Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một địa phương khác.

Lúc này Lôi Vô Kiệt đám người một đường cuồng chạy nhanh tới một cái sơn cốc trước, chỉ là bên ngoài sơn cốc là một mảnh ao đầm, ao đầm trên cắm đầy tất cả lớn nhỏ kiếm gảy, sơ lược nhìn lại, đại khái tựa hồ có gần ngàn chuôi nhiều.

Lôi Vô Kiệt vội vàng ghìm ngựa, thần sắc toát ra mấy phần hưng phấn: “Ta biết, nơi này liền là. . . nơi này liền...”

“Đúng vậy, sơn cốc sau chính là thiên hạ đúc kiếm thuật đệ nhất thế gia Kiếm Tâm Trủng, nơi này là cửa vào Kiếm Mộ cửa." Lạc Minh Hiên cười nói, hắn gặp được nhóm người Lôi Vô Kiệt trên đường cũng bắt ngờ không thôi.

Giống như Lôi Thiếu Kiệt Tiêu Sắt nhóm người hắn cũng rời khỏi Tuyết Nguyệt Thành, sau đó lại bắt gặp bọn họ bị sát thủ truy sát nên ra tay chặn đánh.

“Nhưng là phiến ao đầm bày trận pháp, chỉ có Kiếm Tâm Trủng hộ kiếm sư biết đi vào đường, không biết đường người bước vào đi cũng sẽ bị ao đầm nuốt. Chúng ta bây giờ cần chờ bọn họ” Lạc Minh Hiên lên tiếng.

“Nhị đệ, ta tới cản ở phía sau, ngươi trước dẫn bọn họ qua trận” Một tiếng rống giận truyền tới, Lôi Vô Kiệt đám người vội vàng quay đầu, chỉ thấy kia bảy tên Ám Hà sát thủ đuổi theo kia Kiếm Tâm Trủng hai người Hà Khứ Hà Tòng đi bên này chạy tới, hai trên người đều đã bị thương, tựa hồ đều bị thương không nhẹ.

Hà Tòng dẫn đầu chạy tới bọn họ bên người, thấp giọng nói: “Nhìn kỹ ta nhịp bước, một bước cũng không thể sai. Nhớ lấy”

Sau đó mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, nhảy đến ao đầm lên trên một tảng đá, lại một nhảy, mười mấy cái tung người sau đến ao đầm bờ bên kia.

Lại thấy mấy chục cái xúc xắc hướng về phía nhóm sát thủ Ám Hà dẫn đầu là Tô Xương Ly đám người bay đi, bọn họ vội vàng xuất kiếm đón đỡ. Hà Khứ lấy được chốc lát thở dốc, lập tức nắm lên Lạc Minh Hiên, tung người lui về phía sau.

Ám Hà trung thân pháp tu vi cao nhất Tạ Hội, Tạ Linh tiến lên trước một bước, cười lạnh một tiếng, tung người nhảy một cái lại theo Hà Khứ bước chân cũng vào ao đầm, một bước nhảy một cái, cùng Hà Khứ nhịp bước giống nhau như đúc, chỉ là chậm ba bước mà thôi.

“ Rống” một tiếng thú gầm vang vọng từ thiên khung truyền lại để cho đám người không tự chủ được kinh ngạc, chỉ thấy từ trên bầu trời một vệt đỏ hồng quang thú lớn lao xuống bên dưới, trong ánh mắt Lôi Vô Kiệt thấy được ba chuôi vũ khí lăng lệ lao xuống bảy người đám sát thủ Ám Hà.

“ Đế Thiên An” Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt, Tư Không Thiên Lạc không cách nào tin được khi nhìn thân ảnh từ trên bầu trời cởi lên một đầu thú lớn hiển lộ xuống chặn đứng trước mặt đám người, kim quang tản ra mắt mở lớn ra.

“ Người của Đế Thiên An ta còn muốn đụng, là ai cho các ngươi cái lá gan đó” Đế Thiên An thân ảnh từ Tiểu Hưu Hưu nhảy xuống, tay phất ra nội lực cấp tốc thoát ly không khí xung quanh bắt đầu rung động kịch liệt, đất đá lá cây cấp ngưng tụ lại thành một đầu long ảnh to lớn nhe nanh múa vuốt.

“ Thiên hạ vô song, Đế Thiên An... rút” một trong bảy người nhanh chóng nhận ra Đế Thiên An, mặc dù hắn chưa từng gặp gỡ nhưng thông tin giang hồ vẫn biết được, đồng dạng bảy người cũng nhận biết được.

“ Ngaoooo” một tiếng long hống vang lên, rồi một cơn cuồng phong như vũ bảo từ đầu long ảnh Đế Thiên An ngưng tụ mà thành theo cái đẩy tay của hắn mà đi, lao đến phía trước bảy người mà đến.

Sau khi giết đi đám Ám Hà sát thủ, toàn bộ hấp thu công lực của đám người này, thông qua Độc Tâm Thuật hắn cũng biết được phần nào nhiệm vụ của đám sát thủ này, có người ra giá tiền muốn giết hắn. Hơn nữa còn có Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt hai người, sau khi nghỉ dưỡng hắn liền tìm đến đám tiểu đệ của mình.

“ Tiểu Hưu Hưu, là ngươi sao?” Tư Không Thiên Lạc kinh hô nhìn đầu thú lớn uy vũ nhanh chóng co rút thành một đầu thú nhỏ thường ăn kim loại mà ngày thường nàng vẫn hay ôm, không cách nào tin được mà không chỉ mình nàng mấy người còn lại cũng vậy.

“ May mà ta chạy kịp đến” Đế Thiên An cũng bơ đi mấy tên sát thủ này sống chết, thân ảnh đi đến bên cạnh Thiên Lạc, tay luồn qua eo nàng tay còn lại vén đi mái tóc của nàng, cười nói : “ Thật là, chạy xuống núi cũng không nói ta một tiếng”

“Hừ” Thiên Lạc mặt có chút phiếm hồng chân dẫm lên mũi chân hắn nói : “ Ngươi không lo mỹ nhân của ngươi tìm ta làm gì”

“ Tam tiên Đế Thiên An” Hà Tòng, Hà Khứ lẫn Lạc Minh Hiên nhìn rõ là ai cũng hô lên khi nhìn ba chuôi vũ khí bay về phía sau hội nhập về lưng hắn.

“ Lảo đại, ngài làm sao biết chúng ta gặp nguy hiểm mà đến cứu thế” Lôi Vô Kiệt gãy đầu lên tiếng hỏi, có điều Đế Thiên An chẳng bơ đến hắn một bên dổ dành Thiên Lạc.

“ Thôi đi, hắn chính là lo cho mỹ nhân của mình đây, cứu chung ta chỉ tiện tay thôi” Tiêu Sắt nhỏ giọng nói cho Lôi Vô Kiệt ánh mắt nhìn về Tiểu Hưu Hưu bay đến ăn lấy những chuôi kiếm gãy kia, một màn biến hình của nó cũng khiến cho hắn chấn kinh cả lên.

“ Bẹp” Đế Thiên An hôn lên má nàng, cười nói : “ tiểu bảo bối, nàng rời mấy ngày khiến ta ngày nhớ đêm mong đây, đêm không ăn ngày không ngủ cho nên mới một đường đi kiếm nàng đây?”

“ Hừ, ba hoa chỉ được cái miệng lưỡi trơn tru” Thiên Lạc mặt có chút phiếm hồng xấu hổ, nhưng trong lòng thì ngọt ngào vui sướng lên dù sao nữ nhân ai không thích nam nhân của mình nói ngọt đây.

“ Nhìn mà học hỏi, võ công đứng hai cua gái đứng nhất thật không sai, ta xem không lâu nữa ngươi cũng gọi hắn một tiếng tỷ phu đi” Tiêu Sắt lẩm bẩm nói.

“ Chỉ giỏi lừa gạt nữ tử” Lạc Minh Hiên nhìn Đế Thiên An dổ ngon dổ ngọt Tư Không Thiên Lạc nhịn không được lẩm bẩm, hắn sao không nhớ được tên này từng tìm đến sư phụ kiêm mẫu thân của mình cá cược, cuối cùng bị thua ngay trước mặt còn hôn má hắn đây.

Cơ hồ chỉ cần nữ tử xinh đẹp trong Tuyết Nguyệt Thành đều bị hắn trêu ghẹo đến đỏ mặc tía tai cả, đám nam nhân trong thành đều ngứa mắt nhưng không làm gì được, thực lực không lại dung mạo không được lại cả tài hoa bày ra đè ép đám người bọn họ thở không nổi.

Lộn xộn một hồi nhóm người cũng đi theo Hà Khứ cùng Hà Tòng dẫn đường đi bên trong sơn cốc bước, cũng từ miệng Đế Thiên An biết được vì sao hắn biết được bọn họ chính là nhờ Tiểu Hưu Hưu ngửi lấy được mùi vị nên chạy đến.

Có Đế Thiên An xuất hiện mấy vết thương trên người của mấy người cũng nhanh chóng được hắn sơ cứu cho. Đoàn người tại một cái đen nhánh chật hẹp trong sơn đạo đi thời gian một nén nhang sau, Đế Thiên An cảm giác trước mặt mơ hồ có một tia ánh sáng truyền tới, tăng tốc độ mấy bước xuyên ra cửa hang.

Là một phe nho nhỏ thế giới, một cái thuộc về kiếm thế giới.Trong sơn cốc mọc như rừng một cái lại một cái đúc kiếm phòng, bên trong rất nhiều người, đầu đầy mồ hôi đánh đao kiếm hán tử, trên đường có người đánh xe ngựa nhanh chóng chạy qua, xe ngựa phía sau, để một chuôi lại một chuôi thành kiếm, thân kiếm ánh sáng lóng lánh, nhìn một cái liền không là vật phàm.

"Thật là nhiều kiếm." Lôi Vô Kiệt ánh mắt mạo quang.

Hà Tòng có chút ngượng ngùng cười cười: “Nhưng là những thứ này kiếm là muốn bắt đi hủy diệt.”

“A?” Lôi Vô Kiệt cả kinh nói.

“Nơi này là Kiếm Tâm Trủng, chỉ chú thiên hạ tốt nhất kiếm, chỉ cần không tính là thượng phẩm kiếm cũng sẽ cầm đi ra ngoài hủy diệt, ngươi tại Kiếm Mộ cửa nơi đó nhìn thấy thân kiếm thi thể, liền là những thứ này thất bại kiếm” Hà Khứ ngạo nghễ nói, chỉ là dùng một chút lực nói chuyện, vết thương trên người bị mở bung ra, máu tươi lập tức tuôn ra ngoài.

Hà Tòng vội vàng đở hắn: “Ngươi đừng nói trước, bây giờ phải lập tức chạy tới Kiếm Các tìm lão gia tử mới được.”

Lúc này chỉ thấy một cổ xe ngựa gào thét tới, phía trên ngồi hai cái giống nhau như đúc cô gái, sắc mặt không tính là nhiều mỹ, nhưng là nhưng anh khí vô cùng, có so với đàn ông còn thân thể cường tráng mi mắt, bất đồng duy nhất là một người trong đó mi tâm có chí, các nàng thấy mọi người sau vội vàng ghìm ngựa.

Kia mi tâm có chí cô gái nhìn về Hà Khứ Hà Tòng, cả kinh nói: “Không nói là đi ngoài cốc nghênh đón Tuyết Nguyệt Thành đến khách sao? Như thế nào bị thương thành như vậy?”

“Nói rất dài dòng.”Hà Tòng thở dài, “Mấy vị này liền là Tuyết Nguyệt Thành tới khách.”

Đàn bà kia ngẩn người, hỏi: "Trong thơ không nói là chỉ có một người sao?"

“Không kịp giải thích.” Hà Tòng đem Hà Khứ ôm lên xe ngựa, “Phải đi trước Kiếm Các chữa thương.”

Đàn bà kia thấy Tư Không Thiên Lạc ánh mắt khẩn thiết, không do dự, lập tức gật đầu một cái: “Vô Thiên, ngươi mang phía dưới hai vị Tuyết Nguyệt Thành khách sau đó chạy tới.”

Bên người nàng khác một vị nữ tử gật đầu một cái, xoay mình xuống xe ngựa. Kia mi tâm có chí cô gái lập tức vung roi ngựa lên, xe ngựa hướng về phía xa xa một tòa cao các cấp tốc chạy đi.

"Hà Khứ Hà Tòng, Vô Pháp Vô Thiên. Chắc hẳn cái này thì là Kiếm Tâm Trủng ngoài ra hai vị hộ kiếm sư tỷ muội, Vô Pháp Vô Thiên." Lạc Minh Hiên nói.

Kia tung người xuống ngựa cô gái gật đầu một cái: “Đúng là, tại hạ Vô Thiên.”

Lạc Minh Hiên vội vàng ôm quyền: “Tuyết Nguyệt Thành trưởng lão Duẫn Lạc Hà đệ tử, Lạc Minh Hiên.”

Vô Thiên gật đầu một cái: "Ngươi liền là trong thơ nói người, vậy vị này là. . ."

Lôi Vô Kiệt cũng vội vàng ôm quyền: “Tuyết Nguyệt Thành Nhị Thành Chủ Lý Hàn Y đệ tử, Lôi Vô Kiệt.”

Tiêu Sắt cũng vội vàng ôm quyền: “Tuyết Nguyệt Thành Tam Thành Chủ Tư Không Trường Phong đệ tử, Lôi Vô Kiệt.”

Tư Không Thiên Lạc cũng chắp tay cầm thương nói : “Tuyết Nguyệt Thành, Tư Không Thiên Lạc”

“ Đế Thiên An” Đế Thiên An nhàn nhạt lên tiếng.

Vô Thiên sững sốt một chút chắp tay nói: "Kiếm Tiên, Thương Tiên học trò lẫn con gái còn có cả Tam Tiên công tử? Làm sao trong thơ không có đề cập.”

Lôi Vô Kiệt cười khổ một tiếng, chỉ có thể đem dọc theo đường đi nói một lần. Hai người như Hà Tòng Tuyết Nguyệt Thành chạy tới núi Thanh Thành, thì như thế nào lại từ núi Thanh Thành chạy tới Lôi môn, nhưng không giải thích được gặp phải hai nhóm Ám Hà tuyệt đỉnh sát thủ đuổi giết.

Cuối cùng bất ngờ gặp Lạc Minh Hiên cùng Hà Khứ Hà Tòng tại kế cận mới có thể được cứu. Sau đó thì gặp Đế Thiên An đuổi đến, nhưng đến bây giờ cũng không có làm rõ ràng, mình rốt cuộc tại sao không giải thích được bị đuổi giết.

Vô Thiên sau khi nghe xong suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: “Ta cũng nghĩ không rõ lắm nguyên do trong đó, Ám Hà giết người cho tới bây giờ sẽ không có nguyên do, định là có người ra giá cao mua các ngươi đầu người. Ta trước mang các ngươi đi gặp lão gia tử đi, hoặc Hứa lão gia tử có phương pháp giúp các ngươi.”

“Lão gia tử là ai ?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“Dĩ nhiên là Kiếm Tâm Trủng chưởng môn rồi. Đần” Lạc Minh Hiên khinh thường nói, bước nhanh đi về phía trước.

Lôi Vô Kiệt nhẹ nhàng "Nga" một tiếng, như có điều suy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK