Vệ.

Liên Hoa, Tích Nguyệt từ nhỏ đã theo cùng với Anh Tuyết, tuy là thuộc hạ nhưng tình như tỷ muội.

Lúc này một con bồ câu vẩy cánh rồi đậu lên bả vai Tích Nguyệt, theo tay nàng gở ra từ chân bồ câu đưa thư, Tích Nguyệt mở ra xem xét một cái ánh mắt thoáng qua khốn hoặc không rõ, rồi cung kính đáp : “ hồi bẩm công chúa, những lá thư trước đây của thiếu thành chủ đều không có vấn đề gì, nhưng lá thư lần này có vấn đề”

Anh Tuyết nghe xong thần sắc có chút thay đổi, xoay người đưa tay tiếp nhận lấy vải lụa trắng, gấp gáp mở ra xem liền thấ được bên trên đó không có bất cứ một cái chữ, là một cái lá thư trống.

Thần sắc Anh Tuyết có phần hốt hoảng, khẳng định nói :“ Chắc chắn là Thiếu thành chủ không lấy được Lệnh Phá Mộ, cho nên chàng mới gởi một bức thư trắng cho ta. Hàm ý là một lời khó nói hết.”

Từ lần gặp cuối cùng giữa mình và Mộ Dung Diệp, cả hai đã từng ước định cùng nhau khi chia lìa. Mỗi ngày Mộ Dung Diệp sẽ gởi thư cho nàng, trên thư viết : “ mọi chuyện vẫn ổn” thì Anh Tuyết không cần lo lắng.

Nếu có chuyện gì không viết gì cả, hôm nay thư trống gởi đến kết hợp với thời hạn 10 năm một lần của Cốc Tử mộ, Anh Tuyết liền phán đoán ra được Mộ Dung Diệp còn chưa lấy được Lệnh Phá Mộ.

Liên Hoa nghe hiểu ra được, tiếp lời : “ Như vậy thì... tình hình rất bất lợi cho Thiếu thành chủ, e là tứ đại gia tộc trong Mộ Vương Thành sẽ vì đó mà gây khó khăn. Vậy thì...”

Anh Tuyết xoay người, một tay huơ ra cắt lời, tự tin mà nói : “chỉ cần một ngày bản cung còn ở đây, thì thiếu thành chủmãi mãi là Thiếu thành chủ, ai cũng đừng nghĩ thay đổ”

Gởi thư cho Anh Tuyết chính là một trong ứng sách của Mộ Dung Diệp đề ra, bởi hắn biết cô ta chung tình với mình, tuyệt sẽ không đứng nhìn mình bất lời. Có thêm phụ vương của mình vỗ về một bên, hai người phối hợp với nhau bất lợi mà hắn gặp đến cũng từ từ ổn thỏa.

Hơn nữa Mộ Dung Diệp cũng thông qua lá xăm muốn mượn tay Anh Tuyết thu lấy Lệnh Phá Mộ về cho mình. Chỉ cần Lệnh Phá Mộ vẫn ở trong tay hắn, thì Cốc Tử mộ cho dù Công Mộ có phá thì thế nào, người trong giang hồ vẫn chưa được biết đến, bọn hắn không nhận là được.

Tích Nguyệt tiếp lời : “ nô tỳ lập tức dẫn theo Thập Nhị Kim Chi đến Mộ Vương Thành”

“Không!” Anh Tuyết không đồng ý, cắt ngang nói : “ vào lúc này, bổn cung phải đứng bên cạnh chàng, xem ai dám làm bừa”

Nghe được Liên Hoa gấp gáp can ngăn : “ Công chúa, xin đừng làm bừa, nếu thái tử biết công chúa qua lại với thiếu thành chủ, e rằng tình hình sẽ phức tạp hơn nữa”

Anh Tuyết nghe xong càng giận, xoay người lớn giọng : “ thái tử cho người giết thiếu thành chủ, các ngươi giấu nhẹm không báo. Chính là muốn khiến tình hình khônng phức tạp hay sao?”

Liên Hoa Tích Nguyệt vội vàng quỳ xuống cúi đầu.

Tích Nguyệt nhận tội : “ Chuyện này đêm ngày hôm qua nô tỳ cũng mới được biết, không thể bẩm báo ngay với công chúa . Xin công chúa trách phạt”

Anh Tuyết nhìn hai người, nàng cũng không có xử tội hai người, cất lời : “mười năm trước, bản cung không quyền không thế, bất lực phản kháng. Ngay cả năng lực giữ người mình yêu ở bên cũng không có. Ngày nay sáu bộ trong triều đã có ba bộ quy phục cho ta, nếu như Thái tử có thể một tay che trời, như vậy bản cung cũng có thể một tay nắm giữ thiên hạ”

Tại mười năm trước, nàng là viên minh châu được hoàng đế yêu thích, thiếu nữ mới lớn đối với Mộ Dung Diệp nảy sinh tình cảm. Nhưng khi đó không giống như bây giờ tay có thể chấp chưởng Anh Hoa cung, trong triều tam bộ nghe theo, cái duy nhất nàng có chính là sự sủng ái của hoàng đế.

May mắn thay thông qua Tích Nguyệt tình cờ nghe trộm được hoàng huynh của mình cùng Chưởng ấn Thái Úy, Thần Bộ môn người Sách Triều Dương đối thoại, biết được thái tử nổi lên sát tâm muốn trừ Mộ Dung Diệp.

Khi đó thái tử quyền lực lớn, muốn giết một Mộ Dung Diệp trong kinh thành là chuyện dễ dàng mà thôi. Với năng lực của Anh Tuyết khi đó vô lực ngăn cản được.

Lo cho an nguy của hắn khi ở lại đô thành, Anh Tuyết chỉ có thể đồng ý với chủ kiến của Liên Hoa đề ra, lợi dụng sự ân sủng của hoàng đế mà lấy cái đạo hiếu mà để Mộ Dung Diệp trở về Mộ Vương Thành.

“ Công chúa bớt giận, nô tỳ đi sắp xếp ngay lập tức” Tích Nguyệt vội hô.

Anh Tuyết công chúa ý đã quyết, các nàng cũng không dám nói thêm gì nữa, dù sau thân phận khác biệc. Chủ tử đã muốn đâu phải hạ nhân như hai người có thể khoa chân múa tay can ngăn cho được.

Liên Hoa tiếp lời : “ nô tỳ lập tức đi đến Hình bộ tróc nã kẻ thích sát Thiếu thành chủ, cũng chính là Linh Ma Cừu Ngự Linh,Đế Thiên An”

Anh Tuyết có phần hòa hoãn lại : “ các ngươi nhớ kỹ, chỉ cần thiếu thành chủ thiếu nợ, cung Anh Hoa ta liền thay hắn trả, hắn không cần mắc nợ ai hết chỉ cần mắc nợ một mình ta là đủ. Nếu là địch nhân của thiếu thành chủ, cung Anh Hoa ta liền thay hắn diệt.”

Yêu một người không cần lý do cũng không cần hồi báo, Mộ Dung Diệp là người mà nàng yêu thương. Cho nên đối với những kẻ gây bất lợi cho người mình yêu, Anh Tuyết tuyệt sẽ không bỏ qua, và nàng chỉ muốn Mộ Dung Diệp chỉ thuộc về duy nhất một người là nàng mà thôi.

“ Nô tì nhờ kỹ, nhất định không phụ mệnh” Liên Hoa,Tích Nguyệt đồng thanh nói.

Lời dứt cả hai người cũng nhanh cáo lui đi ra, lo cho mình sự việc.

“ Diệp ca ca!” một hồi qua đi Anh Tuyết lại nhìn về gốc anh đào to lớn, nỉ non cất lời, ánh mắt trong hiện lên nhu tình, nhìn cây nhớ người từng ký ức lại dần hiện ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK