Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trúc mọc san sát, tự thành như rừng, tại một khối đất trống còn có một tòa lâu đình, mà đình phụ cận tắc có vài người.

Đồng dạng y phục màu đen chủ đạo bao khỏa hết thảy cơ thể, mặt nạ quỷ quái màu bạc, ở hai vai hộ oản hung thú màu bạc, trước ngực là vảy giáp khảm trên y phục, vũ khí như loan đao nằm vương vãi trên mặt đất, máu tươi nhiễm đỏ trên đó.

Mấy người mặc màu đen y phục này, trong cơ thể đã không có sinh mệnh hơi thở, hiển nhiên đã chết. Trên mặt đất còn có cả những thanh nhọn hoắc như châm nhọn kim loại cắm trên đó, xa xa một cổ quan tài đen ẩn hiện.

Dựa trên lối y phục của đám người này, có quỷ đầu mặt nạ, trên giang hồ thanh danh không hề nhỏ, hay nói đúng hơn là hung danh- Huyền Minh Giáo.

Đường triều những năm cuối, thiên hạ đại loạn, phiên trấn cắt cứ, quần hùng cùng ra.

Từ khi Hoàng Sào phản quân công hãm Trường An, Lý Đường vương triều vừa mới hủy diệt không lâu, trung nguyên thảm tao Chư Hầu chia cắt, quần hùng cát cứ, phiên trấn mọc như rừng, phong hỏa lang khói, chinh phạt không ngừng.

Chu Ôn diệt Đường mở ra loạn lạc thời kỳ, mà Huyền Minh Giáo chính là Đại Lương quốc thành lập tổ chức sát thủ, phục vụ dưới trướng y.

Không việc át gì không làm, cướp bóc giết người....Hiện nay chính là một trong ba thế lực giang hồ hùng mạnh nhất, cùng với Thông Văn Quán, Huyễn Âm Phường tạo thành thế chân vạc.

Ngay lúc này một cơn gió quét qua đem lá trúc thổi bay, một thân ảnh nam tử xuất hiện đột ngột trước tòa lâu đình, đem một thanh niên hắc y trên đầu đội một cái nón cao màu đen trên đó bốn văn tử “Vô Thường Đoạt Mênh” rõ rệt hiện ra, một cước đá văng đi, đoạt lấy vải gấm khá dài trên tay y.

“ Ngươi là kẻ nào? dám cả gan xen vào chuyện của Huyền Minh Giáo” Hắc Vô Thường lớn tiếng nhìn nam tử đưa lưng về mình, miếng ăn đã đến miệng lại bị người phá cũng để hắn tức giận.

“ Tha được thì nên tha, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt đâu.”

Hắc Vô Thường nhận ra đàn ông này, kinh hô : “ ngươi.... ngươi… là”

Hắn còn chưa nói hết, nằm bệch dưới mặt đất một tay ôm ngực mình, trái ngược với Hắc Vô Thường một màu đen, y phục một màu trắng đồng dạng một cái nón cao giống y, đồng dạng 4 chữ rõ nét khác chăng trên đó ghi“ Lệ Quỷ Câu Hồn”, trên gương mặt tô điểm khá kỳ dị Bạch Vô Thường, nói : “ Đại ca, hắn là Dương Thúc Tử”

Bóng người phía sau, khí tức suy yếu sinh cơ dần trôi qua, Lục Hữu Kiếp trúng phải thi độc của Bạch Vô Thường lại miễn cưỡng bảo vệ con gái mình, vận công liền khiến thi độc khi tiếp xúc một chưởng với Bạch Vô Thường, làm cho độc phát mãnh liệt, đã vô phương cứu chữa, kiên cường nâng lên tới tay phải gian nan nói: “Đại ca.”

Hắc Vô Thường nhìn trước mặt Dương Thúc Tử, lấy Hắc Bạch Vô Thường thực lực cùng Dương Thúc Tử so quả thực là khác nhau như trời với đất, căn bản không có khả năng đánh thắng được Dương Thúc Tử, cho nên 36 kế chuồn vi thượng.

Lúc này Bạch Vô Thường thân bị thương đi tới Hắc Vô Thường bên người, Hắc Vô Thường đối với Dương Thúc Tử chắp tay nói: “Hảo hán không chấp thiệt trước mắt, chúng ta liền từ biệt ở đây. Tuyên Linh chúng ta đi”

Nói xong Hắc Vô Thường lấy ra một quả viên cầu dường như đồ vật hướng trên mặt đất một quăng ngã, một trận khói trắng từ viên cầu trung nổ tung tỏa khắp chổ hai người, là dung để che mắt cao thủ Dương Thúc Tử, trước khi rời đi cũng không quên : “ “Dương lão tiền bối, nhày sau gặp lại, hắc hắc hắc.”

Ở xác định Hắc Bạch Vô Thường đi rồi, Dương Thúc Tử xoay người đi tới Lục Hữu Kiếp bên người : “Hữu Kiếp.”

Lúc này Lục Hữu Kiếp cũng cũng chỉ dư lại một hơi, nhìn bao vải dài bên trong tay của đại ca mình, hơn ai hết hắn biết thứ này là gì, cũng vì nó mà hắn lọt vào hiện trạng bây giờ, lên tiếng : “Đại ca, vật này chẳng lành, tuyệt không có thể rơi vào...”

“Ta biết, ta nhất định sẽ bảo quản thật tốt.” Dương Thúc Tử nói.

“Đại ca, kia hài tử…” Nghe được Lục Hữu Kiếp nói, Dương Thúc Tử hiểu ý ngầm đầu, đem lỗ tai đặt ở Lục Hữu Kiếp bên miệng, nghe hắn thì thầm.

Một lát sau, Dương Thúc Tử mở to hai mắt nhìn Lục Hữu Kiếp nói: “Ngươi xác định?”

“Đứa trẻ này hiện đả lẻ loi một mình, nếu bỏ rơi thử hỏi huynh và ta sao nở!”

Dương Thúc Tử gật đầu : “ Được, ta đáp ứng với ngươi”

Lục Hữu Kiếp tiếp theo lại quay đầu đối với nữ nhi của mình cùng với một đứa bé trai khác, trên người y phục giống như ăn mày lang thang, nói : “Lâm Hiên, Tinh Vân, từ giờ trở đ, Dương bá bá sẻ là sư phụ của các ngươi”

Nói xong, Lục Hữu Kiếp này cuối cùng một hơi liền chấm đứt. Mà Lâm Hiên một bên thấy vậy, lớn tiếng một chữ “Cha!” tan nát cõi lòng thất thanh. Bên cạnh Lý Tinh Vân đã quỳ gối bên cạnh Lục Hữu Kiếp mà xuống dập đầu.

Hình ảnh lại chuyển đổi, một gian nhà trúc, phong cảnh thơ mộng, sắc trời đã đêm xuống, trong gian phòng Dương Thúc Tử an vị phía trước sau lưng treo một thanh trường kiếm trên tường làm bằng trúc, lay lắt ngọn nến.

Nhìn trước mặt hai hài tử một nam một nữ, đang quỳ ngồi phía trước, cất lời : “ đã nhận ý thức của bằng hữu, tất phải hoàn thành việc người nhờ cậy.”

“Ta nơi này có hai quyển bí tịch, các ngươi hai người phân công nhau tu hành, nhớ rằng, đôi bên không được xem lén nhau.” Dương Thúc Tử đem trong tay hai cuốn bí tịch phân biệt ném Lục Lâm Hiên cùng Lý Tinh Vân.

“Kiếm Phổ!” Lục Lâm Hiên bắt được kinh hô

Mà Lý Tinh Vân nhìn chính mình trong tay bí tịch, mặt trên thình lình viết ba cái chữ to, “Thiên Kim Phương.” Lý Tinh Vân ngẩng đầu nhìn về phía Dương Thúc Tử, muốn biết đây là có ý tứ gì, dò hỏi : “ sư phụ đây là thứ gì?”

“Thiên Kim Phương, chính là tác phẩm tâm huyết cả đời của Dược vương Tôn Tư Mạc vô cùng quý giá đó.” Dương Thúc Tử lên tiếng nói : “ Ngươi nhất định phải chuyên tâm
nghiên cứu”

“Nhưng con muốn học chính là võ công mà” Lý Tinh Vân kêu lên: “Ngài làm gì không dạy con võ công chứ”

“Vô lễ” Dương Thúc Tử giận mắng

“Cớ sao sư muội có thể luyện kiếm, mà còn lại chỉ có thể học y.” Lý Tinh Vân ngữ khí đã đều điểm không tôn sư trọng đạo: “Ngươi thiên vị.”

“Lớn mật.” Dương Thúc Tử giận phát, một tay vỗ xuống bàn trúc, quát: “Tập võ đả thương người, học y cứu người, đương thời loạn thế dân chúng lầm than. Kêu ngươi học y là vi sư một mảnh thiện tâm, chỉ mong ngày sau ngươi có thể hành y tế thế tạo phúc thương sinh, chẳng ngờ ngươi lại muốn học thứ hại người như thế”

“ Loại ngu muội vô tri như ngươi, ngày sau khó thành đại nghiệp. Nếu thành mối họa của giang hồ. Thanh danh cả đời của lảo phu, há chẳng phải bị hủy trong tay tên khốn nhà ngươi đó sao.” Nói xong liền đem tay rút ra thanh trường kiếm.

“Sư phụ, người...” Lý Tinh Vân hoảng sợ lắp bắp nói.

“Để tránh ngày sau hối hận, chi bằng hôm nay liền trừ bỏ ngươi cái này nghiệp chướng, xem kiếm” Dương Thúc Tử nâng lện trường kiếm quá đầu đi đến bên người, liền hướng Lý Tinh Vân chặt xuống xuống.

Hình ảnh lại như bọt biển vở nát, chỉ thấy dựa lưng vào tảng đá thanh niên mười lăm mười sáu tuổi, thở hổn hển, hai tay vội lau đi mặt mình, mồ hôi toát ra không ngừng, diện mục có phần anh tuấn, mái tóc phía sau giống như đui gà bó buộc. Sau một hồi liền đứng dậy vươn vai, ngáp một cái, nói : “ lại là giấc mộng này”

Người thanh niên này không ai khác chính là Lý Tinh Vân, trải qua 8 năm thời gian ở Kiếm Lư học y thuật, lẫn lén lút học trộm kiếm pháp mỗi khi Dương Thúc Tử dạy cho sư muội của mình, đả không còn là ngây ngô nam hài vươn mình là một thiếu niên lang.

“ Lão gia tử cũng chẳng biết đả trúng phải tà thuật gì, tối qua lại đẩy ta ra đây hái thuốc. Chắc là lại nhân ta hái thuốc, huấn luyện đặc biệc cho sư muội rồi. Rõ là thiên vị” Nhặt lên một cái cuốc sắt nhỏ, Lý Tinh Vân lẩm bầm đầy bất mãn.

Đem mắt nhìn lên bầu trời, bên tai nghe được tiếng sấm, một tay đưa lên cằm tiếp tục lẩm bẩm : “ Sấm giữa trời quang, rõ ràng chẳng phải điềm lành. Chút nữa trận mưa này chẳng nhỏ đâu. Chi bằng dừng tại đây, khẩn trương xuống núi thôi... Không được, trở về biết ăn nói ra sao chứ…”

Cách xa Lý Tinh Vân một đoạn khoảng cách, ẩn nấp sau một thân cây lớn, Dương Thúc Tử chứng kiến hết thảy, quay mắt sang một bên đả có một thân ảnh. Đội một cái nòn vành gương mặt che đậy một tấm mặt nạ, không lộ ra bắt kỳ da thịt bó sát y phục, lên tiếng nói : “ Hắn là Lý Tinh Vân”

“ Ta biết rồi, tiếp theo nên làm thế nào chẳng cần ta dạy ngươi đâu nhỉ?”

Dương Thúc Tử trầm ngâm một hồi, nói : “ phải tiến hành ngay sao?”

“ Sao nào? Không nở rồi”

“ Ta rõ rồi” Dương Thúc Tử cất lời, lời vừa dứt thân ảnh tung người thoát khỏi nơi này, trở về Kiếm Lư nơi ở của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK