Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh hai tên nô bộc vạm vở đại hán đả khiêng một cái bàn tròn đi đến, cùng với ba cái ghế nhỏ. Cùng với một xúc xắc và cái cốc để lắc, Bạch Phát Tiên và Tiêu Sắt nhanh ngồi vào bàn.

Bạch Phát Tiên vung tay phải lên, bộ xúc xắc bên trên chiếc bàn gỗ tử đàn đằng xa đồng loạt bay về phía này, rơi gọn vào trong tay hắn, rồi đem cốc đặt xuống bàn.

“Cách không lấy vật?” Đường Liên nhíu mày

Tiêu Sắt một tay chống cằm gối lên bàn tròn, nói : “Công phu thuật sĩ giang hồ dùng để diễn trò mà ngươi cũng dùng.”

“ Sao thế” Đường Liên không hiểu ra sao, khi Tiêu Sắt đem mấy ngón tay ngoắc mình lại, lại nghe hắn nói : “qua đây ngồi đi chứ, người Tuyết Nguyệt thành các ngươi trừ trong đầu đánh đánh giết giết , thì không còn gì nữa sao?”

Thấy Đường Liên đi đến ngồi vào bàn, Bạch Phát Tiên nói thẳng : “Một ván quyết định thắng thua nhé. Các ngươi thắng, ta đi. Ta thắng, để đồ lại, các ngươi vẫn có thể đi.”

“Nghe có vẻ công bằng lắm” Tiêu Sắt ngón tay gõ nhẹ trên bàn, lại nói : “ ít nhất dù thắng hay thua cũng không cần để mạng lại”

“Không ngờ công tử lại là dân cờ bạc” Bạch Phát Tiên cười nói, khi nhận ra Tiêu Săt thay đổi so với trước, ngồi vào bàn cược y không còn uể oải như trước đó.

Tiêu Sắt đáp :“Ta từng đánh cược ba ngày ba đêm liên tiếp tại sòng bạc Thiên Kim đài ở Thiên Khải thành, cuối cùng thắng được một tòa thành trì, ngươi có tin không?”

Bạch Phát Tiên đáp :“Thiên Kim đài chính là sòng bạc lớn nhất Bắc Ly, dù là Mỹ Nhân trang cũng không thể sánh bằng, đừng nói là một thành, dù có thắng được hẳn một tiểu quốc. cũng không phải là không thể.”

Tiêu Sắt nhếch môi: “Nói hay lắm, rõ ràng ngươi cũng không tin.”

Bạch Phát Tiên nói: “Tai nghe là giả, mắt nhìn thấy mới là thật.”

Lời dứt y nâng cốc đem ba viên xúc xắc đẩy vào sau đó theo bàn tay lắc, âm thanh lách cách va chạm của va viên xúc xắc vang lên. Lắc một hồi Bạch Phát Tiên đem cốc đập xuống mặt bàn, nói : “ nếu công tử đã có thể cược thắng một tòa thành, như vậy kỹ thuật chắc hẳn kinh người, vậy thì …”

Đường Liên cả quá trình nhắm mắt dùng tai nghe lấy thanh âm đoán lấy xúc xắc bên trong. Hắn là cao thủ ám khí, năng lực nghe tiếng gió để nhận biết đã đạt tới đỉnh điểm, đối với hắn chuyện nghe xúc xắc này quá đơn giản, sáp lại gần lên tiếng nhắc nhở : “Năm năm sáu, mười sáu đểm, đặt lớn.”

Tiêu Sắt nghe xong lắc đầu thở dài tay phải vươn ra đẩy hắn rời khỏi người mình, cất lời : “Đám người giang hồ các ngươi, đúng là chẳng hiểu tình thú là gì. Thú vui nhất trong ván cược, chính là một chữ “cược”, nếu như kết quả đã dự đoán trước được, thế thì ván cược này còn có ý nghĩa gì chứ?”

Bạch Phát Tiên nói :"Công tử nói rất có lý."

"Thế ngươi muốn đặt cái gì?" Đường Liên vội hỏi

"Năm năm sáu." Tiêu Sắt khoanh tay, nhàn nhã đáp, "Ta đặt lớn."

"Ngươi...." Đường Liên bực bội khi nghe tên cà chớn này nói mò, một hồi còn không phải là đặt theo hắn kết quả ư.

“Đặt xọng thì buông tay.”Ngón tay Bạch Phát Tiên kia gõ nhẹ vào đỉnh lọ xúc xắc.

"Không xong" Thiên Nữ Nhụy kinh hô, Đường Liên giật mình đứng dậy thốt lên :” đây là Toái Không Chỉ”

Mặc dù người kia chỉ gõ nhẹ, nhưng hai người đều nhìn ra lực đánh ra chính là chiêu Toái Không Chỉ của Phật gia. Người trúng chiêu bề ngoài nhìn không hề bị thương tổn, nhưng lục phủ ngũ tạng đều đã vỡ nát toàn bộ. Y dùng một đòn như vậy, xúc xắc bên trong lọ e đả bị nát bấy.

"Đương nhiên là không ổn." Tiêu Sắc cười nói, "Đã là ván cược lớn, sao có thể dễ dàng như vậy được?"

"Công tử muốn thay đổi ư?” Bạch Phát Tiên hỏi.

"Đổi?" Tiêu Sắt đứng dậy rồi nói : “Cái gọi là đánh cược tất thắng, chính là tự tin mình sẽ thắng, vào lúc ngươ tự tin mình sẽ thắng, vậy thì nhất định sẻ thắng"

Tiêu Sắt nhấc lọ đựng xúc xắc lên, mọi người có mặt tại hiện trường đều ngạc nhiên. Dưới lực đạo của người kia, ba viên xúc xắc sớm đã sớm hóa thành bột phấn, không thể phân biệt lớn nhỏ, ngay cả điểm số bao nhiêu cũng không còn, cho dù ngươi đặt lớn hay nhỏ cũng đều thua, coi như đáp án của ngươi vô dụng.

Thế nhưng, khi theo cái phất tay áo của Tiêu Sắt làm bụi phấn bị thổi bay, cảnh tượng bên dưới bột phấn khiến người kia cũng bất ngờ.Đám bột phấn lưu lại trên khăn trải bàn những đốm nhỏ, sắp xếp thành điểm số rõ ràng, theo thứ từ là 5 5 6.

“Năm, năm, sáu…” Đường Liên vui vẻ nói.

“Công tử võ công tốt lắm” Bạch Phát Tiên tán thưởng nói.

Tiêu Sắt cười đáp: “ bất tài, bất tài, chỉ chút trò vặt thôi, ta khộng biết võ công”

“Không biết võ công?” Bạch Phát Tiên cười nhạt. “Con đường tiếp theo ngập tràn hung hiểm đó. Nếu công tử không biết võ công, ta thấy tốt nhất đừng nên nhảy vào vũng nước đục này làm gì.”

Tiêu Sắt hỏi “ “Ngươi muốn nuốt lời ?”

Bạch Phát Tiên lắc đầu: “Đương nhiên ta sẽ không nuốt lời, ta nói rồi ta không động thủ, nhưng đồng bọn của ta. Bọn họ không có kiên nhẫn lớn như vậy đâu”

Tiêu Sắt cười: “ ta cũng có một đồng bọn, tuy đầu óc hắn không được tốt, nhưng công phu trên mình hắn không tệ. Đồng bọn của ngươi chưa chắc đã giành được phần hơn đâu.”

Bạch Phát Tiên nghe xong, con mắt khẻ đảo rồi xoay người đứng dậy, nói : “Nếu như ngươi biết chúng ta là ai, sẽ không chắc chắn đưa ra kết luận vậy đâu.”

Tiêu Sắt khoanh tay, lười biếng nói: “Thiên Ngoại Thiên, Bạch Phát Tiên. Nếu là mười hai năm trước, nói cái tên này ra chắc chắn có thể áp đảo.”

Bạch Phát Tiên giật mình cước bộ cũng dừng lại, trong mắt lóe tia sáng lạnh lẽo, giọng nói vốn bình thản lạnh nhạt nay trở nên hung hãn, xiay người lại hỏi: “Ngươi là ai? Làm sao ngươi nhận ra ta? Sao ngươi có thể biết Thiên Ngoại Thiên?”

Tiêu Sắt chậm rãi nói: “Cái này có gì khó nhận ra? người biết các ngươi không nhiều, nhưng vẫn có người biết”

Tiêu Sắt vừa nói xong, Bạch Phát Tiên tay phải vung ra cách không hấp vật, chuôi ngọc kiếm của hắn rời vỏ, thân ảnh lướt nhanh đến muốn giết Tiêu Sắt. Ngay lúc này Đường Liên trên tya mũi Chu Nhan xuất ra chặn lại một kiếm này, khí kình tán ra đem cái bàn tròn chia năm xẻ bảy.

“ Mạnh quá” Đường Liên bị đẩy lùi về sau kinh hô, không chỉ hắn Thiên Nữ Nhụy cũng bị khí tràng ép lùi, về phần Tiêu Sắt y đả kịp đạp chân mang theo ghế trượt lùi về sau.

“ Hây” trên lầu cao Lô Ngọc Trát dẫm lấy cửa sổ thả người mà xuống, trường thương chặt mạnh xuống y, nhưng bị đối phương nhẹ nhàng đem kiếm đở lấy, thân ảnh bị hất lùi về sau.

“ Không ngờ người của Thiên Ngoại Thiên cũng dám xuất hiện ở đây. Các ngươi quên lời hẹn ước trước đây rồi sao” Lô Ngọc Trát chất vấn cầm trường thương đứng trước hai sư đệ của mình.

“ Lư Ngọc Trác của Vô Song thành, các ngươi cũng đến ư?” Đường Liên nhận ra ba người này là ai, cất lời.

“ Đường Liên, sư tôn của người cũng không nói với ngươi chi tiết của nhiệm vụ lần này? Có điều ta có thể tiết lộ một chút, dù chúng ta có tranh chấp thế nào. Quan tài vàng tuyệt không để rơi vào tay đám kẻ này”

Bạch Phát Tiên cất lời : “ thứ bên trong quan tài vàng, vốn dĩ thuộc về Thiên Ngoại Thiên ta. Muốn cản ta? Các ngươi cứ thử xem”

Nhìn Lư Ngọc Trát nâng thương lên trường thương công kích Bạch Phát Tiên, hai tên sư đệ của y cuốn lấy hai gả thuộc hạ của hắn, Tiêu Sắt một bên quan chiến nhỏ giọng : “võ công thế gian chia làm cửu phẩm, trên cửu phẩm còn có tứ đại cảnh giới. Kim Cương Phàm cảnh, Tự Tại Địa cảnh, Tiêu Diêu Thiên cảnh, Thần Du Huyễn cảnh, võ công của Bạch Phát Tiên này xem ra đã vào Tiêu Dao Thiên cảnh rồi, Thiên Ngoại Thiên quả nhiên danh bất hư truyền”

Đường Liên nhìn Lư Ngọc Trác không làm gì được gả nam tử kia, cũng không có ý định nhúng tay cùng, đi đến gần Tiêu Sắt, hỏi : “ Thiên Ngoại Thiên này rốt cuộc có lại lịch gì?”

“ Có thể ngươi chưa nghe đến cái tên Thiên Ngoại Thiên, nhưng bọn chúng còn có cái tên khác. Cái tên này ngươi nhất định sẻ biết, Ma Giáo”

“ Cái gì, Ma Giáo” Đường Liên cả kinh thốt, sau đó dẫm chân tung người nhảy lên không từ trong ống tay áo phóng ra ám khí.

Bạch Phát Tiên lúc này một cước đã đá văng đi Lư Ngọc Trác về sau, hắn ra tay lưu tình cũng không có ý định giết tên này. Xoay người đem trường kiếm đánh văng đi ám khí bắn đến mình.

Đường Liên võ công chỉ vào Kim Cương Phàm Cảnh mà thôi, hơn nữa là mới đặt chân vào, so với Bạch Phát Tiên mà nói thì kém xa nhiều lắm. Ám khí bắn xuống đều bị hắn hời hợt giải trừ, thậm chí khi hắn rơi xuống mặt đất tiếp cận Bạch Phát Tiên công phu quyền cước đều không làm gì được y.

Bạch Phát Tiên nội công thâm hậu, tốc độ phản xạ ứng biến đều hơn xa, mỗi lần ra tay đều là trọng yếu phá giải chiêu thức, thậm chí cả Lư Ngọc Trác cùng lên liên thủ cũng không phải là hắn đối thủ.

“ Đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành Đường Liên, đại đệ tử Vô Song thành, Lư Ngọc Trác. Đều là hậu nhân của người quen. Nể mặc sư tôn các ngươi, ta sẽ không giết các ngươi. Có điều, còn không tránh ra nữa, đừng trách ta không nể tình”

“Có phần thắng không?” Đường Liên dò hỏi.

Lư Ngọc Trác tay cầm trường thương trả lời : “ nếu không phải y hạ thủ lưu tình, một kiếm vừa rồi chúng ta đã....”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK