Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơm nước qua đi chừng mười phút.

“Ai ở trên đó?”

Thanh âm tràn đầy tức giận từ dưới lầu quát lớn.

Người nói là một thanh niên anh tuấn đầu đội mũ hồng anh, người mặc bộ quần áo võ sĩ màu vàng phía trước có thêu hình rồng, chân mang giày da màu đen. Thân người thấp hơn Thiên Trạch một cái đầu, thể hình rất đẹp, lưng hổ eo gấu, đầy mê lực nam tính. Hai mắt tinh anh, trán cao rộng, mắt ngang mũi thẳng, hai môi hợp thành một đường, có vẻ tự phụ và kiêu ngạo.

Y là Liên Tấn một cái nhân tình của Triệu Nhã.

Có tiếng la hét của bọn thị vệ, tiếp theo là tiếng đao kiếm, lát sau có tiếng chân chạy lên lầu, Liên Tấn đã lên tới nơi, phía sau là bọn thị vệ.

Nhã phu nhân quát bọn thị vệ : “Không có chuyện các ngươi nữa, lui xuống đi”

Đám thị vệ lui xuống nhưng Liên Tấn thì không.

Liên Tấn đi vào bên trong, trong mắt như có lửa, lạnh lùng nhìn gã dò xét, thần thái lộ vẻ không hề khách khí, nói : “ tại hạ là Liên Tấn không biết các hạ phương danh”

Thiên Trạch nhàn nhạt nói : “ ngươi tốt nhất đừng làm ta mất hứng”

Liên Tấn nghe được càng lửa giận hơn, nhưng mặt ngoài vẫn bình thường, nói : “ các hạ nhìn qua đã biết bất phàm thân thủ, tại hạ cũng luyện chút võ nghệ, chi bằng chúng ta luận bàn một chút thế nào?”

Thiên Trạch lạnh nhạt : “tốt nhất trong lúc ta tâm tình tốt thì cút đi, không thì mạng của ngươi đến đây thôi”

Liên Tấn nghe càng giận, lập tức rút kiếm ra sát khí sát ý thả ra.

“ Ầm!”

Không có dấu hiệu báo trước, một luồng vô hình lực lượng ép mạnh về phía Liên Tấn, trong chốc lát ép hắn văng xuống lầu thứ hai, rơi xuống đất.

“ Phu nhân không quản được trai lơ của mình được à” Thiên Trạch hướng Triệu Nhã nói

Triệu Nhã lúng túng : “ để tiên sinh chê cười”

Liên Tấn ở dưới tung người nhảy lên lầu trên, sát khí bức người.

“ Liên Tấn! ngươi vô lễ” Triệu Nhã quát lên khi thấy Liên Tấn đem kiếm chỉ trước.

Liên Tấn tức giận : “ phu nhân ưa thích gả này ư?”

Thiên Trạch nói : “ tự cắt một tay bồi tội, ta tha cho ngươi khỏi chết”

“Bồi tội! ngươi cũng xứng” Liên Tấn giận mắng.

Thiên Trạch đem đôi đủa phóng ra, tốc độ mau lẹ.

“ Xoẹt!”

Liên Tấn nhẹ lắc cổ tay, một đường kiếm khí đem song đủa chẻ làm đôi, đồng thời kiếm khí thẳng về phía Thiên Trạch.

Nhưng khoảnh khắc song đủa bị cắt đôi mắt hắn co rút lên khi thấy bóng ảnh kia đã biến mất từ lúc nào, một cổ áp bách nguy hiểm, theo bản năng hắn khinh thân nhảy lùi về sau, vừa lùi trong không trung liền thấy một cái thân ảnh xuất hiện ngay vị trí thầm thở phào.

“ Phanh!”

Đạo kiếm khí của Liên Tấn đánh ra đục thủng chổ ngồi của Thiên Trạch, gỗ vụn tứ tung.

“Keng.”

Liên Tấn nhìn thấy người kia khinh thân đến, thanh Kim Quang kiếm trứ danh của mình điểm đến trước, một đạo kiếm khí bắn đi như điện, đâm vào dưới nách đối phương, vừa chính xác vừa ác độc.

Thiên Trạch tụ khí thành kiếm ảnh cản lại cùng bạt ra.

“ Sưu! Sưu!”

Liên Tấn không ngờ đối phương có thể tụ khí thành kiếm, không chỉ cản được còn đem mình ép xuống, y cầm chắc cây Kim Quang kiếm, cười lớn, đâm xoẹt xoẹt một lúc mười kiếm, mỗi kiếm đều ép đối phương vào chỗ chết, kiếm khí lăng lệ vô cùng.

Thiên Trạch không né chẳng trách quét ngang một kiếm.

Mười đường kiếm khí của Liên Tấn đánh đến đều bị kiếm khí dài mấy chục trượng của hắn hủy diệt.

Hồ khẩu Liên Tấn tét ra khi đở lấy một kiếm kia, cả người như diều đứt dây văng đi không trung, sau đó hung hăn đụng vào một khối non bộ bài trí trong phủ, vang một tiếng rồi rơi xuống.

Làn Liên Tấn đứng lên về sau, miệng hộc máu tươi.

“ Ngươi....ngươi....” Liên Tấn giờ phút này kinh hồn táng đảm, thực lực của kẻ kia bày ra đã để hắn biết mình không phải là đổi thủ.

Triệu Nhã bất giác hô lên : “ Cẩn thận!”

“ Xoẹt!”

Một đạo kiếm khí màu vàng bắn ra, cánh tay của Liên Tấn bị cắt đứt.

Liên Tấn hét lên một tiếng, tay phải cầm kiếm đã không giữ được binh khí khi cản một chiêu của đối thủ, bèn vội vả điểm lấy huyệt đạo.

“ Hôm nay nhìn ở bữa cơm ta tha cho ngươi một mạng, nhưng còn dám vô lễ với ta lần nữa, tiếp theo là cái đầu của ngươi” Thiên Trạch đứng trên không nhìn xuống.

Liên Tấn tràn đầy cơn giận nhưng cũng sợ hãi, bởi hắn võ lực thấp ư?

Trong thành này cũng xem như là nhân vật nổi tiếng, dựa theo Bách Hiểu Sanh phân chia võ lực hắn đã đạt Tiêu Dao Thiên Cảnh trung kỳ, tại thành Hàm Đan này mặt ngoài, y cũng thuộc top 30 trở lên, ấy vậy mà đứng trước gả kia lại không nhấc lên được phản kháng.

Bây giờ Liên Tấn chỉ hận mình ngu xuẩn, có xung động quất một cái bạt tai vào mặt.

Hắn khi nghe Nhã phu nhân dẫn một cái nam tử như trích tiên trở về, đối với Nhã phu nhân sắc đẹp ham muốn cộng thêm thân phận của ả nên hắn muốn chiếm riêng, cho nên mới giận khi thấy gả kia đang dùng bữa.

Trước nay ỷ y một thân võ lực, hôm nay chỉ vì hồ đồ nhất thời cho rằng kẻ kia so với mình không cao bao nhiêu, để rồi khuất nhục mất đi một cánh tay. Không cần nói hắn cũng biết sau này hắn trở thành kẻ bị đàm tiếu trong thành này.

“ Phu nhân nhắc nhở một chút bọn nam sủng của phu nhân, còn chọc đến ta, ta cũng không cho phu nhân mặt mủi đâu “ Thiên Trạch nhẹ nhàng nói

“ Để cho tiên sinh chê cười rồi”Triệu Nhã sắc mặt thay đổi, nhìn Liên Tấn bị đoạn một tay lại nhìn cái nam tử kia, lúng túng hạ lệnh : “ Người đâu, đem Liên Tấn an bài cho đại phu chữa trị”

Mấy gã hộ vệ bên dưới lập tức đi đến mang Liên Tấn dời đi chữa trị.

Thời gian tiếp, Thiên Trạch vẫn dùng cơm như thường.

Triệu Nhã so với trước còn ân cần niềm nở hơn, bởi tận mắt thấy Liên Tấn bị đánh bại chóng vánh khiến nàng đối với y càng thích thú hơn, thử hỏi hai cái nam nhân, một cái so với một cái lợi hại ngoại hình đều tốt thì nàng vì sao chọn cái kém hơn đây.

Thiên Trạch đối với Triệu Nhã nhiệt tình không để ý, hắn sở dĩ nhận lời Triệu Nhã đến quý phủ là muốn từ nàng ta biết thêm về Triệu quốc đô thành, bởi nàng là là bào muội của Triệu Hiếu Thành vương sống nhiều năm trong thành, lại tiếp xúc với Triệu vương không ai rõ Triệu đô hơn Triệu Nhã.

Vừa vào phòng nghỉ ngơi tầm một tiếng qua đi, tiếng bước chân vang lên, sau đó cánh cửa mở ra, từ bên ngoài đi vào một cái thân ảnh.

Không cần nhìn Thiên Trạch biết là ai đến, Triệu Nhã.

Nhã phu nhân đi vào bên trong thấy gã nam nhân kia đả tọa trên giường, đi đến gần, cầm mồi lửa để trên ghế châm vào ngọn đèn.

Dưới ánh đèn, Nhã phu nhân say sưa ngắm nhìn nam tử phía trước.

Thời khắc nàng đi tìm nam nhân này, nàng không còn là một mệnh phụ nữa, mà muốn y trở thành một người tình của mình.

Cho nên đêm nay nàng đã giữ y lại bên mình, điều đó khác với mọi hôm, Liên Tấn cũng không ngoại lệ, nhưng đêm nay nàng không muốn xa rời người đàn ông này.

Nhưng chỉ đêm nay.

Ngày mai sẽ hoàn toàn khác, không có người đàn ông nào có thể khiến nàng đầu hàng.

Nàng chỉ muốn người đàn ông khuất phục mình chứ không muốn bản thân cúi đầu trước người ta.

“ Phu nhân đến tìm ta có chuyện gì?” Thiên Trạch biết rõ còn cố ý hỏi

Nhã phu nhân đi đến gần giường ngồi xuống, thỏ thẻ nói: “ chứng kiến một màn đẫm máu lúc nãy ta không ngủ được, lòng kinh hoảng cho nên muốn cùng tiên sinh uống rượu, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện được chăng?”

Nói xong đem vò rượu đã chuẩn bị rót ra chén trên bàn, bưng mỹ tửu dâng đến miệng Thiên Trạch, mỉm cười, nói : “Ðây là ly rượu đầu tiên, tiên sinh chúng ta mỗi người uống một nửa nhé.”

Thiên Trạch không nói chỉ việc đem rượu lên uống một nữa.

Triệu Nhã vui mừng uống một ngụm, cả người lại dựa sát vào thân hình y, tiếp xúc với da thịt nàng xuân tâm lại ám động, nói : “ tiên sinh có chê cười ta không?”

“ Nàng sống như thế nào là do nàng quyết định, ta vì sao phải chê cười đây?” Thiên Trạch chậm rãi nói.

Triệu Nhã khá bất ngờ khi nhận được câu trả lời này, ánh mắt toát lên quang mang khác thường, lại uống một ngụm rượu nửa chung còn lại, rồi nói : “ ta có thể biết tiên sinh dung mạo hay không?”

Thiên Trạch nói : “ vậy nàng có thể từ bỏ lối sống của mình không?”

Triệu Nhã cười, nàng hiểu ý hắn muốn gì đành đem tay thu lại không có ý định cởi xuống tấm mặt nạ kia, nói : “ thật là khiến người ta tò mò mà”

Nói hết câu, đầu óc Triệu Nhã như quay cuồng, đôi mắt như nặng trĩu dần, chỉ mấy hơi thở sau đó nhắm lại rồi ngủ mất.

Thiên Trạch đứng dậy, đem nàng ta ổn định trên giường, tuy hắn háo sắc nhưng không phải nữ nhân nào là cũng ngủ được, từ ký ức của Triệu Nhã trong ả Nữ tử này ngủ qua không ít nam nhân rồi, hắn cũng không muốn tự mất thân phận như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK