Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi này núi hoang cô quạnh cao gần hai ba trăm mét, cây cối san sát mà lên.

Thiên Trạch trên không ngự binh dựa theo ký ức của Hàn Tri mà thẳng một mạch đến một cái vách núi dựng đứng, vách núi này cao mấy trăm mét trên có thật nhiều nham thạch nhô ra, đều to ở gốc rồi nhỏ dần đến ngọn, và được cây cối rậm rạp cùng thực vật che mắt.

“ Vẫn lại là nơi này à!” Thiên Trạch cười nói, bởi vì địa điểm cất giữ quân lương cũng không khác gì so với hắn biết cả.

Nơi mà Cơ Vô Dạ chọn để giấu tiền cực kỳ an toàn, nếu tại bên dưới nhìn lên thì chẳng ai để ý đến được, bởi các quái nham thạch lởm chởm như tổ chim kia che lấp, mà trên cao nhìn xuống cũng bị các tán cây che lấp ít ai để ý.

Nhưng thực tế lại có một cái hang động ẩn sâu trong những táng cây cùng quái thạch kia, 30 vạn quân lương bị rút đi chính là lưu giữ ở nơi này, Cơ Vô Dạ dần chờ sự việc qua đi mà êm ắm ăn chia.

Chổ canh giữ 30 vạn lượng hoàng kim không lý gì lại không có người trông coi, thực tế là có một lượng không nhỏ nhân thủ canh giữ. Từ bên dưới núi sắp đặt cơ quan bố trí hay theo dõi, cho đến trong núi hoặc bên trên người gác.

“Phốc!”

“Phốc!”

“Phốc!”

Đột ngột không có dấu hiệu báo trước, Luyện Khí Chi Kiếm bạo phát mà ra, trong ngắn ngủi khi Thiên Trạch vừa đáp xuống chổ sơn động, trực tiếp mà sát lục ba mươi lăm tên canh giữ ở bên ngoài.

“ Có người tập kích” ở bên trong sơn động, thông qua ánh đuốc cùng thanh âm bên ngoài một vài kẻ phát hiện mà hô lên.

Chỉ là bọn chúng rất nhanh chịu chung cảnh ngộ, bởi Luyện Khí Chi Kiếm của Thiên Trạch đã ngưng hiện và lao vào bên trong sát phạt.

Thiên Trạch nhanh chóng cướp vào, đại lượng kiếm sở ra mà giết đi cái đám người này, đến khi một hồi dồn dập kim thiết va chạm lắn xuống, hắn đi đến cúi sơn động, tại góc trong chồng chất các rương gỗ.

Tiện tay mở ra một cái rương, nhất thời lộ ra một mảnh ánh sáng vàng kim lộng lẩy làm cho không gian u tối sáng lên, bên trong đều là vàng nguyên chất đang phản chiếu ánh kim của mình.

“ Tốt!” Thiên Trạch nhẹ thốt một tiếng tay vung lên, Tử Kim Long Giới bay ra đem đám tài sản nơi này thu lấy.

Thời gian qua đi, đại tướng quân Cơ Vô Dạ phủ đệ.

Dù đã khuya nhưng Cơ Vô Dạ không có ý định đi nghỉ, tại điện các của mình nhâm nhi rượu ngon.

Đột ngột.

“ Sưu!”

Một cái thân ảnh từ trên nóc các hiện xuống, lông quạ đen tứ tung.

Bách Điểu thống lĩnh Mặc Nha cung kính bẩm báo : “ Tướng quân, có kẻ vào trong ngục giết chết Long Tuyền quân, An Bình quân và quân sĩ canh giữ”

“ Ồ!” Cơ Vô Dạ nghe được ánh mắt hiện lên bất ngờ, hắn còn đang tính giết chết hai kẻ này để bịt đầu mối nhưng lại có kẻ thay hắn làm việc, hỏi : “ lúc nào?”

Mặc Nha đáp : “ ước chừng một tiếng trước, y dùng vụ án Quỷ Binh mà rời đi”

Cơ Vô Dạ suy ngẫm : “ thú vị! Đi tra hắn cho ta”

“ Vâng!” Mặc Nha cung kính đáp sau đó đứng lên.

Cơ Vô Dạ lại hỏi : “ đã giải quyết chuyện trong kia?”

Mặc Nha đáp : “ đã xử lý”

Cơ Vô Dạ gật đầu hài lòng : “ tên này nhảy ra đúng là để bản tướng quân bất ngờ”

Khi hai vị vương gia bị tống ngục, Cơ Vô Dạ đã chuẩn bị đoạn đường lui mà bảo hộ cho mình, chỉ là thời điểm còn chưa đến hắn chưa có ra tay. Không nghĩ đến có kẻ giúp hắn, sự tình ngoài dự liệu nhưng không ảnh hưởng kế hoạch.

Hắn còn đang cần khép lại vụ án này, tránh cho Hàn Phi nhúng tay vào thêm mà điều tra, giờ có kẻ làm thay. Đây không phải là chuyện xấu, song đột nhiên nhô ra một cái như vậy, Cơ Vô Dạ cũng không thể lơ là được.

Dù sao chuyện hắn làm gần đây nếu lộ ra ngoài, hắn không còn đường lui nữa. Ai biết khi giết hai tên vương gia kia, gả thần bí có moi ra được gì hay không? Cho nên, để cho an toàn Cơ Vô Dạ muốn thủ hạ tra lùng, nếu như là thế lực phụng sự cho y thì tốt, song nếu không phải vậy chỉ có thể chết.

“ Biết phải làm gì tiếp theo rồi?” Cơ Vô Dạ hỏi.

Mặc Nha cung kính đáp : “ thuộc hạ đã rõ”

“ Đi đi” Cơ Vô Dạ lạnh nhạt nói.

Mặc Nha lập tức dẫm nhẹ một cái, thân hình tiêu biến.

Chừng nửa nén hương, một cái thân ảnh vội vả đi vào trong điện các.

Kẻ này gương mặt bị che đi một nữa bởi một tấm mặt nạ, tại chiếc mũi lại dài ra cong xuống sắc bén như mũi chim ưng, tầm bốn năm chục tuổi một chòm râu ngắn bạc ở dưới cằm bên hông mang theo một chuôi trường kiếm sắc bén.

“ Ngột Tựu! có chuyện gì?” Cơ Vô Dạ nghi hoặc hỏi.

Một trong các thống lĩnh khác của Bách Điểu, Ngột Tựu nói : “ tướng quân, có kẻ xâm phạm vào chổ giấu quân lương, đem toàn bộ quân lương cướp đi”

Cơ Vô Dạ sắc mặt khó coi đến cực điểm, thân hình lao nhanh đến một tay nắm lên cổ áo Ngột Tựu, gằn giọng : “ Không để lại một chút nào?”

“Là!” Ngột Tựu mồ hôi tuôn ra khắp người khi cảm nhận được khí tức hung hiểm kia.

Cơ Vô Dạ tay run run hiển nhiên đã tức giận đến cực điểm, đem tay ném đi thủ hạ của mình, trầm giọng nộ nói : “ dám động thủ lên đầu thái tuế, huy động lực lượng lập tức tra cho ta”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK