Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người thấy Lý Tư bị Tuân Tử làm cho mất mặt song không ai nói vào.

“Vị Tuân Khanh này thật to gan, đến Viện trưởng đại nhân cũng không chịu nể mặt, thật là...” Công Tôn Linh Lung ở sau châm chọc.

“Lý đại nhân, xin lượng thứ vị sư thúc của chúng tôi” Phục Niệm lập tức đối Lý Tư nói xin lỗi, Tuân Tử có thể cái gì đều mặc kệ, muốn nói cái gì, liền nói cái gì, thế nhưng là hắn cái này Nho gia chưởng môn, lại không thể như thế tùy tâm sở dục, thân phận của Lý Tư, đã chú định không thể bị khinh thị.

“Xem ra ta tính khí của thầy vẫn chẳng thay đổi chút nào” Lý Tư cất lời hỏi han : “dạo này ông ấy có khỏe không?”

“Tuân sư thúc, ngày thường vẫn vùi đầu vào thư tịch, không bước chân ra khỏi nhà, dù là tại hạ và sư đệ cũng đã lâu rồi chưa gặp ông ấy, hôm nay cũng là 10 năm thầy mới bước ra khỏi” Phục Niệm lập tức mở miệng nói.

Lý Tư gật đầu, chậm rãi bước đi lên, chỉ là bàn tay trong nắm thật chặt.

Hàn Phi cái này một mực đặt ở Lý Tư người ở phía trên, tài hoa ép là một chuyện, khác đó là thân phận của hai người cách biệt. Một cái là vương tôn hoàng thất quý tộc, còn một cái là bình dân.

Nhưng theo Việt Đế hoành không xuất thế đã thay đổi, cách biệt của giai cấp đã không còn nữa. Theo như trước kia Hàn Phi về nước bằng thân phận của mình dể dàng bước vào bộ máy chính trị Hàn quôc, mà Lý Tư muốn tiến thân phải nương nhờ vào thế lực quý tộc làm môn khách của thế tộc.

Nhưng Đại Việt trọng dụng nhân tài không phân xuất thân. Đến bây giờ Hàn quốc cũng bị diệt vong, mà Đại Việt là trung nguyên chi chủ, hiện giờ công thành danh toại Tuân Tử vì cái gì còn đối hắn như vậy?

Hàn Phi là Lý Tư túc địch, hai người cơ hồ là đồng thời đi vào Tiểu Thánh Hiền trang, đồng thời hiện ra thiên phú, cũng cơ hồ là đồng thời từ bỏ Nho gia chi đạo, chuyển tu Pháp gia, càng là đồng thời rời đi Tiểu Thánh Hiền Trang, đi vào thiên hạ.

Thế nhưng là từ bắt đầu đến cuối cùng, Hàn Phi một mực áp chế Lý Tư, vô luận là hình dạng, tài học, xuất sinh, Lý Tư chưa từng có thắng qua Hàn Phi. Cho đến khi hắn nương nhờ vào Đại Việt, cục diện này đã thay đổi.

Đáng tiếc Tuân Tử một câu, để Lý Tư nhiều năm như vậy cố gắng hóa thành hư không, Lý Tư vì cái gì chấp niệm đánh bại Hàn Phi, trả không được liền là vì chứng minh mình mạnh hơn Hàn Phi, hướng ai chứng minh đây?, ngoại trừ Tuân Tử, còn có thể là ai?

Lý Tư tâm lý khẳng định chịu không được với Tuân Tử sở ra, bất quá hiện giờ còn có công chúa điện hạ ở, lại trước mặt nhiều người hắn cũng khắc chế lại cảm xúc mình.

“ Ba mươi sáu người, sáu hàng, là lễ gì đây chứ?” Như Sương vừa đi lại tự hỏi.

Lúc này Như Sương đã bước lên bậc thang, nàng còn chưa thích ứng chuyện cả một đám người lấy mình làm chủ, cung cung kính kính như hiện giờ, nhưng cũng không tỏ ra thất thố được, cất bước mà lên.

“Lễ.” Theo Như Sương bước lên bậc thang, một bên Nho gia đệ tử lập tức bắt đầu hành động, đồng thời thanh nhạc âm thanh cũng vang lên.

Chỉ có ba mươi sáu người tại bậc thang hai bên vừa múa vừa hát.

Như Sương nhìn là biết đám người này đang dùng đại lễ tiếp đón mình, tuy không rõ tò mò nhưng vì tránh mất mặt mà không hỏi, từng bước bước lên bậc thang.

Thẳng đến Như Sương chậm đi thong thả đến bậc thang trên cùng, lễ nhạc mới dừng.

“ Đây là Bát Dật Chi Vũ, nghi lễ đón tiếp cao nhất” Sở Nam Công bước đi theo sau nhóm người, thanh âm chậm rãi nói.

“ Bát Dật Chi Vũ ư?” Như Sương thầm nói.

Nho gia Bát Dật Chi Lễ, đại biểu cho cái này thời đại tối cao lễ tiết, Thiên tử tám, chư hầu sáu, đại phu bốn, sĩ hai, Như Sương thân phận tương đương với chư hầu .

Công Tôn Linh Lung bên cạnh, hỏi : “ đã gọi là Bát Dật Chi Vũ, tại sao chỉ có sáu hàng?”

“ Dật, thiên tử tám, chư hầu sáu, đại phu bốn, sĩ hai. Bát Dật chỉ là tên gọi chung, Như Sương công chúa, cho nên chỉ được tiếp đãi bằng nghi lễ dành cho chư hầu” Sở Nam Công tốt bụng giảng dạy cho hậu bối.

Như Sương hiểu ra, thầm đối với lão già kia hảo cảm hơn.

“ Lễ xong” gả Nho sinh thủ lĩnh hô.

Như Sương dẫn đầu bước vào bên trong trang tham quan cảnh sắc bên trong nơi này.

“Bẩm công chúa, Tuân Huấn tuổi cao sức yếu, không thể đứng lâu, xin công chúa cho phép lão phu cáo từ trước.” Tuân Huấn đột nhiên tiến lên mở miệng nói.

“Việc nghênh giá đã làm phiền Tuân lão tiên sinh, ông cứ đi nghỉ ngơi đi! ta đi tham quan một chuyến là được” Như Sương xoay người đáp

Tuân Huấn cáo lễ rời đi.

Theo Tuân Huấn rời đi, Phục Niệm mời đám người vào đại sảnh tiếp khách.

Tiểu Thánh Hiền Trang bên trong đại sảnh

Như Sương là công chúa thân phận tôn quý tuy là khách nhưng được an vị chủ tọa, Lý Tư nhóm người bên trái, Phục Niệm ba người ở bên phải.

“ Bản công chúa lần này ra ngoài chơi, đúng rồi Lý Tư ông đến nơi này làm gì vậy?” Như Sương nghi vấn hỏi.

“ Hồi công chúa! Thần có công vụ trong người, khi đến Tang Hải thì tiện thể ghé thăm nơi mình từng theo học nghệ” Lý Tư hỏi.

Như Sương bất ngờ : “ ông từng học ở đây à”

Lý Tư gật đầu : “ là!”

“ Nho gia không hổ là nơi dạy ra nhiều nhân tài” Như Sương tán thưởng nói.

Lý Tư nói vào : “ Nho gia cũng là tấm gương sáng của muôn người noi theo, danh chấn hải nội “

Phục Niệm đáp : “ Nho Gia bất quá là nghe theo di huấn của các vị tiền hiền trí thánh, tiềm tâm tu học dạy người hướng thiện, làm trọn bổn phận người đọc sách mà thôi.”

“Người đọc sách.” Lý Tư chậm rãi nói ra ba chữ này, nói: “ Lấy khí thế của Tiểu Thánh Hiền Trang tại Tang Hải cùng Nho gia tại Chư Tử Bách Gia địa vị danh vọng trong lòng thiên hạ, há lại ba chữ người đọc sách mà thôi.”

Tiểu Thánh Hiền Trang diện tích khác nào một cái thành nhỏ, tăng thêm bên trong đỉnh đài lâu các, nhà thuỷ tạ, phong cảnh các loại, đồng dạng tiểu chư hầu vương cung, cũng không sánh nổi Tiểu Thánh Hiền Trang.

“Đại nhân quá khen rồi” Phục Niệm bình tĩnh xoay đầu liếc nhìn Lý Tư trả lời.

Lý Tư hướng Như Sương nói : “ hồi công chúa, lần này thần đến Nho môn, đi theo còn có Danh gia Công Tôn Linh Lung, cô ta đối với Nho gia tài biện hợp rất hứng thú, cho nên mới hướng thần đề điểm. Nay có công chúa nghênh giá, thần mạo muội hướng công chúa bẩm báo chuyện này”

Như Sương biết biện hợp là tại trong Chư Tử Bách Gia những người trí thức kia ở giữa thịnh hành một loại đọ sức học vấn phương thức, khi song phương ý kiến phía bên trái, dù ai cũng không cách nào thuyết phục ai thời điểm, liền sẽ ở trước mặt mọi người thông qua ra đề mục biện luận phương thức, tới phân cao thấp.

Thắng tự nhiên đám người kính ngưỡng bội phục, người thua liền sẽ danh dự sạch không không mặt mũi gặp người.

“ Bản công chúa chỉ đến kiến thức là chính! Nếu như lại tình cờ như thế, vừa vặn bản công chúa cũng muốn xem thử Danh gia cùng Nho gia biện hợp” Như Sương đối với hai nha này biện hợp cực kỳ hứng thú, dù sau nàng đến từ Mặc gia hai bên đánh nhau không ảnh hưởng gì mình à.

Lại đang lúc nhàm chán không phải quá khéo cho mình đở chán ư? Lại còn muốn xem thử Nho Danh hai nhà thực tài, khẩu biện thế nào.

“ Nếu công chúa đã có nhả hứng, Phục Niệm cung kính không bằng tuân lệnh” chuyện đến nước này Phục Niệm không thể chối từ, chỉ có thể gặp chiêu ứng chiêu.

Theo lời của Phục Niệm cuộc biện hợp của Nho Danh chậm rãi bắt đầu.

Trận đầu tiên, Công Tôn Linh Lung gặp Nho môn đệ tử Tử Mộ, lấy đề tài là chim.

“ Xin hỏi huynh đài có biết chim không?” Công Tôn Linh Lung hỏi.

Tử Mộ đáp : “ biết”

“ Xin hỏi huynh đài có biết chim bay trong không trung có vui hay không?” Công Tôn Linh Lung hỏi.

Tử Mộ đáp lại : “ chim có vui hay không chẳng lẽ tiên sinh biết?”

Công Tôn Tinh Lung đáp : “ Tất nhiên”

Tử Mộ hỏi : “ thế rốt cuộc là vui hay không vui?”

Công Tôn Tinh Lung đáp : “ Tất nhiên là vui rồi”

Tử Mộ hỏi : “ chỉ e là tiên sinh đang nói đùa, tiên sinh không phải là chim thì làm sao biết được chim vui ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK